Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 696


Tiếng cười nhạo của mọi người chung quanh khiến Chu Thông cảm thấy mặt mình nóng rát.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ bị nhóm người ngu muội này cười nhạo như vậy, quả thực...!Không dám tin!
Hắn là thiên tài đầu bếp của Thao Thiết Cốc, ngày thường người nói chuyện với hắn đều là Thánh Tử Thánh Nữ thế lực một phương, địa vị cao quý, vốn không phải tồn tại những người đê tiện này có thể so sánh.
Cho dù như thế, khi hắn đối mặt với những Thánh Tử Thánh Nữ kia vẫn không hề thấp kém.
- Các ngươi câm miệng cho ta!
Chu Thông che hạ thân, ánh mắt phảng phất cũng trở nên đỏ bừng, phát ra một tiếng gầm thét với mọi người xung quanh.
Dáng vẻ kia giống như một con sư tử nổi điên, dĩ nhiên...!Nếu như không phải nhìn thấy thân thể kia..., mọi người có thể thật sự bị kinh sợ.
Nhưng vẻ mặt dữ tợn kết hợp với thân thể...!nhìn thật sự tức cười!
Chu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, hung hăng nhìn quán ăn, lại nhìn đầu bếp thân hình cao gầy trong quán ăn!
- Ngươi dám làm như vậy với ta! Chẳng lẽ ngươi không muốn có cơ hội ở Thao Thiết Cốc sao? Đó cơ duyên mơ ước của bao nhiêu đầu bếp!
Chu Thông cắn răng hô.
Theo tiếng thét của Chu Thông, tiếng cười của mọi người chung quanh từ từ nhỏ đi, cuối cùng chậm rãi biến mất.
Các thực khách đều nhìn về phía Bộ Phương.

Dựa theo lời nói của Chu Thông, Thao Thiết Cốc tựa hồ vô cùng lợi hại, nếu như Bộ lão bản đắc tội với người này, mất đi cơ duyên...!chẳng phải cái được không bù đắp nổi cái mất.
Chu Thông tựa hồ cũng cảm giác mình đã nắm giữ được chủ động.
Cơ duyên của Thao Thiết Cốc...!Hắn thật sự không tin có người có thể cự tuyệt!
Bộ Phương khiêng Long Cốt Thái Đao, thân hình chậm rãi cử động, từ trong quán ăn đi ra, đứng ở cửa tiểu điếm, ánh mắt bình thản nhìn Chu Thông.
- Ngươi muốn có cơ duyên của Thao Thiết Cốc, cần ta tiếp dẫn, hiện tại ngươi nên biết điều nhận lỗi với ta, ta còn có thể cho ngươi cơ hội...
- Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi...
Bộ Phương thật sự lười nói nhiều với người này.
Trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đầu bếp của Thao Thiết Cốc đều không có đầu óc như vậy sao? Người nào cũng nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Đầu tiên là Văn Nhân Sửu, hiện tại có thêm Chu Thông.
Văn Nhân Sửu còn được, luôn mồm nói muốn nghiền áp mình về tài nấu nướng, muốn so đấu nấu ăn với mình.
Nhưng Chu Thông trước mắt thì...
Bộ Phương cảm thấy đứa nhỏ này kiếp trước tuyệt đối là Thiên Sứ bị gãy cánh, nếu không tại sao có thể thiếu thông minh như vậy.
Nói gì cơ duyên của Thao Thiết Cốc...!bây giờ bộ dạng của hắn không khác gì kẻ ăn xin, bị lột sạch quần áo còn tỏ ra cao ngạo.
Rốt cuộc người nào cho hắn dũng khí ra vẻ như vậy?
Sau khi nói xong những lời này, Bộ Phương mặc kệ gương mặt Chu Thông tựa hồ đã đổi thành màu gan heo, Long Cốt Thái Đao trong tay hóa thành khói nhẹ tản đi, áo choàng lông chim vung vẩy, những chiếc lông đỏ bồng bềnh nhẹ nhàng, xoay người trở lại trong phòng bếp.
Chỉ để lại Chu Thông sững sờ đứng đó.
Sắc mặt Chu Thông vẫn tràn đầy vẻ khó tin, người này...!thật sự cự tuyệt cơ duyên Thao Thiết Cốc ban cho hắn? !
Hắn điên rồi sao?
Chu Thông cảm giác mình nhất định đụng phải một đầu bếp giả.
Tiếng cười lại vang lên bên tai, Chu Thông rốt cục không chịu đựng nổi, oán hận nhìn quán ăn:
- Đáng chết! Ngươi sớm muộn sẽ phải hối hận, đến lúc đó đừng khóc kêu gào muốn đi vào Thao Thiết Cốc!
Sau khi ném lại một câu cay nghiệt, Chu Thông tuyệt vọng rời đi.
Chỉ để lại trong mắt mọi người một bóng lưng trắng nõn.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, hóa thành trò cười cho mọi người, chỉ chốc lát sau mọi người đều quên bẵng.

