Sau khi Xà Nhân Hoàng ra lệnh, từ hai phủ đệ được trang trí lộng lẫy chói mắt trong Xà Nhân Đại Thành liền có khí tức mạnh mẽ phun ra.
Từ trong đó chợt bắn ra hai chùm sáng chân khí, lao thẳng tới chân trời, hai bóng người rắn từ trong đó đi ra, ngạo nghễ đứng ở trên trời cao.
Khí tức trên thân hai người rắn này đặc biệt đáng sợ, dường như mơ hồ làm không khí phát ra tiếng nổ mạnh.
Đây là hai vị Xà Nhân Vương, cũng chính là cường giả Chí Tôn trong Xà Nhân Đại Thành.
Hai người đứng ở trên không trung, từ xa nhìn về phía đối diện, bọn họ đều nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt nhau.
Trong đó có một bóng người là một nam người rắn, nửa người trên rất cường tráng, cơ bắp trên đó cuồn cuộn như rồng, còn có vô số đường vân màu xanh lam.
Hai mắt của hắn sáng như điện, dường như có sấm sét đang bắn ra.
Từng tia sét màu lam nhạt xuyên qua xung quanh thân thể của hắn, chiếu sáng đuôi rắn màu xanh của hắn.
Vị này chính Đỗ Khải - Xà Nhân Vương của Xà Nhân Đại Thành, cường giả Chí Tôn trung kỳ.
Một vị Xà Nhân Vương khác lại là một nữ xà nhân, eo nhỏ dáng thon, trước ngực quấn một mảnh vải tím bao phủ phần ngực lớn, trên gương mặt tinh tế, ánh mắt đầy quyến rũ.
Mái tóc tím tung bay, đuôi rắn màu tím khẽ vung vẩy trong hư không.
Người này chính là Đỗ Vi - một vị Xà Nhân Vương cuối cùng của Xà Nhân Đại Thành, cường giả Chí Tôn hậu kỳ.
Ở trong ba vị Xà Nhân Vương, Đỗ Mỗ là yếu nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Xà Nhân Hoàng lại yên tâm để cho hai vị Xà Nhân Vương ra tay.
Hơn nữa... nội tình của Xà Nhân Đại Thành sao chỉ có ba vị Xà Nhân Vương này? Phía tây sát với biển rộng, phía đông sát với Bạch Vân Sơn Trang quanh năm mây mù che phủ... còn trấn thủ Huyễn Hư Linh Trạch, không có chút nội tình, thật sự khó có thể duy trì tốt được Xà Nhân Đại Thành này.
Hai vị Xà Nhân Vương lay động đuôi rắn, sau đó bắn nhanh trong hư không, bay vội về phía ngoài thành lớn.
Xà Nhân Hoàng chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sáng như điện, đuôi rắn cuộn tròn, đứng lặng ở trước đại điện.
Nàng nhíu mày, vẻ mặt có phần u sầu.
Bây giờ nàng lo lắng không phải là loài người muốn đánh tới Xà Nhân Đại Thành, loài người có thể hiểu được nội tình của Xà Nhân Đại Thành sao?
Nếu chỉ một loài người có thể công phá Xà Nhân Đại Thành, sợ rằng Xà Nhân Đại Thành sớm đã bị xóa tên trong Huyễn Hư Linh Trạch.
Bây giờ nàng lo lắng là rất nhiều linh thú biển ẩn nấp trong sóng biện cuồn cuộn cao tới trăm mét, cùng với... cường giả Hải tộc lướt sóng đến.
So với loài người vô tri này, cường giả Hải tộc mới là chuyện làm nàng đau đầu hơn, thậm chí là chuyện có thể ảnh hưởng tới tồn vong của Xà Nhân Đại Thành.
...
Bộ Phương khẽ thở ra một hơi.
Hắn tiếp tục kéo đuôi rắn đỏ như máu chậm rãi tiến về phía Xà Nhân Đại Thành vững chắc.
Trên mặt hắn không hề có cảm xúc gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào đám người rắn đông nghịt trên tường thành cao vút.
Lúc này cửa thành Xà Nhân Đại Thành đang chậm rãi đóng lại, tiếng dây xích chuyển động vang lên. Cửa thành này được làm bằng kim loại lại bắt đầu di chuyển, cửa thành sắp đóng kín.
Thống lĩnh của thủ vệ người rắn nhìn về phía Bộ Phương rít gào, bảo hắn dừng lại.
Nhưng Bộ Phương không thèm để ý, tiếp tục hướng phía trước sải bước.
Xà Vương Đỗ Mỗ ngã xuống đất giống như chó chết, bị Bộ Phương kéo đi. Điều này làm cho vành mắt của đám thủ vệ trên tường thành cũng muốn nứt ra.
Nhưng bọn họ cũng lại kinh hãi không thôi.
Dù sao Đỗ Mỗ... lại là một vị cường giả Chí Tôn.
- Chiến mâu người rắn!
Bộ Phương bước từng bước tới, bên tai nghe được tiếng hét tới khản cả giọng của thống lĩnh thủ vệ trên tường thành.
