Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 610


 
Thời điểm Tiểu Bì bị ném vào trong Huyền Vũ Oa, nội tâm của nó là cự tuyệt.
 
Nước ớt sôi trào kia, loại cay biế.n thái thêm vào ớt cay nồng kia… hoàn toàn khiến Tiểu Bì không có chút ý định giải phóng bản thân gì.

Thanh âm phịch vang lên, bọt nước văng khắp nơi, thân hình Tiểu Bì từ bên trong bắn mạnh ra.

Thân hình kim quang sáng chói giống như dính đầy nước cay màu đỏ.
 
Ục ục ục…
 
Thiên địa huyền hỏa cháy bùng, khiến ớt trong Huyền Vũ Oa bắt đầu sôi trào, hơi thở lan tỏa ra.
 
Xa xa…
 
Mộ Bạch và Bạch Yêu Giang Linh đều đồng loạt sửng sốt.
 
Khi phát hiện nắp Phật Nhảy Tường được mở ra, mùi hương đặc biệt của Phật Nhảy Tường khuếch tán ra hoàn toàn, bao phủ lên khí tức của hắn, khiến cả gương mặt hắn cũng trở nên vặn vẹo.
 
Lực ý chí mạnh mẽ chống đỡ hắn, giúp hắn không bị vùi mình trong mùi cay này.
 
Trong lòng Mộ Bạch âm thầm than khổ, hai tên không biết xấu hổ này, vậy mà gieo rắc mùi hương, đây là ép Mộ Bạch hắn nổ lò sao? Như vậy thật quá đáng a!
 
Cả người Bạch Yêu Giang Linh cũng chấn động, chân khí trong tay dâng lên, không ngừng phủ lên trên lò đan, xoay đầu nhìn về phía Bộ Phương, đôi mắt nhíu lại, trong lòng khẽ run lên.
 
- Đây mới là công địch chân chính của luyện đan sư sao?
 
Trong lòng Giang Linh rùng mình, hít sâu một hơi, mùi hương tràn ngập trong miệng kia khiến lòng nàng không khỏi hỗn loạn.
 

Dược hương nồng đậm từ linh dược cao giai của nàng tỏa ra thế mà bị mùi hương của món ăn này che giấu, thật sự khó có thể tin nổi!
 
Khán giả lúc này cũng không khỏi trầm luân, mùi hương của Phật Nhảy Tường vẫn thật hấp dẫn người, là món ăn sang quý nhất trong điếm Bộ Phương, mặc kệ là mùi hương hay là khẩu vị đều là lựa chọn tốt nhất.
 
Huống hồ, nguyên liệu nấu ăn Phật Nhảy Tường Bộ Phương lựa chọn không phải nguyên liệu nấu ăn bình thường.

Nguyên liệu nấu ăn kia ít nhất cao hơn một bậc so với nguyên liệu nấu ăn Phật Nhảy Tường bản gốc.

Linh khí khuếch tán, mùi hương tràn ngập, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
 
- Vẫn là mùi hương món ăn đầu bếp hắc mã nấu dễ ngửi…
 
- Ta đã hoàn toàn bị hấp dẫn, dược hương kia căn bản không thể so với mùi hương món ăn!
 
- Ngươi lúc trước không phải nói ngươi bị dược hương bắt làm tù binh sao?
 
…….
 
Khán giả đều híp mắt, đắm chìm trong mùi Phật Nhảy Tường, có người thậm chí bắt đầu nuốt nước miếng, vô cùng gấp gáp muốn nếm thử.
 
Bạch Yêu Giang Linh hít sâu một hơi, chân khí di động, tâm thần lần nữa trở về trong lò đan.

Trong lò đan của nàng, ngọn lửa xanh biếc đã sớm đạt đến cực hạn, nước thuốc đang quay cuồng, chuẩn bị bắt đầu ngưng đan cuối cùng.
 
Đan Vương Mộ Bạch và Bạch Yêu Giang Linh, so với luyện đan sư bình thường, dù sao thực lực mạnh mẽ, đối với sức chống cự hấp dẫn cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
 
Cho nên bọn họ sau khi ổn định tâm thần liền bắt đầu giai đoạn ngưng đan cuối cùng.
 
Nhưng…
 
Xẹt xẹt xẹt!
 
- Đừng nhảy mà… cho ngươi cơ hội giải phóng bản thân, ngươi phải quý trọng, Tiểu Bì.
 
Bộ Phương nhìn Tiểu Bì bật nhảy không ngừng trong nồi, khóe miệng không nhịn được giật giật, nói.
 
Hắn thật không ngờ phản ứng của Tiểu Bì lại kịch liệt như vậy, hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của hắn.
 
