Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 418


- Mass, vị trí mà chúng ta cảm ứng được là ở đây sao?
Một bóng người bị huyết bào bao phủ, nhàn nhạt nói với người bên cạnh, bọn họ đứng trên ngọn núi trong một hòn đảo, trung tâm ngọn núi lõm xuống, bên dưới có dung nham nóng chảy cuộn trào.

Hơi nóng ồ ồ bay lên, xông thẳng đến chân trời.

Khói đen nồng nặc dâng trào mãnh liệt.

Mass cũng mặc một bộ huyết bào tương tự, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, giống như đang nhìn xuyên qua khói đen, nhìn xuống nham thạch bên dưới.

- Đúng vậy, ta cảm nhận được khí tức Tháp Tu La ở đây.

Trong lời nói của Mass có chút kích động, lời nói của hắn run rẩy.

Điều này làm cho người bên cạnh hắn cũng trở nên kích động, Tháp Tu La là vật tượng trưng của Tu La Cổ Thành bọn họ, nếu như không bị người ta đánh phá, cũng sẽ không đến mức bị thất lạc ra nhiều nơi trên đại lục.

Vốn dĩ, Tu La Cổ Thành của bọn họ có thực lực cường hãn, thậm chí được xem là quái vật đáng sợ, có khả năng tranh cao thấp với Tiềm Long Vương Đình.

Nhưng không có Tháp Tu La, bọn họ chỉ được xem là thế lực nhất lưu, không được xem là thế lực đứng đầu, điều này làm cho rất nhiều cường giả trong Tu La Cổ Thành cảm thấy tiếc nuối.

Đặc biệt, nhiều năm trước còn xảy ra một chuyện làm cho nguyên khí Tu La Cổ Thành đại thương.

 Đó là một tầng trong Tháp Tu La bị một đệ tử trộm mất.

Đây là sự nhục nhã mà Tu La Cổ Thành không thể tha thứ được!
 
Bọn họ đi đến đây là vì muốn tìm Tháp Tu La quay về, hôm nay tìm ra được, sao bọn họ không kích động chứ?
- Nhưng bên dưới toàn là nham thạch nóng chảy, chúng ta nhảy xuống không sao chứ?
- Ta cảm nhận được nham thạch nóng chảy sợ gì đó, hình như dưới nham thạch có người đang cố gắng lấy Tháp Tu La, chúng ta phải nhanh lên, nếu không Tháp Tu La rơi vào tay người khác, đó sẽ là ác mộng cả Tu La Cổ Thành chúng ta!
Mass nói, nói xong thì hắn nhảy xuống, huyết bào phấp phới, cả người rơi thẳng xuống dưới nham thạch nóng chảy.

 
Ùng ùng!
Chân khí rít gào dựng lên, bao trùm bên ngoài da thịt, bóng người Mass trực tiếp rơi xuống, hắn bị dung nham nóng chảy thôn phệ.

Kẻ còn lại cũng thở dài một hơi, nhảy theo xuống phía dưới.

----
Phốc xuy
Máu tươi bắn tung tóe.


Lại có một vị cường giả Thần Cảnh bị Nam Cung Huyền Hạc đánh bay! Ngay cả ngực cũng bị đánh cho lõm vào, bay ngược nôn ra máu, cuối cùng hung hăng đập xuống mặt đất.

Tiên huyết chảy ồ ồ ra, thấm vào trong mặt đất.

Trong con ngươi của Nam Cung Huyền Hạc hiện lên sự ngoan lê, hắn nhìn cường giả xung quanh, những kẻ này còn chẳng chịu nổi gông xiềng chí tôn, vậy mà còn dám mơ ước Ma Trảo Kỳ Quả của hắn, đúng là không biết sống chết!
Nghĩ Nam Cung Huyền Hạc hắn là mèo bệnh sao?
Nam Cung Huyền Hạc đại sát tứ phương, sát khí cuộn trào mãnh liệt, đánh cho đám người kia sợ vỡ mật.

Những cường giả Thần Cảnh còn lại đều nhìn thấy sự kiêng kỵ trong mắt nhau, bọn họ không chỉ đề phòng Nam Cung Huyền Hạc, còn phải đề phòng người bên cạnh nữa.

Vì vậy bọn họ đều phải ngừng động tác trong tay.

