Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 57

Nụ cười trên mặt Tiếu Nhạc đọng lại, chậm rãi rút đi, hắn chăm chú quan sát Bộ Phương, từ trong ánh mắt đạm mạc của đối phương, hắn cảm giác được Bộ Phương không nói đùa.

Bộ Phương liếc mắt nhìn Tiếu Nhạc, xoay đầu, nhìn đám người đang trợn mắt hốc mồm trong hẻm nhỏ.

Hồn Thiên Đoạn đè khiếp sợ trong lòng xuống, nhìn sắc mặt Tiếu Nhạc từ từ trở nên âm trầm, không khỏi híp mắt, khó khi nào chứng kiến được cảnh Liệt Tâm Kiếm Vương Tiếu Nhạc bị người khác quát tháo mà không dám đáp trả. 

- Ta thừa nhận... Ta nhìn lầm, nhưng ngươi thực sự cảm thấy bằng con rối này có thể ngăn trở Tiếu Mông và tên thái giám kia liên thủ?

Hồn Thiên Đoạn sau khi vui sướng được một trận, bỉu môi nói, Tiếu Mông cùng Liên Phúc, hai người mạnh nhất Thanh Phong đế quốc, một con rối há có thể ngăn cản.

- Lẽ nào ngươi thấy Tiếu Nhạc ta trốn tránh cả đời trong cái tiểu điếm này? 

Lạnh lùng liếc Hồn Thiên Đoạn, khóe miệng Tiếu Nhạc khẽ nhếch, nói.

Đôi mắt Hồn Thiên Đoạn co rụt, quả nhiên... Tiếu Nhạc quả là Tiếu Nhạc, chỉ sợ hắn đã sớm tính đến đường lui hoàn hảo, nếu không phải vì đệ tử Hồn Tông quấy rầy kế hoạch, rất có khả năng tất cả đi hướng đều như Tiếu Nhạc tính toán, được tiến hành một cách hoàn mỹ.

...

- Quả nhiên có chút môn đạo, còn có thể làm cho Tiếu tướng quân không dám lên.

Liên Phúc sờ lan hoa chỉ (*), cười lạnh, ánh mắt hắn đánh giá Tiểu Bạch, có chút ngạc nhiên.

(*): Ngón tay thon dài, mềm mại như ngón tay con gái, thường để nói về những kẻ nửa nam nửa nữ như thái giám, BĐ,… 

- Cục sắt này có chút lợi hại, có thể một chiêu đánh đuổi năm vị Chiến Vương.

Âu Dương Tung Hoành cũng trừng mắt, không ngờ điều Tiểu Nghệ nói với hắn là thật, con rối này không tầm thường, thậm chí còn cường hãn hơn hắn không ít.

Âu Dương Tiểu Nghệ kéo kéo áo giáp Âu Dương Tung Hoành, âm thanh như chim yến: 

- Cha, đừng động thủ với Tiểu Bạch có được hay không, xú lão bản rất khó ưa, nhưng làm người vẫn rất tốt!

- Ai ~ nữ nhi ngoan, cha nghe theo ngươi.

Âu Dương Tung Hoành híp mắt, cười cười sờ sờ đầu con gái cưng. 

Ai ra tay thì ra tay đi... Năm vị Chiến Vương đều bị một chiêu xử lý, lục phẩm chiến hoàng như hắn mà đi lên thì chắc cũng bị thế nốt, con rối này lưu cho tên thái giám chết bầm cùng lão Tiếu xử lý đi.

Trong lòng nghĩ như vậy, thần sắc cưng chiều trên mặt Âu Dương Tung Hoành càng sâu.

Bảo bối nói thế nào thì thế đó, cha sẽ không động thủ. 

- Bộ lão bản, ngươi thật sự muốn che chở tội phạm truy nã ư?

Tiếu Mông trầm giọng nói, thanh âm vô cùng nghiêm túc, nếu Bộ Phương thực sự cố ý che chở cho bọn Tiếu Nhạc thì hắn chỉ đành xông vào.

