- Cái gì? Ngươi nói Bộ lão bản lại rời khỏi Đế Đô đi viễn hành rồi?
Nghê Nhan nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ trước mặt, sắc mặt cổ quái hỏi. Âu Dương Tiểu Nghệ gật gật đầu thật khẳng định.
Nhưng mà nàng kỳ thật đã sớm nhìn quen rồi, Bộ lão bản này hai ba ngày lại bôn ba bên ngoài, rất ít ở trong tiểu điếm làm việc. Chẳng qua mỗi lần Bộ lão bản trở về đều sẽ mang theo món ăn mới, hẳn là chạy ra ngoài đi tìm linh cảm chăng.
Nghê Nhan thở dài, trên mặt cũng hơi mất mác. Nàng vốn còn nghĩ rằng có thể gặp gỡ Bộ lão bản một lần, nếm thử món ăn do chính tay Bộ lão bản nấu.
Kết quả tên này không biết lại chạy đi đâu nữa rồi…
Quên đi, một khi đã như vậy, chỉ có thể về sau có duyên gặp lại thôi.
Nghê Nhan suy nghĩ cũng thật phóng khoáng, sau khi suy nghĩ thông suốt rồi, trên dung nhan tuyệt mỹ liền lộ ra tươi cười thoải mái.
Nàng sau khi cáo biệt cùng Âu Dương Tiểu Nghệ và Tiêu Tiểu Long, lập tức xoay người rời khỏi tiểu điếm.Thân ảnh duyên dáng rất nhanh biến mất trên đường phố phồn hoa của Thanh Phong Đế Đô.
Đây cũng là thời điểm nàng đi Nam Cương Chi Địa.
…….
Khách điếm ngủ một đêm cần năm mươi tấm nguyên tinh, ở đây quả thật rất thoải mái. Dù sao tiền nào của nấy, mặc kệ là phương tiện thiết bị bên trong hay là hoàn cảnh khiến lòng người yên tĩnh, đều làm cho Bộ Phương có thể nghiệm dừng chân không tồi.
Ngày hôm sau, hắn trả phỏng thật sớm. Người phụ trách trả phòng cũng không phải nữ tử gặp ngày hôm qua.
Bộ Phương vốn muốn hỏi thêm một chút về tin tức của quán ăn Vân Lam kia, hắn nhất thời có chút tiếc nuối.
Sau khi trả phòng, Bộ Phương đi ra khỏi khách điếm hoa lệ, dựa theo tin tức của nữ tử kia, đi nhanh trên đường phố của Thiên Lam Thành.
Thiên Lam Thành quả thật rất lớn, phòng ốc hai bên đường nối tiếp san sát nhau. Đường phố ngang dọc tung hoành, đi trên mỗi con đường, Bộ Phương đều có một loại cảm giác lạc vào trong mê cung.
Trên đường phố có rất nhiều xe ngựa do linh thú bất đồng kéo, đi với tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Tiên tiến cùng phồn vinh nơi Thiên Lam Thành này vượt xa Thanh Phong Đế Đô, thật không phải chỉ cao hơn một cấp bậc mà thôi.
Hai bên đường phố đều mọc đầy các cửa hàng đan dược. Những người bán đan dược đều là Luyện Đan Sư.
Đừng xem Luyện Đan Sư là một ngành nghề phất lên nhanh, trên thực tế, Luyện Đan Sư có thể kiếm tiền rất ít. Bởi vì tồn tại tỷ suất thất bại, một khi gặp thất bại, tài liệu và tinh lực hay tiền bạc đầu tư vào đều bị đốt trụi.
Tính mạo hiểm phi thường lớn.
Còn đan dược đã luyện xong, ở Thiên Lam Thành muốn bán ra ngoài cũng là một chuyện tình vô cùng khó khăn.
Cho nên, ở Thiên Lam Thành, cạnh tranh của các cửa hàng đan dược vô cùng kịch liệt.
Bộ Phương đi qua lại trước những cửa hàng đan dược này, thiếu chút nữa bị một đám tiểu nhị nhiệt tình như lửa kéo vào trong quán.
Nhưng mà biểu hiện trên gương mặt của Bộ Phương thể hiện rõ cảm giác người lạ chớ đến gần, vô tình cự tuyệt bọn họ.