Mùi thơm linh khí trong không khí ngày càng nồng đậm, gần như muốn hóa thành thực chất.

 Quả trên cây Ma Trảo Kỳ Thụ gần như sắp muốn rơi xuống.

Có không ít ánh mắt tham lam, mà đôi mắt Nam Cung Huyền Hạc cũng muốn lồi ra ngoài.

Đối với những luyện đan sư như bọn hắn, khó luyện đan dược tốt là một chuyện, còn phải tìm được dược liệu còn khó khăn gấp mười phần!
 
Muốn tìm một dược liệu có thể luyện chế linh đan bốn văn quá khó khăn.

Một quả dược liệu này, nếu bán ở Thiên Đan Thành thì cũng đủ để bán đấu giá với giá trên trời.

Ngay cả ở Thiên Đan Thành hay Thiên Diệu Thành cũng khó mà tìm được nó.

 Dù sao, thiên tài địa bảo tốt thật sự quá thưa thớt.

Bộ Phương đứng ở xa xa, không động đậy tay chân, hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Ma Trảo Kỳ Quả, thật ra hắn cũng có chút động tâm, thậm chí có thể nói vô cùng động lòng.

Hắn cần nấu nướng món thiên phẩm Phật Khiêu Tường, cho dù bất cứ một gốc nguyên liệu nấu ăn nào cũng không buông tha.

Nhưng lúc trước hỗn chiến quá đông, hắn lười xen tay vào.

Lúc này, hình như Nam Cung Huyền Hạc cảm thấy mình đã làm đám người kia kinh sợ rồi, ánh mắt hắn chuyển qua phía Bộ Phương.

Nam Cung Huyền Hạc luôn muốn chém giết Bộ Phương, cơ hội lần này khó mà có được.


Hắn tuyệt đối không buông tha.

Nhìn trái cây kia, trong chốc lát chưa thành thục được.

Vì sao hắn không nhân dịp này gi,ết chết lão bản quán ăn này chứ? 
Trong lúc suy nghĩ, sát khí trên người Nam Cung Huyền Hạc bạo phát.

Sát ý tập trung lên người Bộ Phương.

Ùng ùng!!
Trên mặt đất, cát bay đá chạy, toàn bộ đảo nhỏ run lên kịch liệt.

Khí tức từ trên người Nam Cung Huyền Hạc bắn ra, hai xiềng xích phía sau liên tục nổ vang, phát ra tiếng va chạm leng keng.

 
Bộ Phương nhíu mày nhìn Nam Cung Huyền Hạc đang vọt về phía mình, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Tên kia muốn chết!
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên tia sáng, ánh sáng màu tím xé rách trời cao trong nháy mắt.

Ông!
Trên người Tiểu Bạch tỏa sáng rực rỡ, khí tức không ngừng dâng cao.

Nó đạp một bước xuống, cả người lao về phía Nam Cung Huyền Hạc.

Bộ Phương đã đột phá đến cấp bậc Chí Tôn.

Sức chiến đấu hôm nay của Tiểu bạch cũng có thể đánh với hai gông xiềng chí tôn.

 
Rầm rầm!!
Trong mắt Nam Cung Huyền Hạc tràn ngập sự lạnh lẽo.

Bàn tay nhấc lên, chân khí cuồn cuộn xông tận trời, đánh ra một chiêu đầu tiên với Tiểu Bạch.

 
Các cường giả xung quanh dùng ánh mắt hài hước nhìn bọn họ.


Mặc dù bọn họ không ưa Nam Cung Huyền Hạc, nhưng cũng không ưa nổi Bộ Phương kéo bọn họ đến đây.

Nếu không có Bộ Phương, bọn họ sẽ không gặp phải Nam Cung Huyền Hạc, cũng không phải đánh một trận kịch liệt như thế.

Hơn nữa, trong tay Bộ Phương còn giữ một viên Tinh Nguyên.

Viên Tinh Nguyên có khả năng chứa bảo bối.

Một trận nổ vang vọng, sóng khí văng tứ tán, gió mạnh giật khắp nơi.

Đôi mắt của Nam Cung Huyền Hạc co rụt lại, hít một ngụm khí lạnh, cả người bị đập văng ra trên không trung, hắn lăn một vòng rồi ngã xuống đất.

