Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 414


Tiếng nước ùng ục vang vọng, một bóng đen cao to uy mãnh thở hổn hển điếc tai nhức óc.

Đó là một con cá to lớn, đầu nó giống như linh thú Hổ cuồng bạo, tràn đầy đầy hung lệ.

Nó trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Bộ Phương, miệng há lớn, hàm răng có mùi tanh hôi kèm theo nước bọt trào xuống.

Bộ Phương đứng trên mặt nước, hắn vừa lắc đầu thì thấy được mùi tanh hôi của đầu cá hổ kia đập thẳng vào mặt.

- Ừ? Đây là một Chí Tôn Thú?
Trong lòng Bộ Phương có chút ngạc nhiên, không ngờ vừa vào bí cảnh đã thấy một Chí Tôn Thú muốn công kích hắn rồi.

Hơn nữa Chí Tôn Thú này nhìn qua cực kỳ hung hãn.

Rống!
Cá đầu hổ gào thét một tiếng, cả núi rừng đều rung lên.

Sau đó cá đầu hổ hung hăng cắn về phía Bộ Phương, làm cả người hắn run lên.

Khói xanh bay dựng lên, Nồi Huyền Vũ xuất hiện trong tay Bộ Phương, hắn cầm Nồi lên, khẽ cau mày, xuất chiêu.

  Một tiếng vang lớn nổ ra.

Nồi Huyền Vũ hung hăng đập lên đầu cá đầu hổ, sóng gió kịch liệt nổi lên trên mặt nước, bọt nước bay ngập trời.

Cá đầu hổ bị đập quẳng dựng lên, tiên huyết bắn tung tóe.

Con cá đầu hổ kia ngây người, ngã xuống trong nước, nó gầm thét lên, lần thứ hai rít gào hung ác về phía Bộ Phương, nhưng lại tiếp tục có một nồi nữa nện xuống, đập bay nó.

Liên tục bị đập thêm vài lần nữa, cá đầu hổ lật ngửa trắng bụng trên mặt nước, chết không gì luyến tiếc.

Bộ Phương dùng chân khí bao trùm lên lòng bàn chân, chậm rãi cất bước, hắn túm đuôi cá đầu hồ lên, lôi về phía bờ.

Chỉ một lúc đã bước lên bờ.

Sóng nước đánh lên bãi cát, tạo ra tiếng rì rào.

Cơ thể to lớn của cá đầu hổ bị Bộ Phương ném xuống, hắn đi vòng quanh con cá này quan sát kỹ càng.

Con cá có cái đầu thật lớn, rất nhiều thịt, Bộ Phương tìm một vị trí đẹp, dùng thái đao Long Cốt cắt một miếng thịt lớn ra.


Trước đây, một con Chí Tôn Thú vẫn có vài phần uy hiếp đối với Bộ Phương, nhưng từ khi hắn bước chân vào cảnh giới Chí Tôn, cộng thêm Nồi Huyền Vũ nữa, dễ dàng đối phó với Chí Tôn Thú hơn nhiều.

Lấy Nồi Huyền Vũ ra lần nữa, Bộ Phương phun ra một ngụm Vạn Thú Viêm, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nấu nướng miếng thịt cá đầu hổ kia.

  Canh nóng trong nồi cuồn cuộn, hơi nước tràn ngập, chỉ một lát đã nấu xong, mùi thơm bay ra bốn phía.

Thịt cá đầu hổ, nói là thịt cá nhưng lại có vài phần khác biệt, không giống với thịt cá, nhưng lại có mùi tanh cá.

Mùi vị của nó có chút kỳ quái.

Bộ Phương nấu nướng một lúc, sau đó tiếp tục lên đường.

Không biết từ bao giờ, Tiểu Bạch xuất hiện sau lưng Bộ Phương, đôi mắt màu tím hơi loé lên.

 
Nam Cung Vô Khuyết nghĩ rằng có phải vận may của mình đã dùng hết ở trong quán Lão Bộ rồi hay không.

Trong quá trình truyền tống, hắn lạc mất Bộ Phương, sau đó bị đưa đến một khu vực độc lập, mà ở nơi đây, hắn gặp phải một số người quen.

Nam Cung Huyền Hạc nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết cũng ngây người.

Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, không ngờ rằng thằng nhãi con Nam Cung Vô Khuyết này lại bị đưa đến chỗ gần hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy hưng phấn đến mức cười lớn.

- Ngay cả ông trời cũng không muốn giúp ngươi rồi!
 Nam Cung Huyền Hạc cười phá lên, nhưng nụ cười của hắn càng ngày càng lạnh.

Xung quanh có không ít cường giả của gia tộc khác, trong đó người Lâm Gia và Trương Gia đều dùng ánh mắt ngoan độc nhìn Nam Cung Vô Khuyết.