Trên tường thành, ánh mắt các thủ vệ người rắn đều co lại, mỗi người đều lộ ra răng nanh dữ tợn, trong tay phát ra sóng chân khí, từng cây trường mâu sắc bén tản ra ánh sáng lạnh lẽo bắt đầu được phóng từ trên tường thành xuống.
Bộ Phương ngẩng đầu nhìn. Trong nháy mắt đó, bầu trời liền bị vô số trường mâu che phủ, trở nên tối tăm, mắt hắn híp lại.
Trong đầu hắn vừa thoáng suy nghĩ, một làn khói đen cuốn lên, nồi Huyền Vũ tự nhiên bay lên, theo chân khí tràn vào, nồi Huyền Vũ nhanh chóng to ra, sau đó chắn ở khoảng không trên đỉnh đầu của Bộ Phương và úp xuống, bảo vệ hoàn hảo Bộ Phương.
Vèo vèo vèo!!
Vô số trường mâu ném mạnh xuống, kèm theo tiếng xé gió che khuất cả bầu trời, tối đen một mảnh.
Tất cả người rắn đều nín thở.
Bỗng nhiên, mắt thống lĩnh thủ vệ người rắn co lại, hắn liền nhìn thấy những trường mâu kia đập phải vật kiên cố, phát ra những tiếng leng keng, còn có chút tia lửa bắn ra.
Trường mâu khắp trời đều bị ngăn cản.
Một cái nồi đen khổng lồ lơ lửng ở trước mặt bọn họ, nồi đen bị vô số trường mâu đập trúng lại không hề sứt mẻ, trên đó không để lại dấu vết nào.
Đây... Đây là vật gì vậy?!
Thủ vệ người rắn Chí Tôn hít sâu một hơi, tóc gáy đều dựng ngược.
Không hổ danh là loài người có thể đánh bại Xà Vương Đỗ Mỗ, quả nhiên không tầm thường.
Vù!
Trên bầu trời, một bóng người rắn vạm vỡ chạy như bay tới, đó là một nam tử người rắn với toàn thân lóe lên tia điện màu xanh lam.
Những tiếng xoẹt xoẹt vang vọng, một trường đao sấm sét liền bị người rắn này cầm trong tay.
Xà Nhân Vương Đỗ Vi uyển chuyển đến, nàng hạ xuống trong đám thủ vệ người rắn, ánh mắt lẳng lơ lại thêm phần hứng thú nhìn loài người phía dưới.
Trên gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười. Sau đó, nàng nhẹ nhàng búng ngón tay, quay đầu nhìn về phía thủ vệ người rắn và nũng nịu nói:
- Mở đại trận canh gữi thành ra... Cho loài người này một món quà lớn.
Mắt thống lĩnh thủ vệ người rắn co lại, kinh ngạc nhìn Xà Vương Đỗ Vi. Xà Vương đại nhân sẽ không nói thật chứ?
- Mở một trận pháp ra đi, tỷ tỷ muốn chơi đùa với loài người này một chút.
Đỗ Vi giơ ngón tay thon dài lên, đôi môi mọng đỏ đầy quyến rũ hé mở, cái lưỡi nhỏ nhắn thè ra liếm ngón tay, cười quyến rũ nói.
Thống lĩnh thủ vệ người rắn đột nhiên rùng mình, chạy như bay đi, chỉ một lát sau, trên tường thành liền chớp hiện ánh sáng.
Trên tường thành trước mặt Đỗ Vi hiện ra một đường ánh sáng, sau đó có hai trận pháp do hai vòng trận pháp xoay tròn về phía nhau hiện ra.
Xà Nhân Vương Đỗ Vi đặt bàn tay tinh tế vào trong trận pháp kia, giữa hai trận pháp lập tức xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Một quả cầu ánh sáng màu trắng ngưng tụ ra ở trước trận pháp kia.
Ầm!!
Một tiếng động vang lên!
Xà Vương Đỗ Khải lập tức sửng sốt, tóc hắn bị cuồng phong thổi bay ngược lên.
Khóe miệng Đỗ Khải khẽ giật, quay đầu thoáng nhìn Đỗ Vi xinh đẹp đang dựa vào trên tường thành, bầu ngực lớn không ngừng run rẩy...
Lúc này, người đàn bà phá sản kia đang cười tới run rẩy cả người.
Đây là lấy trận pháp giữ thành ra chơi à? Trong lòng Đỗ Khải tức giận.
Một tiếng động lớn vang lên, Bộ Phương nhíu mày nhìn quả cầu năng lượng ánh sáng đập nhanh về phía hắn, trong lòng cũng chợt lạnh.
Quả cầu ánh sáng này cho hắn một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Ý niệm thoáng động, nồi Huyền Vũ liền ầm ầm xoay tròn, lại chụp xuống, bảo bệ hắn.
Quả cầu ánh sáng này đập mạnh vào trên nồi Huyền Vũ.
Nó nổ bụp một tiếng, Bộ Phương chỉ cảm thấy màng tai của mình cũng bị chấn động, trước mắt biến thành màu đen.