- Chưa nói tới che chở, các ngươi có thể tiến vào, nhưng không được phép tranh đấu trong tiểu điếm... 

Bộ Phương vẫn bình tĩnh trả lời.

- Hừ, đừng tưởng rằng có một con rối lợi hại ngươi liền vô pháp vô thiên, nhân gia ngược lại muốn nhìn xem, ngoại trừ con rối này, ngươi còn thủ đoạn nào nữa!

Thanh âm the thé của Liên Phúc vang lên trong hẻm nhỏ, chân khí mênh mông bộc phát từ cơ thể hắn. 

- Tiếu Tương Quân, cuốn lấy khôi lỗi, để nhân gia bắt đám nghiệt súc tông môn ra!

Ngón tay chỉ ra, phất trần vung lên.

Thân như làn khói, tốc độ không gì sánh được, Liên Phúc động thủ trước, vung phất trần đánh tới Tiểu Bạch, hàng vạn hàng nghìn phất trần đột nhiên quấn ra, đucợ chân khí gia cố, cứng nhắc như cương châm. 

Tiếu Mông biến sắc, rơi vào đường cùng, đành phải xuất thủ, áo giáp ầm ầm va chạm, tiếng leng keng truyền ra không dứt.

Tiếu Mông cuốn lấy Tiểu Bạch, Liên Phúc tránh qua một bên, nhắm vào Tiếu Nhạc cùng Hồn Thiên Đoạn bên trong tiểu điếm.

Sắc mặt hai người Tiếu Nhạc biến đổi, trường hợp xấu nhất quả nhiên xuất hiện, Tiểu Bạch dù cường thịnh đến mấy cũng chỉ là một khôi lỗi cấp Chiến Thánh, một tên Tiếu Mông đã đủ để dây dưa, còn dư một vị Chiến Thánh thái giám, có thể rảnh tay đối phó bọn họ. 

Bộ Phương hai tay ôm ngực, lãnh đạm nhìn tên 3D đang bay tới, không có bất kỳ động tác gì.

Trong lòng Tiếu Nhạc cảm giác nặng nề, hắn không thể thúc thủ chịu trói như vậy, thật vất vả mới tu luyện tới cảnh giới hôm nay, sao để tên thái giám bắt được, một khi rơi vào tay triều đình, Liệt Tâm Kiếm Vương hắn chắc chắn phải chết.

Trong mắt Hồn Thiên Đoạn cũng đầy tuyệt vọng, bọn họ vốn đã trọng thương, không phải đối thủ của tên thái giám? 

Thật phải chết ở chỗ này sao? Không cam lòng a!

Phất trần Liên Phúc sắc bén như đao, nhắm thẳng Tiếu Nhạc, chân khí sắc bén đáng sợ, khuấy động bốn phía, như muốn nổ nát hết thảy.

- Ta không thể chết như vậy! Không thể chết được! 

Con mắt Tiếu Nhạc đỏ bừng, khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo.

Hắn liếc mắt nhìn Bộ Phương, thấy đối phương thờ ơ.

Chết tiệt! 

Quả nhiên hết thảy đều cần phải dựa vào chính mình! Tiếu Nhạc bạo nộ, rống to một tiếng, về sau hé miệng, trong cổ họng tựa hồ có ánh sáng nở rộ chiếu ra bên ngoài.

Một đạo kiếm khí bàng bạc xuất hiện, kiếm ý đáng sợ như muốn cắt đứt không gian, xuyên thủng toàn bộ tiểu điếm.

Ầm! 

Đoạt Mệnh kiếm khí trong miệng Tiếu Nhạc va chạm với công kích của Liên Phúc, nhất thời bộc phát chấn động kinh thiên...

Bộ Phương cau mày, cảm giác bên ngoài thân thể mình đột nhiên xuất hiện một vòng bảo hộ, nó ngăn cản tất cả năng lượng bạo tạc.

Một cơn lốc thổi qua, quét hết khói bụi trong tiểu điếm, lộ ra cảnh tượng bên trong. 