So với đan dược, Bộ Phương càng tin tưởng trù nghệ của mình.
- Quán ăn Vân Lam… hình như là trên đường này.
Bộ Phương lần nữa nhìn thoáng qua địa chủ, nhíu nhíu đầu mi.
Bộ Phương tiếp tục đi về trước, trên bờ vai hắn, Hoàng Kim Bì Bì Hà đang ngủ say khò khò.
Càng lúc càng xa, tiếng náo động ồn ào chung quanh dần dần biến mất không thấy.
Cao ốc hai bên nối tiếp san sát nhau cũng không biết khi nào thì biến mất hết, chỉ còn lại những phòng ốc nhỏ bé.
Phòng ốc chỗ này đã hơi bị tàn phá, hơn nữa đều cũ kỹ vô cùng, vừa nhìn đã biết đều có năm tháng. So với những cao ốc lúc trước, quả thật khác biệt như trời với đất.
Nhưng vào thời diểm Bộ Phương nhìn thấy những phòng ốc này, trên mặt hơi lộ ra vẻ hưng phấn. Xem ra, quán ăn kia đã sắp dến rồi.
Quả nhiên, chỉ đi thêm vài bước, Bộ Phương lập tức thấy được quán ăn từ xa xa.
Quán ăn Vân Lam.
Một bảng hiệu cũ kỹ xuất hiện ngay trước mặt.
Bất đồng với dự đoán của Bộ Phương, quán ăn cuối cùng của Thiên Lam Thành này lại quạnh quẽ đến đáng sợ, ngay cả một người khách cũng không có.
Là một tòa quán ăn cuối cùng trong thành, đối thủ cạnh tranh ít như vậy, làm sao ngay cả một người khách cũng không có được chứ?
Bộ Phương hơi ngờ vực.
Hắn bước vào bên trong quán ăn.
Vệ sinh của quán ăn thật không tồi, cũng không có hương vị mốc meo cũ kỹ của phòng ốc. Tuy khách rất ít, nhưng trên mỗi cái bàn đều không dính hạt bụi nhỏ nào.
Trong quán bài trí vài cây linh thụ. Nhưng cây linh thụ này duỗi thẳng cành lá, tỏa ra không khí càng thêm tươi mát trong quán ăn.
Phía trên quầy quán ăn, có một thân hình vạm vỡ tựa lên.
Bước chân Bộ Phương bước vào tiểu điếm rất nhẹ nhàng, nhưng thân hình vạm vỡ kia vẫn động đậy, lỗ tai nhúc nhích, mạnh mẽ ngẩng đầu.
- Hoan nghênh quý khách đến quán ăn Vân Lam, xin hỏi người cần phục vụ gì?
Một giọng nữ không quá sắc bén vang lên, thân hình vạm vỡ bắt đầu đi ra khỏi quầy, xuất hiện trước mặt Bộ Phương.
Bộ Phương đánh giá người trước mặt, nhất thời nhíu nhíu mày.
Hắn hẳn là không phải đến sai đúng không? Nữ nhân ngày hôm qua nói mở quán là bạn thân của nàng, hẳn là một nữ nhân mới đúng…
Hán tử tục tằng trước mắt này là tình huống gì.
Hán tử tục tằng kia thấy Bộ Phương ngẩn người đứng tại chỗ, cũng ngây ra, nhắc nhở Bộ Phương một tiếng.
Bộ Phương nhìn nhìn đại hán trước mắt này, nhất thời sởn cả gai ốc. Bởi vì trong miệng đại hán này lại truyền ra giọng nữ.
Thì ra đây là một nữ nhân a!
Trăm triệu không thể ngờ đến… mở tiểu điếm quả thật là một nữ nhân, vậy xem ra hắn không có đến sai.
Sau khi trải qua khiếp sợ ban đầu, Bộ Phương bình tĩnh trở lại, tìm vị trí ngồi xuống, rồi lạnh nhạt liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái.
- Mỗi món ăn tốt nhất ở đây, ngươi đều mang lên một phần.
Bộ Phương nói.