Bọn họ biết mâu thuẫn giữa Nam Cung Huyền Hạc và Nam Cung Vô Khuyết.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng Nam Cung Vô Khuyết lại xui xẻo như vậy, vừa đi vào bí cảnh đã đụng phải Nam Cung Huyền Hạc đầu tiên.

Hắn có bao nhiêu xui xẻo chứ? 
Oanh!!
Trong chớp mắt, trên người Nam Cung Huyền Hạc bùng lên sát khí ngập trời.

- Nếu các vị giúp đỡ tại hạ giết thằng nhãi con này, Nam Cung Huyền Hạc ta chắc chắn sẽ hậu tạ!
 Nam Cung Huyền Hạc nói, giọng nói vang vọng như tiếng trống.

Nhiều cường giả Lâm Gia, Trương Gia ở bên cạnh đều động lòng.


Dù sao Nam Cung Gia cũng là gia tộc lớn ở Thiên Lam Thành, nếu có ơn huệ với đối phương, có lẽ quà cảm ơn cũng không quá kém.

 Bởi vậy, nhiều luồng khí tức bay lên.

Đám người xung quanh đều dùng ánh mắt chứa sát ý nhìn Nam Cung Vô Khuyết.

Giống như hắn chỉ là tôm tép nhảy trước mắt.

Nam Cung Vô Khuyết cạn lời, vì sao mình lại xui như vậy chứ?
- Lão cẩu nhà ngươi đúng là không biết xấu hổ! Có bản lĩnh thì chúng ta đánh một trận một, kêu gọi giúp đỡ cái gì!
Nam Cung Vô Khuyết lạnh như băng nói.

Con ngươi hắn loé lên, khí thế bùng phát, cả người như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, cực kỳ sắc bén.

Nam Cung Huyền Hạc cười ha hả đầy khinh bỉ.

- Ta mà sợ ngươi sao?
 Nam Cung Huyền Hạc cười nhạo nói.

Hắn là cường giả chí tôn hai gông xiêng sao lại sợ kẻ chí tôn một gông xiềng được chứ?
Đánh một trận, đầu óc của Nam Cung Vô Khuyết bị hỏng rồi sao?
Mặc dù người xung quanh cảm thấy đáng tiếc, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy hưng phấn, vừa vào bí cảnh đã nhìn thấy một cuộc chiến sinh tử, tất nhiên rất hấp dẫn rồi.

Hoa lạp lạp!
Hai đạo xiềng xích sau lưng Nam Cung Huyền Hạc liên tục lắc lư, va chạm vào nhau phát ra âm thanh.

Nam Cung Vô Khuyết thở phào một hơi, ánh mắt ngưng trọng.

Trên người thật sự rất tức giận.

Một lúc sau, hắn đạp mạnh chân lên đất.

Bọn họ đang ở trên một hòn đảo, nơi này có diện tích vô cùng nhỏ.

 Nam Cung Vô Khuyết giẫm một cước xuống, cả hòn đảo đều rung động.

 Một lúc sau, tất cả mọi người trừng lớn mắt, trong ánh mắt hiện lên sự không thể tin nổi.


Bởi vì trong mắt của bọn họ, Nam Cung Vô Khuyết nhảy lên, xoay người chạy trốn về phía xa trong chớp mắt.

Giống như một tiếng nổ vang.

Hắn muốn bỏ chạy?
 Mặt mũi của Nam Cung Vô Khuyết đâu mất rồi? Đúng là không biết xấu hổ chút nào!
Tất cả mọi người cạn lời, sao trên đời lại có người vô sỉ như thế chứ?
Đầu tiên tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt, giống như muốn liều chết đánh một trận với Nam Cung Huyền Hạc, nhưng một giây sau lại xoay người bỏ chạy.

  Nhìn Nam Cung Vô Khuyết sắp bỏ chạy mất tăm, Nam Cung Huyền Hạc thét dài một tiếng, tức giận bay lên tận trời.

- Tiểu súc sinh chạy đi đâu!!
- Không đi, ngươi nghĩ ta bị ngu sao?!
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết oán thầm, hắn cũng cảm thấy trứng đau, vì sao vừa vào bí cảnh đã gặp Nam Cung Huyền Hạc ngay chứ?
 Cho dù hắn có thiên địa huyền hoả trong tay cũng chưa chắc đã đánh thắng được Nam Cung Huyền Hạc, bây giờ thiên địa huyền hỏa đã bị Nam Cung Huyền Hạc cướp mất, hắn càng không thể đánh thắng được.

Có không ít cường giả Lâm Gia và Trương Gia cũng cảm thấy hứng thú, đuổi theo hai người này.

Trong chốc lát, trên đảo nhỏ xuất hiện cảnh tượng thú vị, một đám người điên cuồng đuổi theo sau một người.

