Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 692


Mưa vẫn chưa tạnh.
Từng hạt mưa từ trên vòm trời tí tách rơi xuống, không ngừng phiêu đãng, lưu loát, giống như những mảnh nhỏ li ti.
Thân thể Văn Nhân Sửu cứng đờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt đầy hoảng sợ, bờ môi hắn run run, trong con mắt phản chiếu tia sáng rực rỡ.
Ở trước mặt hắn, một Truyền Tống Trận lóe lên, ánh sáng chói mắt.
Ba động vô cùng huyền ảo từ trong Truyền Tống Trận khuếch tán ra, tràn ngập bốn phía, một bóng người mơ hồ từ trong Truyền Tống Trận chậm rãi đi ra.
Đát đát đát.
Tiếng bước chân rất rõ ràng, không chỉ khiến Văn Nhân Sửu khiếp sợ, cũng khiến các thực khách đang xếp hàng khiếp sợ.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, lại đột nhiên xuất hiện một Truyền Tống Trận ở đây.
Từ trong Truyền Tống Trận xuất hiện một người vô cùng phong tao!
Hiện tại mọi người xa xỉ như vậy sao? Người tới chỗ Bộ lão bản ăn cơm...!lại dùng cả Truyền Tống Trận di chuyển!
Dĩ nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của bọn hắn, trên thực tế, căn bản không có người biết người vừa từ trong trận pháp đi ra, ngoại trừ Văn Nhân Sửu đang cứng đờ tại chỗ.
Đó là một vị thanh niên trẻ tuổi, mặc một bộ y phục đầu bếp sạch sẽ, mái tóc màu lam nhạt đẹp như mơ, dáng người trắng trẻo mảnh khảnh, khiến cho không ít người hai mắt tỏa sáng.
Nhưng mọi người đều rất ngạc nhiên, tại sao người này lại mặc áo choàng đầu bếp.

- Văn Nhân sư đệ, xem ra trạng thái của ngươi không tốt.
Tia sáng trận pháp xung quanh người trẻ tuổi kia biến mất, hắn nhàn nhạt nhìn Văn Nhân Sửu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ khinh thường cười nói.
- Ngươi...!Tại sao là ngươi! Ngươi tới đây làm gì?
Trong con ngươi Văn Nhân Sửu toát ra vẻ hoảng sợ, cả người kịch liệt lay động, gầm nhẹ nói.
Vẻ xấc láo trên mặt người trẻ tuổi càng thêm nồng đậm, hắn nhìn về phía Văn Nhân Sửu ánh mắt càng thêm khinh thường.
- Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta tới làm gì sao? Bản thân ngươi làm gì chẳng lẽ ngươi không rõ sao?
Người trẻ tuổi thản nhiên nói.
- Ngươi lại tự tiện ở ngoài cốc so đấu, quan trọng là...!Ngươi lại thua...!Bị tước đoạt con dao làm bếp Băng Phách, bị tước đoạt quyền nấu nướng, ngươi đã mất đi tư cách làm một đầu bếp của Thao Thiết Cốc rồi.
Các thực khách chung quanh nhìn Văn Nhân Sửu và người trẻ tuổi, ánh mắt khẽ co rụt.
Chuyện gì vậy?
Người trẻ tuổi kia và Văn Nhân Sửu quen biết sao? Hơn nữa còn mặc áo choàng đầu bếp, chẳng lẽ thanh niên vừa xuất hiện này cũng là một đầu bếp?
Nhìn bộ dạng xấc láo của người trẻ tuổi kia, chẳng lẽ tài nghệ nấu nướng còn mạnh hơn Văn Nhân Sửu?
- Ta...!Ta ta chỉ là nhất thời thất thủ!
Trên mặt Văn Nhân Sửu huyết sắc hoàn toàn biến mất, trong mắt thậm chí xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Hắn biết, người này là tới quyết định vận mệnh tương lai của hắn.
Tới dẫn hắn về Thao Thiết Cốc, tiếp nhận trừng phạt...
- Sư huynh...!Tha cho ta đi! Ta không muốn trở về Thao Thiết Cốc...
Ánh mắt Văn Nhân Sửu từ từ trở nên mềm yếu, hắn nghĩ đến thảm trạng sau khi trở lại Thao Thiết Cốc, hắn cũng chịu không nổi nữa.
Trong đôi mắt người trẻ tuổi vẻ khinh thường càng thêm nồng đậm:
- Văn Nhân Sửu, ngươi thật sự khiến người ta ngày càng thất vọng.
Vừa dứt lời, người trẻ tuổi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay của hắn, có một ngọn lửa màu xanh đang thiêu đốt.
- Là đầu bếp của Thao Thiết Cốc, sinh ra là người của Thao Thiết Cốc, chết là quỷ của Thao Thiết Cốc...!Ngươi không thoát được đâu.
Người trẻ tuổi lạnh lùng nói.

