- Nha đầu ngớ ngẩn nhà ngươi! Nuôi ngươi có ích lợi gì? Kêu ngươi đi mua chút nguyên liệu nấu ăn, đi lâu như vậy! Ngươi xem ngươi mua thứ gì?
Một thanh âm bén nhọn từ trong phòng bếp phát ra, khiến rất nhiều người bất giác nheo mắt.
Thật sự thanh âm này quá bén nhọn, phảng phất như muốn đâm thủng lỗ tai mọi người, làm người ta khó chịu.
Kèm theo tiếng hét bén nhọn, còn có tiếng khóc bi thảm, thanh âm tựa hồ có chút quen thuộc, khiến Bộ Phương không khỏi nhíu mày.
Thanh âm kia! tựa hồ là thanh âm của tiểu nha đầu?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bộ Phương nhìn về phía mỹ nữ đang châm trà cho mình, thản nhiên hỏi.
Mỹ nữ kia sửng sốt, ngay sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười:
- Khách quan không cần để ý, đầu bếp của quán ăn đang giáo dục một nha đầu ngớ ngẩn không hiểu chuyện mà thôi, chuyện như vậy rất thường xuyên, không cần phải để ý, ngài xem thực đơn muốn gọi món gì.
Nha đầu ngớ ngẩn không hiểu chuyện.
Bộ Phương nghe nói, vẻ mặt càng lạnh lùng.
Hắn đập tờ thực đơn lên trên bàn ăn, trong ánh mắt kinh ngạc của mỹ nữ, đứng lên.
- Quên nói cho ngươi biết, nha đầu kia có quan hệ rất tốt với ta.
Bộ Phương thản nhiên nói, áo choàng lông chim vung vảy, thân hình đi về phía tiếng kêu rên vang lên.
Bước đi của hắn càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã đi xa khỏi tầm mắt mỹ nữ.
Mỹ nữ phục hồi tinh thần, nụ cười trên mặt biến mất, nhất thời hét lên:
- Ngươi tới gây chuyện sao? Có ai không!
Bộ Phương bước nhanh, chỉ cần mấy bước đã xuất hiện trong phòng bếp.
Tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ khiến mọi người trong phòng bếp đều kinh ngạc quay đầu nhìn.
Hình ảnh trong đó khiến Bộ Phương nhíu mày, trong ánh mắt cũng toát ra sát khí.
Chiếc giỏ tre vứt qua một bên, nguyên liệu nấu ăn trong đó rơi ra đầy đất, một thân ảnh bé nhỏ ngã ở phía xa, trên mặt nàng tràn đầy nước mắt hoảng sợ, dùng hai tay che thân thể của mình, chiếc áo đầu bếp cũ kĩ đầy vết rách, vết máu thông qua vết rách thẩm thấu ra ngoài.
Nha đầu này không phải là ai khác, chính là tiểu nha đầu lúc trước líu ríu nói không ngừng bên tai Bộ Phương, Tiểu Nha.
Chẳng qua hiện tại Tiểu Nha làm gì còn bộ dạng vô tư như trước, cả người vô cùng hoảng sợ gục trên mặt đất, búi tóc xốc xếch, mặt đầy nước mắt, trên thân thể bé nhỏ hiện đầy máu tươi và vết roi.
Nàng quỳ gục trên mặt đất, không ngừng cầu xin sự thương xót của một gã mập bụng phệ.
Trong ánh mắt gã mập tràn đầy vẻ khinh thường và giễu cợt, trong tay hắn chân khí khẽ phập phồng, lay động, làm cây roi trong tay lắc lư.
Khi cây roi vung lên, tiểu nha đầu nhất thời cảm thấy cả người có hàn ý hiện lên, thân thể run rẩy.
- Đừng đánh ta! Ô ô, ta sai rồi!
Tiểu Nha gào khóc, cầu xin tha thứ.
Bộ Phương nhìn thấy cảnh này, nhất thời như nín thở, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng hiện ra vẻ giận dữ.