Một quả cầu ánh sáng nhỏ lại có uy lực đáng sợ như thế!
- Đây là đại pháo trận pháp... Không ngờ được ở nơi thành trì hẻo lánh này cũng có vật này, tuy đại pháo trận pháp này đặc biệt lạc hậu.
Giọng nam đầy từ tính của Tiểu Hắc vang lên, dường như đang giải thích gì đó cho Bộ Phương.
Mắt chó của nó ngước lên, liếc nhìn Bộ Phương bị đại pháo bắn cho sửng sốt, nó lập tức không nhịn được nhếch miệng chó lên.
Đại pháo trận pháp? Cái quỷ gì vậy?
Nồi Huyền Vũ thu nhỏ lại, lơ lửng ở phía trên bàn tay Bộ Phương, hắn vẫn cảm thấy hơi choáng váng, sức nổ của quả cầu ánh sáng này đặc biệt mạnh mẽ, hơn nữa còn nổ ra dư âm, cũng làm Bộ Phương có chút choáng váng.
Trên tường thành, đôi môi đỏ mọng Đỗ Vi khẽ mở ra, vô cùng quyến rũ, trong mắt đầy ngạc nhiên.
- Loài người này quả nhiên có chút thủ đoạn, ngay cả đại pháo trận pháp cũng chặn được... Không hổ danh là người có thể đối phó được Đỗ Mỗ, đáng để tỷ tỷ ra tay.
Cái lưỡi liếm một vòng quanh đôi môi đỏ mọng, Đỗ Vi quyến rũ cười.
Trên bầu trời, Đỗ Khải híp mắt lại và quát lớn một tiếng, âm thanh giống sấm sét chợt bắn xuống.
Ầm ầm ầm!
Khí tức đáng sợ lập tức tràn ngập ra.
Bộ Phương thầm rùng mình, khí tức của người rắn này còn mạnh hơn Đỗ Mỗ nhiều...
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đỗ Khải liếc nhìn Bộ Phương, phát hiện tu vi của Bộ Phương chẳng qua là Chiến Thánh thất phẩm thì lập tức cảm thấy nghi ngờ, một cường giả có thể giải quyết Đỗ Mỗ, lẽ nào chỉ là một Chiến Thánh thất phẩm?
Đỗ Mỗ người này thật sự càng tu luyện càng kém rồi!
Trường đao sấm sét dài mấy trăm mét trong tay Xà Nhân Vương Đỗ Khải đang đứng trên bầu trời chợt bắn ra, chém về phía Bộ Phương.
Một đao này chém cho không khí cũng phát ra tiếng, làm cho rất nhiều người rắn đều thật lòng kính sợ.
Đây là Xà Nhân Vương, Xà Nhân Vương mạnh nhất!
Bộ Phương nhíu mày, một tay giữ nồi Huyền Vũ, trong ngực phồng lên, mặt chợt đỏ bừng, trong miệng liền phun ra một ngọn lửa màu vàng.
Thiên Địa Huyền Hỏa vừa ra, nhiệt độ thoáng cái đã tăng cao.
Ngọn lửa phun mạnh ra ngoài, đập vào trường đao sấm sét lập tức nổ mạnh không ngừng.
Mắt Đỗ Khải co lại, trong lòng thán phục, ngọn lửa thật lợi hại, không trách được Đỗ Mỗ lại bị đánh bại... Dù sao trong ba vị Xà Nhân Vương, chỉ có Đỗ Mỗ là chơi với lửa.
Nhưng ngọn lửa của Đỗ Mỗ kém hơn ngọn lửa của loài người trước mắt này... không chỉ một đẳng cấp.
Nhưng dù vậy lại thế nào?
Đỗ Khải nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc bén.
Sấm sét trong tay tăng mạnh, trường đao sấm sét lại bị ném ra, không ngờ hóa thành một con rắn điện dữ tợn cuộn người tránh thoát khỏi Huyền Hỏa, lao về phía Bộ Phương.
So với cường giả Chí Tôn... dù sao tu vi của Bộ Phương vẫn yếu hơn rất nhiều a.
Tiểu Hắc lười biếng đi bước chân mèo, móng chó nhỏ nhắn xinh xắn thoáng nâng lên, một ảo ảnh móng chó liền ầm ầm công kích ra.
Ầm!!
Bộ Phương thu lại Thiên Địa Huyền Hỏa.
Mà con rắn điện của Đỗ Khải cũng bị móng chó kia bắt được, chợt bị kéo một cái, cơ thể Đỗ Khải trong hư không đều hơi lảo đảo.
Trong phút chốc, tất cả người rắn trợn mắt há hốc mồm. Con chó béo này tiện tay nắm lấy rắn điện và kéo một cái, nhét rắn điện vào trong miệng chó.
Má nó... Sấm sét mà ngươi cũng ăn? Ngươi cũng không sợ bị điện giật chết à?!
Đỗ Khải hãi hùng khiếp vía, đôi mắt tuyệt đẹp của Đỗ Vi trợn trừng...
Hai vị Chí Tôn của Xà Nhân Đại Thành đều bị kinh sợ.