Bộ Phương chưa bao giờ xem thường tiểu điếm nào. Bởi vì không chừng trong tiểu điếm sẽ mang đến một mỹ vị nào đó khiến ngươi khiếp sợ thì sao.
Càng là tiểu điếm cũ kỹ càng có bảo vật trấn điếm. Đó đều là tay nghề từng đời lưu truyền lại.
Nàng nghe xong lời nói của Bộ Phương, nhất thời hưng phấn một trận, nheo mắt lại, thân thể cao to nàng của nàng hưng phấn chạy vào phòng bếp.
Nhìn bóng lưng nữ nhân kia đong đưa hai tay, chạy từng bước nhỏ vào bếp, khóe miệng của Bộ Phương lại giật mãnh liệt một trận.
Ngươi có thể tưởng tượng ra bóng dáng một hán tử vạm vỡ lại chạy từng bước chân sáo, giống như một tiểu nữ sinh hay không.
Tuyệt đối mù mắt người.
Bộ Phương cảm thấy nguyên nhân rất lớn quán ăn này không có khách là bởi vì tồn tại của nữ nhân này đi.
Xoẹt xoẹt!
Trong phòng bếp rất nhanh vang lên thanh âm xào nấu, còn có thanh âm kim loại va chạm giữa nồi thiết và nồi sắt.
Thật ra cũng có vài phần nhịp nhàng.
Nhưng Bộ Phương đang chán đến chết nhịn không được nhíu mày, bởi vì từ trong phòng bếp kia lại không truyền ra một chút mùi hương nào. Chuyện này có vẻ cổ quái.
Ở tình huống bình thường, món ăn xào nấu như vậy đều sẽ tỏa ra mùi hương. Với khứu giác của Bộ Phương, tuyệt đối có thể ngửi ra được.
Trong lòng Bộ Phương bỗng nhiên có một loại cảm giác bất an.
Chỉ sau chốc lát, nữ tử vạm vỡ kia lập tức bưng ra một mâm đồ ăn nóng hôi hổi, thần tình mỉm cười đi ra.
- Đây là cơm chiên trứng sao?
Bộ Phương mở to hai mắt nhìn nhìn, nhìn một chén… cơm chiên trứng đặt trước mắt hắn.
Cơm chiên trứng của nữ nhân này con mẹ nó lại không có chút mùi hương nào, đây cũng là một loại năng lực a.
Nhìn thấy cơm chiên trứng ngay cả một miếng trứng cũng không có hoàn chỉnh đặt ở trước mặt, Bộ Phương cảm thấy hơi cạn lời.
Cơm cũng bị chiên cháy khét một chút rồi…
Đây có lẽ đã vượt qua cả tay nghề của nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ kia rồi.
- Khách quan, mời ngài nếm thử, đã lâu rồi không làm món ăn, tay nghề cũng hơi xa lạ.
Nữ tử vạm vỡ tương đối ngượng ngùng, xấu hổ vặn vẹo thắt lưng như đang nũng nịu.
Bộ Phương hít sâu một hơi, vẫn không ngửi ra được mùi hương gì.
Có thể chiên cơm không có chút mùi hương nào, đây cũng là một loại kỹ thuật sao.
Sắc mặt của Bộ Phương trở nên nghiêm túc, cầm muỗng sứ đưa vào trong bát, múc ra một muỗng… cơm chiên trứng.
- Yo… Đây là mặt trời mọc hướng tây sao? Quán ăn tồi tàn này của ngươi lại còn có thể có người đến ăn cơm?
Ngay khi Bộ Phương định đút cơm chiên trứng vào miệng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng trào phúng đầy kinh ngạc.
Nữ tử vạm vỡ kia sau khi nghe thấy lời nói này, nhất thời biến sắc, trên mặt tràn ngập vẻ bi phẫn.
Chỉ thấy hai thân ảnh chậm rãi bước chân vào trong quán ăn Vân Lam này. Đây là hai thanh niên mặc trường bào đen, trên gương mặt một thanh niên tràn ngập vẻ khinh thường, liếc mắt nhìn một vòng trong tiểu điếm, hừ lạnh không ngừng.
- Nam Cung Minh ngươi muốn làm gì? Ta ở đây đang buôn bán! Ngươi muốn gây sự… đợi lát nữa hãy đến!