Tròng mắt Tiểu Bì trừng lên tròn xoe, chân ngắn rậm rạp đang quay tròn, cả thân tôm giống như súng bắn đạn, không ngừng bật nhảy lên.
 
Phía trên thân hình kim hoàng sắc kia tràn ngập một tầng văn lộ màu đỏ…
 
Nhưng mà mỗi lần nó nhảy lên, Bộ Phương mắt tinh nhìn thấy trên người Tiểu Bì có quang điểm màu vàng tràn ngập, xâm nhập vào trong nồi, khiến cho tương ớt sôi trào ồ ồ tản ra mùi hương độc đáo.
 
Dòng khí cay đỏ quay cuồng, lan tỏa bốn phía.
 
Khán giả dường như rùng mình trong nháy mắt, đều mở to mắt nhìn mùi ớt bay ra bồng bềnh.
 
Lại đến nữa?
 
Khán giả đã bị hại một lần, đương nhiên sẽ không bị hại lần nữa.
 

Mỗi người đều nhanh chóng bịt kín mũi, ngăn mùi ớt lan ra.

Có người không kịp che mũi, bị mùi cay chấn động, nhất thời đôi mắt đỏ bừng trong nháy mắt, dày đặc tơ máu, cả khuôn mặt đều đỏ rực, không ngừng rơi lệ.
 
Cảnh tượng này giống như đã từng gặp…
 
Lỗ mũi của phán quyết trưởng mở lớn, đi đến trước đài hoàng kim của Bộ Phương, trong lòng xẹt qua một ý tưởng.
 
Ngay sau đó, mùi ớt cay đỏ bất ngờ ập vào mặt, nháy mắt xông kích lên mặt hắn.
 
Nội tâm trọng tài trưởng lập tức có một vạn con tôm tít nhảy bắn qua…
 
- A!
 
Lại là trò này! Lại là vị ớt!
 
Thân hình phán quyết trưởng lảo đảo lui về sau mấy bước, ánh mắt trừng đỏ bừng, nước mắt chảy xuống trong nháy mắt.

Hắn thương tâm khóc rống, quỳ rạp trên mặt đất, ấm ức giống như một đứa nhỏ.
 
Mộ Bạch cảm thấy mình nhất định đã tham gia một trận đấu giả.

Bởi vì hắn cảm thấy mình đang rơi lệ… Mùi hương màu đỏ kia tràn ngập đến, khiến tròng mắt hắn không nhịn được chảy nước mắt, ngừng cũng không ngừng được.
 
Bạch Yêu Giang Linh ở xa xa cũng đỏ mắt, chăm chú ngưng đan.
 
Không hỗ là Đan Vương Mộ Bạch và Bạch Yêu Giang Linh… dưới thế công của vị cay, công địch khó đấu của luyện đan sư, vậy mà không chịu ảnh hưởng, vẫn luyện chế đan dược ổn thỏa như cũ.
 
Đây mới là đại tài trong luyện đan sư!
 
Kết ấn trong tay, nháy mắt tinh khí của Bạch Yêu đạt tới đỉnh phong.

Mái tóc màu trắng bay phất phơ, gông xiềng lay động sau lưng.
 
Rầm rầm rầm!
 
Một dòng năng lượng vô hình không ngừng dao động, lan tỏa ra.

 
Lò đan đang lay động, trong đó dường như có quang hoa sáng chói lóe ra.
 
Đan khí nồng nặc đã chậm rãi phân tán từ trong lò đan.
 
Đan dược của Bạch Yêu Giang Linh lập tức hoàn thành!
 
Quá trình luyện đan của Mộ Bạch cũng đã tiếp cận đến kết cục, tuy không ngừng bị ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn kiên trì suốt cả quá trình.

Khuôn mặt vốn nho nhã cũng trở nên vặn vẹo.
 
Mộ Bạch hơi ấm ức, lần đầu tiên luyện đan luyện đến nhịn nhục như vậy.

Nhưng mà mặc kệ ra sao, hắn đều phải luyện chế xong đan dược này.
 
Vù vù…
 
Quang hoa lóng lánh trong Cửu Tinh Lò, một luồng khí dày đặc không ngừng hội tụ trên lò đan, đó là dấu hiệu đan dược sắp thành hình.
 
Đan dược của Mộ Bạch cũng sắp hoàn thành.
 
Vị cay tràn ngập trong không khí rốt cuộc phân tán không ít.
 
Khán giả cũng kích động không thôi nhìn lên lôi đài, trận đấu giống như đã tiến vào quá trình căng thẳng nhất.
 
 
 
 

Bình Luận (0)
Comment