Quán ăn Vân Lam tiếp tục buôn bán tấp nập.
...
Thiên Diệu Thành.
Một tiếng nổ vang!
Tường thành nhất thời bị công phá, trận pháp thủ hộ tường thành cũng nhất thời nổ tung, bắn tán loạn.
Tường thành cao vút nguy nga bị đánh ra một lỗ thủng cực đại, bụi mù cuồn cuộn, đá vụn văng tung tóe.
Bên trong Thiên Diệu Thành, từng bóng người phóng lên cao, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ nghiêm túc và uy nghiêm.
Những người này đều là Luyện Đan Sư của Thiên Diệu Thành trong, vào giờ khắc này, bọn họ đều xung phong liều chết xông ra, bảo vệ quê hương của bọn họ.
Diệu Quang đại sư mặc một chiếc áo choàng luyện đan, chân khí cả người cũng lay động, hắn dẫn đầu xông ra, kèm theo tiếng rống giận, xung phong liều chết lao về phía Tu La đại quân nơi xa.
Trong đôi mắt của hắn mang theo vẻ quyết tâm!
Trong đại quân Tu La, cũng có cường giả phóng lên cao, chiến đấu với Diệu Quang đại sư.
Chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ, Luyện Đan Sư Thiên Diệu Thành mặc dù gắt gao chống cự, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản Tu La đại quân tiến công.
Tử thương vô số.
Trong lều vải, một cổ uy áp bàng bạc khuếch tán, một bàn tay che khuất bầu trời nhất thời ngưng tụ trên vòm trời.
Trên bàn tay tràn ngập chân khí, đường nét phía trên cũng vô cùng rõ ràng.
Mang theo tiếng nổ vang, bàn tay to đập mạnh xuống.
Diệu Quang đại sư ho ra máu chống cự!
Song dưới một chưởng kia, căn bản không cách nào chống lại!

Dưới một chưởng này, bụi bay mù mịt.
Trước khi chết, Diệu Quang đại sư nhìn chằm chằm vào căn lều, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng và oán hận.
- Tu La Hoàng! Ngươi chết không tử tế được!
Diệu Quang đại sư chỉ kịp gào thét ra một câu cuối cùng, cuối cùng bị triệt để đập thành thịt vụn...!bỏ mạng.
Một bậc thầy về luyện đan của Đan Phủ đã bỏ mạng như thế.
Cự chưởng che trời cũng không giảm bớt động lực, hung hăng đập vào trên tường thành, khiến tường thành cao vút cũng bị đập rung động không dứt, đá vụn băng tán, trực tiếp đổ xuống...
Vô số dân chúng Thiên Diệu Thành chết oan uổng.
Trong lều vải, một bóng dáng khôi ngô bước ra.
Tu La Hoàng mặc thường phục, nhìn Thiên Diệu Thành bắt đầu sụp đổ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Tu La cổ thành chúng ta yên lặng quá lâu, rất nhiều thế lực tựa hồ đều quên Tu La cổ thành ta từng đáng sợ như thế nào!
Tu La Hoàng chắp tay sau lưng, ánh mắt lãnh đạm.
 

Bình Luận (0)
Comment