- Sai rồi? Ngươi biết ngươi sai ở đâu không? Ngươi mua nhầm nguyên liệu nấu ăn, làm trễ giờ, lãng phí nguyên tinh không nói, còn bỏ lỡ thời gian nấu nướng của đầu bếp, ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?
Gã mập nhe răng cười, khuôn mặt dữ tợn cũng rung động, tay hắn run lên, cây roi một lần nữa hạ xuống.
Quất vào người tiểu nha đầu.
Tiểu Nha bi thảm kêu lên, cuộn mình, bò trên mặt đất, một vết máu hằn lên chiếc áo đầu bếp cũ và bẩn thỉu.
Nước mắt từ trên mặt tiểu nha đầu thi nhau chảy xuống.
Tên mập hiện giờ rất tức giận, không vì chuyện gì khác, bởi vì hiện giờ là Thiết Tiên Yến hiếm hoi của Thao Thiết Cốc, bởi vì hắn không có tên trên thiết bia, cho nên không cách nào vào Thiết Tiên Thành tham gia Thiết Tiên Yến nấu món ăn, điều này làm cho hắn vô cùng tức giận.
Vừa vặn nha đầu ngớ ngẩn không biết sống chết kia đụng phải hắn, tên mập trực tiếp lựa chọn phát tiết tức giận trên người tiểu nha đầu.
Làm như vậy, tên mập cảm thấy thật sự có mấy phần sảng khoái.
Cho nên hắn càng cường hãn, hạ hết roi này đến roi khác, nhìn máu tươi trên người tiểu nha đầu thẩm thấu ra, vẻ điên cuồng trên mặt tên mập càng thêm nồng đậm.
-Nha đầu thối! xem lần sau ngươi còn dám mạnh miệng nữa không?
Ba !
Lại thêm một roi hạ xuống.
Nhưng lần này, đã bị người khác chặn lại.
Tên mập nhíu mày, lạnh lùng thân ảnh gầy gò vừa đưa tay túm lấy cái roi của hắn.
Tiểu nha đầu đang nằm khóc trên mặt đất, tựa hồ cũng cảm thấy roi chưa rơi xuống người nàng, nàng ngẩng đầu, nước mắt dừng lại, đúng lúc nhìn thấy Bộ Phương đang túm lấy cây roi của tên mập.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Bộ Phương lạnh lùng nói.
Thực lực trong tay hắn dâng trào, sức lực đột nhiên bộc phát, hung hăng rút cái roi ra.
Tên mập sửng sốt, sau một khắc, thân thể mất thăng bằng, bị kéo như vậy, trực tiếp lảo đảo té trên mặt đất.
- Khốn khiếp, tiểu tử ngươi muốn chết! !
Tên mập từ trên mặt đất bò dậy, cả người như muốn nổ tung, cơ thể ục ích cũng vì tức giận mà rung rinh!
Hắn trợn tròn mắt, chằm chằm nhìn Bộ Phương, người đầy sát khí.
Bộ Phương một tay nắm lấy cây roi, bình thản nhìn hắn.
Bộ Phương bước ra hai bước, chắn trước mặt tiểu nha đầu, áo choàng lông chim tung bay.
- Ngươi đánh một đứa bé làm gì?
Bộ Phương thản nhiên nói.
- Tiểu tử ngươi là thứ gì? Cũng dám quản chuyện của Phì Kim ta? Ở trong thôn này! Ngươi có tư cách gì dám quản ta?
Phì Kim cắn răng nói.
Hắn lại bị một tiểu tử chỉ bức đứt một đạo Chí Tôn gông xiềng kéo thiếu chút nữa ngã xuống, quả thực mất mặt!
Khí tức trên người Phì Kim dâng trào, ngay sau đó, sau lưng hắn, ba đạo gông xiềng chập chờn phóng lên cao.
Rầm rầm!
Xiềng xích va chạm, khí thế kinh khủng tràn ngập.
Ngoài cửa, mỹ nữ mang theo một nhóm người cũng vọt vào, đám thủ vệ này có không ít người là cường giả Thần Thể cảnh đã bức đứt một hai đạo gông xiềng.