Thân hình nữ tử vạm vỡ kia vừa động, lập tức chắn trước mặt hai thanh niên kia, thanh âm lạnh lùng nói.
Nói xong nữ tử quay đầu, ôn hòa nhìn về phía Bộ Phương.
- Khách quan, ngài an tâm, cứ từ từ ăn, Dương Mĩ Cát ta đảm bảo không ai quấy rầy ngài ăn cơm.
Tiểu điếm của nàng vất vả lắm mới có một người khách, như thế nào có thể bị phá hư chứ?
Nàng kế thừa quán ăn này của phụ thân nàng, mục đích của nàng đã sớm không phải vì kiếm tiền, chỉ vì tâm nguyện thuở đầu, ghi nhớ huy hoàng cả rất nhiều quán ăn lúc trước của Thiên Lam Thành.
- Chỉ bằng ngươi? Dương Mĩ Cát, ngươi cảm thấy ngươi có thể chống đỡ được ai chứ? Thật đúng là không ngờ đến, ở Thiên Lam Thành còn có người sẽ đến quán ăn ăn cơm, chậc chậc chậc… Thật là thiên hạ to lớn, chuyện lạ không thiếu.
Nam Cung Minh chậm rãi bước về trước, Dương Mĩ Cát nhất thời trợn mắt trừng trừng, bước ra muốn ngăn cản lại hắn.
Nhưng một vị nam tử bên cạnh Nam Cung Minh nhẹ nhàng bước đến, một bàn tay đặt lên vai Dương Mĩ Cát, khiến nàng hoàn toàn không thể động đậy.
“Cường giả Chí Tôn?” Trong lòng Dương Mĩ Cát cả kinh, nhìn về phía người nọ.
Nam Cung Minh, bước vượt qua Dương Mĩ Cát, ngồi đối diện Bộ Phương, hắn có chút hưng trí nhìn Bộ Phương.
- Các hạ hẳn không phải người của Thiên Lam Thành này? Nếu không sẽ không chạy đến quán ăn chỗ hẻo lánh hoang vu này ăn cơm.
Nam Cung Minh cười nói:
- Bản công tử từng nói, bất kỳ người nào ăn ở quán ăn này… đều đang gây khó dễ bản công tử.
Vẻ mặt Bộ Phương nghiêm túc nhìn cơm chiên trứng trên muỗng sứ, hít sâu một hơi, trong lòng ngưng trọng vô cùng.
Về phía lời nói của Nam Cung Minh, hắn căn bản không nghe lọt tai.
Cho dù nghe thấy, Bộ Phương cũng lười đáp trả. Thời điểm có thể ăn cơm, Bộ Phương tuyệt đối không nói chuyện. Nâng muỗng sứ lên, đút một muỗng cơm chiên trứng vào trong miệng.
Hửm?
Tâm thần Bộ Phương run rẩy một trận.
Cảm giác giống như có một dòng điện xẹt nhanh qua đầu hắn.
- Tiểu tử… ngươi là bị điếc rồi sao? Không nghe thấy bản công tử đang nói chuyện với ngươi hả?
Nam Cung Minh thấy Bộ Phương không hề để ý đến hắn, trong mắt nhất thời hiện lên một tia hờn giận.
Một cái tát vỗ mạnh lên bàn.
Thanh âm bang vang lên, dọa run thân hình to lớn của Dương Mĩ Cát.
Phụt!
Đôi mắt Bộ Phương trừng lớn, trong nháy mắt Nam Cung Minh vỗ một chưởng lên bàn, hắn rốt cục… không nhịn được nổi nữa.
Mở miệng ra, phun hết cơm và trứng ở trong miệng, hoàn toàn phun lên mặt của Nam Cung Minh.
Cả người Nam Cung Minh đều cứng đờ, dại ra nhìn Bộ Phương, trên mặt dính đầy những hạt cơm khô vàng, trợn mắt há hốc mồm.
Bộ Phương vỗ vỗ mặt mình, thở phào một hơi, miệng nhếch lên, thần tình vẫn còn sợ hãi.
- Cơm chiên trứng này… thật là muốn mạng người mà!