Dương Mỹ Cát mở to mắt nhìn Bộ Phương một đống lớn dược liệu.
Làm Luyện Đan Sư, nàng dĩ nhiên cũng có tìm hiểu về các chủng loại dược liệu, thuộc tính của những dược liệu này cũng rõ ràng, giờ phút này nàng nhìn những dược liệu này, sắc mặt có chút tối sầm.
Bộ Phương nghi ngờ nhìn nàng:
- Ai nói dùng những dược liệu này nấu canh cho Nam Cung Vô Khuyết uống?
Dương Mỹ Cát ngẩn ngơ, lúng túng mỉm cười.
- Ngươi bỏ dược liệu vào trong nồi, nấu một canh giờ, qua thời gian uống cạn chung trà, đúng giờ quấy hai lần, nhớ chưa?
Bộ Phương nói.
Dương Mỹ Cát gật đầu, Bộ Phương nói chuyện quả nhiên rất nhẹ nhàng, khó trách hắn nói không mệt.
So với công việc dùng con dao làm bếp hấp thu chân khí cắt củ cải, công việc này quả thực quá nhẹ nhàng.
Sau khi Dương Mỹ Cát thay Bộ Phương làm việc, Bộ Phương xoay người tiếp tục ngồi xổm xuống, tìm đồ trong tủ bếp.
Hồi lâu sau, Bộ Phương lấy ra một cái lọ gốm.
Dương Mỹ Cát vừa quấy dược liệu, vừa nghi hoặc nhìn Bộ Phương, nàng phát hiện lọ gốm kia tựa hồ có chút quen thuộc, giống như nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Khi Bộ Phương đặt lọ gốm lên bếp, một mùi vị kỳ quái nhất thời từ trong đàn tế tràn ngập.
Đầu mũi Dương Mỹ Cát nhất thời giật mình, sau một khắc, ánh mắt mở to, trong con mắt tựa hồ có quang mang lóe lên.
- Cái này...!Đây là đậu phụ thối ?
Dương Mỹ Cát kinh hô.
Đậu phụ thối của Bộ Phương...!rất nổi tiếng ở Thiên Lam Thành, phải biết rằng, trong Diệu Thủ Hồi Xuân đại điển, đậu phụ thối đã phóng ra tia sáng kỳ dị, khiến cho bao nhiêu Luyện Đan Sư tạc lò?
Mùi vị thối đến không có ngôn từ nào diễn tả...!Quả thực khiến cho tất cả mọi người khắc sâu trong trí nhớ.
Quan trọng nhất là, mùi đậu phụ thối này ngửi vô cùng thối, nhưng ăn lại rất thơm.
Chẳng lẽ lần này Bộ lão bản lại tính toán dùng đậu phụ thối ?
Nhưng đậu phụ thối này có quan hệ gì đến canh thuốc? Trong lòng Dương Mỹ Cát tràn đầy khó hiểu.
Mặc dù không giải thích được, nhưng trong lòng vô cùng tò mò, nàng không hỏi quá nhiều, chỉ không ngừng quấy canh thuốc, theo Thiên Địa Huyền Hỏa nấu chín, canh thuốc trong nồi Huyền Vũ đã bắt đầu chậm rãi tràn ra linh khí.
Mặc dù không nồng đậm, nhưng cũng khiến tinh thần Dương Mỹ Cát chấn động.
Bộ Phương liếc nhìn Dương Mỹ Cát, hắn xắn tay áo, giơ tay lên vỗ nhẹ vào tấm bìa.
Bụp.
Nhất thời miếng bìa bị vạch trần, một mùi thối nồng đậm bắt đầu từ trong lọ gốm phiêu đãng bay ra.
Thật sự quá thối.
Dương Mỹ Cát đứng gần nhất, gương mặt cũng tối sầm.
Bộ lão bản định lấy lọ đậu phụ thối này ra làm cái gì? Có thể để người ta yên ổn nấu canh hay không...
Bỗng nhiên, Dương Mỹ Cát trợn tròn mắt, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm xấu, nàng kinh ngạc nhìn về hướng Bộ lão bản.