Mẹ nó, đây mà là khôi lỗi sao?
Một con khôi lỗi có thể đánh lại hai gông xiềng chí tôn?
 
Nó là quái vật gì thế?
Chẳng lẽ tiểu tử trước mắt là cao tầng Khôi Tông??
Không thể nào, khí chất của đám người Khôi Tông âm trầm như thế, khác xa hoàn toàn với tiểu tử này, hơn nữa, phong cách và vũ khí của Khôi Tông cũng hoàn toàn khác biệt.

Trên người Tiểu Bạch có trận pháp lóe lên, hai thương phía sau lưng chỉa ra.

Khí tức đè nén, làm cho sắc mặt nhiều người thay đổi hắn.

 
Đặc biệt Nam Cung Huyền Hạc.

Nếu như sức chiến đấu của khôi lỗi kia mạnh đến thế, vậy thì có khả năng cướp Ma Trào Kỳ Quả với hắn! 
Chết tiệt!
Suýt chút nữa để cho tiểu tử này ăn hôi!
Trong lòng Nam Cung Huyền Hạc vừa giận vừa sợ, may mà hắn phát hiện âm mưu của tiểu tử kia trước.

Bỗng nhiên!
 
Linh khí trong trời đất sôi trào, giống như có gì đó biến hóa.

Tiếng nổ vang vọng Ma Trảo Kỳ Quả run lên, phát ra tia sáng chói mắt, ánh sáng lóe lên, cuối cùng tắt.

Tất cả mọi người đều chú ý đến nó, bọn họ trừng hai mắt nhìn, giống như trong lòng có nhóm lửa đang cháy.

 
Hưu hưu hưu!
Nhanh chóng bạo phát, đám người kia lao về phía Ma Trảo Kỳ Quả/
Trái cây chỉ có một quả, ai cũng muốn cướp được.

Tiểu Bạch cũng tham gia vào!
Hình ảnh đám cường giả Thần Cảnh bắn ra chân khí kia thật kinh khủng, làm người xem khiếp sợ.


Nhưng khác với mọi người, mặc dù trong lòng Bộ Phương cũng muốn.

Nhưng hắn vẫn đứng yên trên đảo nhỏ, nhìn về phía biển rộng bên ngoài.

Nước biển như đang rít gào tức giận, cuồn cuộn, sóng đánh ngập trời.

Chuyện gì xảy ra vậy?
Hình như nước biển xung quanh bắt đầu nổi sóng?
Khác xa với sự bình tĩnh lúc trước, giống như có quái vật đáng sợ nào đó từ trong đại dương sắp chui ra.

 
Người xung quanh đang chìm đắm trong cuộc chiến cướp đoạt Ma Trảo Kỳ Quả, nên không phát hiện ra mặt biển khác thường.

Nhưng trong lòng Bộ Phương lại có chút lo sợ.

Hắn không rõ được mình đang lo sợ cái gì.

Bỗng nhiên, đôi mắt của Bộ Phương co rụt lại.

Hắn nheo mắt nhìn về phía xa
 
Ở đó có một chiếc to lớn màu đen, đang rẽ sóng biển cuồn cuộn đi đến.

 
Sóng biển xung quanh dâng trào ầm ĩ, nhưng trên thuyền vẫn vững chắc, nó rẽ sóng biển đi thẳng.

Thuyền cổ đen kịt toả ra sự âm trầm cực hạn, những nơi nó đi qua đều biến thành màu đen.

Cánh thuyền hơi đong đưa, phát ra tần số cộng hưởng.

Roạc!
Bỗng nhiên Bộ Phương cảm thấy làn da mình có chút đau đớn, máu trong người như đang sôi trào lên, muốn lao ra khỏi da thịt.

 
Trên mặt đất có một tia máu tươi bay lên, hội tụ về phía thuyền cổ màu đen kia, cuối cùng chui vào bên trong thuyền.

 Thuyền cổ đen kịt càng thêm yêu dị!
Oanh!!
Trong nháy mắt khi chiếc thuyền màu đen kia chạm đất.

Đại chiến tranh đoạt Ma Trảo Kỳ Thụ cuối cùng cũng nổ ra.

Chân khí mênh mông phóng lên cao như gió lốc, bao trùm cả vòm trời.

 

Bình Luận (0)
Comment