Những lời này khiến không ít người chung quanh cũng cảm thấy thân thể lạnh như băng.
Trong ngọn lửa màu xanh, một bánh bao màu trắng hiện ra, tiện tay vung lên, bay về phía Văn Nhân Sửu.
Văn Nhân Sửu hoảng sợ nhìn bánh bao kia, trên mặt tràn đầy vẻ cự tuyệt.
- Ta không muốn! Chu Thông! Ngươi dám làm như với ta!
Thân hình Văn Nhân Sửu liên tiếp lui về phía sau, rống giận, xoay người bỏ chạy.
Hắn muốn chạy trốn, một khi ăn cái bánh bao kia, hắn sẽ hoàn toàn không còn hy vọng.
Chẳng qua thanh niên được gọi là Chu Thông kia cũng vừa nhếch miệng.
- Khó trách lão sư thất vọng về ngươi như vậy...!Văn Nhân Sửu à Văn Nhân Sửu, ngươi thật sự mang đến cho Thao Thiết Cốc quá nhiều sỉ nhục.
Chu Thông thản nhiên nói.
Lời này vừa dứt, thân hình của hắn trong nháy mắt hiện ra trước mặt Văn Nhân Sửu.
Theo tay giơ lên, một miếng ngọc phù hiện ra.
Bóp nát ngọc phù, một cổ ba động kỳ lạ bắt đầu từ trong ngọc phù khuếch tán ra, luồng sáng tỏa ra, buộc chặt Văn Nhân Sửu, quấn chặt hắn không thể động đậy.
- Ăn bánh bao đi, biết điều thì theo ta trở về cốc, ở chung với đám rác rưởi, từ hiện giờ trở đi...!Ngươi không còn là nhị đẳng đầu bếp của Thao Thiết Cốc nữa.
Chu Thông cười khẽ.
Hắn bóp chặt quai hàm Văn Nhân Sửu, chân khí tràn vào ngón tay, kích thích thần kinh Văn Nhân Sửu, khiến cho hắn há to miệng.
Đút hết cái bánh bao vào trong miệng, tròng mắt Văn Nhân Sửu nhất thời biến thành tro tàn.
Trên đỉnh đầu của hắn, hai đạo hư ảnh linh thú mơ hồ hiện lên, bánh bao vào bụng, hư ảnh kia cũng như khói nhẹ tản đi.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Văn Nhân Sửu, một chiếc gông xiềng quấn chặt lấy thân thể Văn Nhân Sửu, bỏ vào trong lồng rồi cất đi.
Làm xong hết thảy, Chu Thông mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của các thực khách chung quanh, hắn thoáng sững sờ, quay đầu nhìn, ôn hòa cười nói.
- Ô, nơi này là quán ăn sao? Chẳng lẽ đầu bếp của quán ăn này chính là người đã đánh bại sư đệ của ta?
Chu Thông cười nhẹ nói, thanh âm của hắn rất ôn hòa, làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
Nhưng không ai dám cho rằng hắn là một người ôn hòa.
Cảnh tượng vừa rồi, bọn họ đều nhìn thấy, hình ảnh ép Văn Nhân Sửu ăn cái bánh bao ác độc kia vẫn quanh quẩn trong đầu rất nhiều người.
Đây là một người vô cùng hung ác!
- Quán ăn này nhỏ thật.
Chu Thông đứng bên ngoài quán ăn, liếc mắt một cái, nhếch miệng, thản nhiên nói.
Trên bầu trời mưa vẫn rơi tí tách, bay xuống trên người hắn, bị ngọn lửa màu xanh bên ngoài thân thể của hắn đốt cháy, hóa thành nhiệt khí bay lên, khiến cả người Chu Thông cũng trở nên tao nhã.
 

Bình Luận (0)
Comment