Chính là Bộ Phương lại đổ đậu phụ thối trong lọ vào nồi Huyền Vũ.
Bụp bụp.
Từng cục đậu phụ thối rơi vào nồi, chìm nổi trong canh thuốc.
Mùi thối trong nháy mắt lan tràn.
Dương Mỹ Cát cứng đờ, trên gương mặt cũng không còn bất kỳ biểu hiện nào.
Bộ lão bản...!Ngươi là tên lường gạt! Đã nói nhiệm vụ này rất nhẹ nhàng? Ngươi xác định rất nhẹ nhàng sao?
Ngửi thấy mùi thối...!Dương Mỹ Cát cảm giác mình phảng phất như bị thế giới chối bỏ.
Trọng điểm là...!mùi đậu phụ thối và canh thuốc hỗn hợp chung một chỗ, khi nấu chín, mùi thối đó...!càng trở nên nồng đậm!
Thối đến kinh thiên động địa! !
Bộ lão bản làm đậu phụ thối thối như vậy...!Rốt cuộc là muốn làm gì? Trả thù xã hội à? !
Sau khi Bộ Phương vét nốt miếng đậu phụ thối cuối cùng trong lọ vào nồi, hài lòng đặt lọ gốm xuống, ngửi mùi thối tràn ngập, khóe miệng giật giật.
- Cố gắng lên, nhất định phải nghiêm khắc nấu canh theo tiêu chuẩn ta nói với ngươi, sau khi nấu xong, trực tiếp để ở đây là được rồi.
Bộ Phương nói.
Nói xong, nghiêm túc gật đầu với Dương Mỹ Cát, sau đó trong vẻ mặt chán ghét của Dương Mỹ Cát, xoay người, chắp tay ra sau lưng, rời khỏi phòng bếp, đi tới gian phòng của mình.
Trong phòng bếp, mùi thối tràn ngập, lần này mùi thối thật sự làm cho người ta tựa hồ muốn chạy trốn.
...
Thao Thiết Cốc.
Một vị lão giả mặc trường bào chậm rãi đi lại dọc theo con đường lớn bên hồ, trên mặt hồ gió thổi hiu hiu, thổi bay mái tóc trắng trên đầu.
Phía sau lão giả, có mấy vị thanh niên mặc áo đầu bếp chậm rãi đi theo.
Nhưng những người trẻ tuổi này tựa hồ sợ hãi uy nghiêm của lão giả, cũng không dám tự tiện nhích tới gần, chỉ đi theo rất xa phía sau, nếu lão giả có gì phân phó, bọn họ có thể xuất hiện lập tức.
Bỗng nhiên, lão giả dừng lại, xoay người nhìn về phía mặt hồ màu xanh rộng lớn.
Trên mặt hồ có chim muông, dã thú giương cao tiếng kêu, một mảnh xanh lam trong suốt.
Mấy vị trẻ tuổi nhất thời sửng sốt, ngừng bước, không dám thở mạnh.
Bọn họ không biết lão giả vừa có động tác gì.
Chỉ thấy, lão giả giơ bàn tay lên, một đường quang hoa lóe lên trong lòng bàn tay của hắn, sau một khắc, một truyền tống trận khuếch tán trước mặt hắn.
Truyền tống trận?
Mấy vị trẻ tuổi đều thấy khó hiểu.
Sau một khắc, trong truyền tống trận, có một thân hình vô cùng chật vật hiện ra, thân hình kia có chút quen thuộc, khiến mấy vị trẻ tuổi cũng bất giác mở to hai mắt nhìn.
- Văn Nhân Sửu sư huynh?
Rất nhiều người kinh hô, bởi vì bọn họ cũng nhận ra người này là ai.
Sư huynh làm sao lại chật vật như vậy, Văn Nhân Sửu sư huynh mặc dù không phải đầu bếp mạnh nhất trong nhất mạch bọn hắn, trên tấm bia cũng có xếp hạng, mặc dù xếp hạng gần cuối, nhưng so với những tam đẳng đầu bếp như bọn hắn cũng mạnh hơn rất nhiều rồi.