Thật ra bí cảnh Vân Hải là do nhiều đảo nhỏ tạo thành, trên mỗi hòn đảo đều có linh thú đáng sợ và thiên địa linh bảo.

Những thứ này cần phải có người đi thăm dò.

Oanh oanh oanh!
Đánh mấy chiêu với Nam Cung Huyền Hạc, Nam Cung Vô Khuyết chỉ có cảm giác cả người như bị xé rách, hắn đành quay đầu bỏ chạy tiếp.

Hắn vùi đầu chạy khỏi đảo nhỏ, trực tiếp thúc giục chân khí, xông vào trong biển rộng vô ngần.

Xung quanh đảo nhỏ chỉ có đại dương mênh mông không thấy bờ.

Nam Cung Huyền Hạc đuổi theo hơn mười dặm, sau đó dừng lại.

Bỏ mặc mình Nam Cung Vô Khuyết cả người đầy máu tháo chạy.

Hắn âm thầm hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người quay về đảo nhỏ.

 Đây không phải là lần đầu tiên hắn vào bí cảnh, nên biết rõ sự đáng sợ của biển cả.

Mỗi một đảo nhỏ đều có một chiếc linh thuyền, linh thuyền được giấu trên đảo, nếu như bọn họ muốn rời khỏi đảo, vậy thì phải tìm ra linh thuyền.

Tùy tiện nhảy vào trong biển rộng, rất nhanh sau đó sẽ bị biển rộng mênh mông hoàn toàn thôn phệ.

Đây là kinh nghiệm của người đi trước, tất nhiên Nam Cung Huyền Hạc biết rõ ràng.

Mặc dù hắn muốn giết Nam Cung Vô Khuyết, nhưng hắn không muốn bỏ cả tính mạng của mình vào đó.


Một bóng hình đầy máu tươi bay xẹt qua mặt nước biển, Nam Cung Vô Khuyết lấy ra một cái bình ngọc, đổ hết đan dược vào trong miệng.

Hắn che ngực, đạp sóng nước, tiếp tục đi về trước.

Tiên huyết nhỏ xuống biển rộng, hoà vào nước biển màu xanh, nước biển lập tức thôn phệ.

 Nam Cung Vô Khuyết kịch liệt thở dốc, giống như đang kéo cả ngọn núi đi.

Trên người có mùi khét bay lên, làm cho hắn càng bi thương, hoả diễm đốt cháy trên cơ thể hắn chính là Cửu U Vương Viêm, hoả diễm từng thuộc về hắn.

.

 Bi thương xông lên đầu, làm cho hắn ho ra máu lần thứ hai.

Trước mắt mơ hồ, không biết đã chạy được bao lâu, ánh sao xẹt đầy đầu.

Nam Cung Vô Khuyết cảm giác chân khí của hắn đang tiêu hao một cách nhanh chóng, giống nước biển đang điên cuồng hút chân khí của hắn ra khỏi cơ thể.

Trời ơi!
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết có cảm giác nguy cơ, hắn biết, nếu hắn không nhìn thấy hòn đảo nhỏ nào, rất có khả năng, hắn sẽ chết chìm trong biển rộng mênh mông, chìm xuống đáy biển, cuối cùng hoá thành bộ xương khô.

Đúng là xui xẻo! 
Vừa vào bí cảnh, chưa kịp làm gì đã phải chết rồi sao?
Đôi mắt trở nên mơ hồ, bỗng nhiên, trong lòng hắn khẽ động.

Ở trong tầm mắt mơ hồ, có một chiếc linh thuyền đen kịt chậm rãi chạy đến, trong lúc di chuyển, linh thuyền dạt nước hai bên ra.

Giống như túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Nam Cung Vô Khuyết liều mạng vùi đầu về phía linh thuyền đen kịt kia.

 
Rớt xuống trên boong thuyền, hắn bị ngã cho hôn mê.

Trên tay Bộ Phương vẫn đang cầm thịt cá đầu hổ, hắn vừa gặm vừa đẩy một chiếc linh thuyền tìm được trên đảo nhỏ vào trong nước.

Đầu ngón chân chạm xuống mặt đất, cắt phần thịt cá đầu hổ quý báu lên, Bộ Phương vừa cắn một miếng thịt cá, vừa bay vào trong linh thuyền.

Hắn bắt đầu khởi động chân khí, phun lên linh thuyền.

 Trên vách bên trong linh thuyền có khắc rất nhiều chữ viết, giống như lời giới thiệu về bí cảnh Vân Hải.

Bộ Phương vừa ăn thịt cá nóng hổi, vừa đọc những chữ kia, rất nhanh, đôi mắt của hắn trừng lớn lên.

 
 
 

Bình Luận (0)
Comment