Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 657


 
 
- Vô ích thôi… Trong không gian hồn hải của bản tôn, bản tôn chính là thần… Không ai có thể tới cứu ngươi, ngươi ngoan ngoãn cảm thụ hơi thở tử vong đi.
 
Tôn giả Đao Bá chém ra một chưởng, đao khí tràn ngập, lần nữa oanh kích Tiểu Bạch lên mặt đất.

Ở trong không gian hồn hải, tôn giả Đao Bá hắn quả thật là người nắm quyền.

Hồn hải đã là khu vực bĩ phong tỏa, căn bản không ai có thể tới cứu Bộ Phương.
 
Cảm thụ sát ý trên người tôn giả Đao Bá này.
 
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, bọn họ biết… lúc này, Bộ Phương thật khó tránh khỏi phải chết!
 
Hắn giãy dụa thế nào cũng không vượt qua được bá đạo của tôn giả Đao Bá!
 
Đao khí hội tụ đầy trời, hóa thành một đại đao che thiên lấp nhật.
 
Đại đao kia trắng nõn như ngọc, mang theo uy lực áp chế đáng sợ, trảm xuống Bộ Phương.
 
Xẹt xẹt!
 
Bộ Phương híp mắt, Tiểu Bạch chắn trước người hắn.

Nhưng ngay sau đó, thân hình Bộ Phương đột ngột đứng thẳng giữa không gian.
 
Một bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong hư không, chậm rãi xé rách thành một lỗ hỏng.

 
Mở ra hai bên, một bóng người mơ hồ xuất hiện trong lỗ hổng, chậm rãi bước ra.
 
Nhân ảnh này vừa vặn xuất hiện dưới vị trí đao trảm xuống.
 
Tất cả mọi người đều ngây ngốc với bóng người đột nhiên xuất hiện.
 
Nhân ảnh đó vừa mới ra khỏi không gian xé rách, bỗng nhiên quay đầu, cảm ứng được đao khí trảm xuống, cũng hơi sửng sốt.
 
Ngay sau đó, hắn giơ bàn tay trắng nõn lên, búng ngón tay.
 
Keng…
 
Giống như không gian cũng cứng lại.
 
Đao khí kia không thể địch nổi, giống như muốn diệt thế, đông lại thành khối băng, cứng giữa không trung.
 
Ánh mắt của nhân ảnh nghi hoặc đánh giá đao khí này, giống như cười nhạo…
 
Phụt.
 
Ngay sau đó, dưới búng tay, cả đao khí như thủy tinh vỡ nát, phá thành mảnh nhỏ, đao khí tản ra.
 
Vô cùng cuồng bá, một đao diệt thế, tán đi như vậy.
 
Tất cả mọi người đều ngây dại.
 
Cho dù là Bộ Phương cũng ngờ vực và không biết nói gì.
 
Tôn giả Đao Bá cảm giác trên mặt đau rát…
 
Hắn mới vừa nói xong, không ai có thể trong không gian hồn hải cứu được Bộ Phương.

Ngay sau đó, có một bóng người xuất hiện, búng tay phá tan đao khí của hắn.
 
Cứu Bộ Phương trong cảnh chết.
 
Vả mặt gì đó… có cần chuyên nghiệp vậy không?
 
- Ôi… đao khí này rất không tệ, đáng tiếc vẫn là thiếu chút hỏa hậu.
 
Người nọ ôn hòa cười, thanh âm gợi cảm, giống như thật hấp dẫn.
 
Ngay sau đó, bụi mù tản đi, nhân ảnh kia cũng hiện lên rõ ràng.
 
Ưm…
 
Khi mọi người thấy khuôn mặt nhân ảnh kia, càng thêm hít khí lạnh.
 

Bởi vì xuất hiện trước mặt bọn họ là một nam nhân hoàn mỹ, anh tuấn, cao ráo, đẹp trai không ai sánh bằng.

Không phải lại đẹp yêu diễm mà là đẹp trai nam tính chân chính.
 
Trên người mặc trường bào màu trắng, hoàn mỹ không tỳ vết.
 
Kình phong thổi qua, thổi mái tóc đen nhanh bay phất phới.
 
Nam nhân quay đầu đi về phía Bộ Phương, mỉm cười, khiến người ta mê muội…
 
- Ngươi là ai?
 
Tôn giả Đao Bá co rúm lại, lạnh như băng nói.
 
Trên mặt nam tử vẫn tươi cười như trước, quay đầu nhìn tôn giả Đao Bá, nhìn thấy thân hình mơ hồ của tôn giả Đao Bá, cười thản nhiên.
 
- Một đoàn tàn hồn? Thật là nghịch ngợm, sau này mang ngươi đi theo bên người ta, tàn hồn mang thao hồn hải vẫn là thật hiếm thấy trong Minh Khư.
 
Nam tử cười nói.
 
Hắn không hề xem trọng tôn giả Đao Bá.
 
Nhưng vừa nói xong, tiếp tục nhìn Bộ Phương, ánh mắt đen nhánh mà sâu xa.
 
- Xin chào, trên người ngươi, ta cảm nhận được khí tức quen thuộc.

Nghĩ rằng ngươi hẳn từng gặp một nữ nhân mắt đen xinh đẹp phải không? Các ngươi bình thường gọi nàng là U Minh Nữ..
Nam tử nói.
 
Bộ Phương cau mày, nhìn nam nhân đẹp trai quá đáng trước mặt, cong khóe miệng.
 
Đối với nam tử đẹp trai hơn mình này, Bộ Phương không có hảo cảm gì.
 
Đặc biệt còn kỳ quái như vậy…
 

Nhưng lời nói của nam nhân cũng khiến Bộ Phương hơi cảnh giác.
 
- U Minh Nữ? Không quen biết, còn nữa… ngươi là ai?
 
Bộ Phương không chút biểu tình hỏi.
 
Hửm.
 
Trong mắt nam tử, trên người Bộ Phương có hắc khí ảm đạm nhè nhẹ, hắc khí kia là hơi thở của nguyền rủa.
 
Mà hơi thở nguyền rủa này… chỉ có trên người U Minh Nữ của bí cảnh bí cảnh mới có.
 
- Thật xảo quyệt… nhưng bộ dáng nói dối của ngươi cũng thật đáng yêu.
 
Nam tử đẹp trai nheo mắt, cười nở hoa.
 
- Vấn đề của ngươi rất thú vị, ta là ai? Ta chính là người trục xuất U Minh Nữ kia.
 
- Người khác bình thường đều gọi ta… chủ Minh Khư, Minh Vương.
 
 
 
 
 
 
 

Bình Luận (0)
Comment