Dựa theo chấn động hai người giao thủ tạo ra, tiểu điếm tất nhiên sẽ bị hủy hoại ngay lập tức, dù sao cũng là một kích liều mạng của Lục phẩm Chiến Hoàng đối chiến với một kích toàn lực của Thất phẩm Chiến Thánh, dư âm đủ để san bằng phương viên mười dặm thành bình địa.

Người bên ngoài nuốt một ngụm nước bọt nhìn tình huống bên trong tiệm.

Tiểu điếm vẫn là tiểu điếm, hết thảy đều hoàn hảo không chút tổn hại, sụp đổ cùng hủy hoại trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện. 

Công kích của hai người vừa rồi giống như con gió nhẹ thổi qua mà thôi.

Hả?! Tình huống gì đây?

Liên Phúc co rút hai mắt, phát hiện xung quanh một dấu vết hư hại cũng không có, mí mắt hắn run lên. 

Cả người Tiếu Nhạc nhuốm máu, hầu như hóa thành huyết nhân, hắn cười rộ lên, đôi mắt ngày càng sáng.

- Ta nói rồi... Trong tiểu điếm không cho phép nháo sự, các ngươi nghe không hiểu à?

Vòng bảo hộ tán đi, lộ ra thân hình Bộ Phương không dính một hạt bụi, hắn vẫn thay đổi nhìn Tiếu Nhạc cùng Liên Phúc, đạm mạc lên tiếng. 

Tiếu Mông một quyền đánh lui Tiểu Bạch, lui sau một bước, nhìn tình huống trong tiểu điếm, nội tâm hắn đột nhiên hiện lên vẻ bất an.

Khởi nguồn của bất an này... Tiếu Mông giật mình, quay đầu nhìn về Đại Hắc Cẩu vẫn đang nằm ở một góc.

Lúc này... Đại Hắc Cẩu đã đứng lên! 

- Hử? Tiểu Hắc đứng lên sao?

Bộ Phương quả thực như phát hiện ra một đại lục mới nhìn Đại Hắc Cẩu, con chó này... lại di động!

Bước chân ưu nhã như mèo, Tiểu Hắc đi tới dưới chân thái giám. 

Mắt chó khẽ nâng, lười biếng liếc tên 3D này, Liên Phúc hơi sững sờ, con chó đen này ở đâu ra vậy?

- Đi đi... Đi sang một bên! Chớ tới gần nhân gia!

Liên Phúc ghen ghét che mũi, không ngừng xua tay đuổi Tiểu Hắc, hắn ghét nhất chính là chó! 

Tiểu Hắc liếc một phen, bản Cẩu gia cũng rất ghét thái giám đấy!

Khinh bỉ nhìn tên bán nam bán nữa một cái, Tiểu Hắc đi tới gần Bộ Phương.

- Hắn đã nói qua, không được gây sự trong tiểu điếm... Lẽ nào các ngươi nghe không hiểu? 

Tiểu Hắc xoay đầu, ánh mắt rơi vào người Tiếu Nhạc cùng Liên Phúc, miệng chó khẽ há, phun ra một câu tiếng người.

Bộ Phương nhảy dựng giống như gặp quỷ, trừng mắt nhìn Tiểu Hắc.

- Ta xxx... Ngươi thuộc giống chó nào vậy, lại có thể nói tiếng người? 

Tiểu Hắc lười để ý đến hắn, quay đầu nhìn ba người kia, thanh âm lãnh đạm lần thứ hai vang lên:

- Mượn lời cục sắt một chút... Người gây chuyện, cẩn thận không ta thông nát mông ngươi!

Liên Phúc sững sờ, Tiếu Nhạc sững sờ, Hồn Thiên Đoạn cũng ngẩn ngơ... 

Sau đó, Đại Hắc Cẩu lười biếng chợt há mồm, cái miệng càng ngoác càng lớn, cuối cùng hóa thành một cái miệng to như chậu máu.

"Gâu!!!"

Một tiếng chó sủa như dã thú thượng cổ phẫn nộ rít gào, cuồng phong không thể chống đỡ từ mồm chó gào thét ra ngoài. 
Bình Luận (0)
Comment