Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 797


- Ngươi… Ngươi không thể giết ta! Ta là thị nữ của Thiên Tuyền Thánh Tử! Ta là nữ nhân của Thiên Tuyền Thánh Tử!
Lão giả lạnh nhạt nói một câu, khiến đôi mắt của Lục Cơ nhất thời sững lại.

- Thiên Tuyền Thánh Tử sao? Là cái đồ chơi gì vậy?
Sau một khắc, bàn tay lão giả hạ xuống.

Rầm!
Chấn động vô hình trong nháy mắt phảng phất khuếch tán ra xung quanh.

Sợi tóc của Lục Cơ nhanh chóng bay lên, thần quang trong mắt dần trôi đi, chỉ qua một lúc, sinh cơ mất hết.

Thị nữ thiếp thân của Thiên Tuyền Thánh Tử đã chết.

Lão giả giết chết nữ nhân này giống như vừa mới giết chết một con ruồi, ông ta quay đầu nhìn Tiểu Nha và Bộ Phương.

Ánh mắt ông ta rơi vào trên người Bộ Phương, hơi chút lạnh nhạt, dừng ở trên người Tiểu Nha lại trở nên nhu hoà.

Lão giả nói ra:
- Thiết Tiên Yến sắp tới rồi, bây giờ trong Thiết Tiên Thành đang không ngừng phân tranh, rất nhiều Thánh Tử của Tiềm Long Vương Đình đã xuất hiện, gió giục mây vần, ta giao cho ngươi chăm sóc tốt tiểu nha đầu này, không phải muốn ngươi đi gây chuyện.

Bộ Phương thản nhiên nhìn lão giả này, dường như đã đoán được ông ta sẽ ra tay, khoé miệng nhếch lên.

Ánh mắt hắn đầy thâm ý, thản nhiên nói:
- Đã biết.


- Nếu ta không gây chuyện, kẻ khác cũng đừng chọc đến ta.

Bộ Phương dẫn theo Tiểu Nha đi xa, thân hình hai người dần dần biến mất trong màn mưa.

Lão giả chắp tay, nhìn theo bóng lưng của Bộ Phương và Tiểu Nha dần biến mất, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mì Vương Quán.

Thiên Tuyền Thánh Tử từ tốn nâng lên một bát mì nóng hôi hổi.

Nước canh mì phở long lanh chuyển động, khá xinh đẹp, mùi hương đậm đà không dứt, hấp dẫn người ta muốn ăn.

Hắn ta nâng bát mì lên, chuẩn bị húp lấy miếng nước mì.

Thế nhưng, hắn ta còn chưa kịp uống, thân hình hắn ta đột nhiên hơi run lên, đôi mắt mở to, cảm giác đau thương ở trong mắt lập tức trào ra.

Hai vị thị nữ đang lặng lẽ đứng ở sau lưng hắn ta cũng sững sờ.

- Lục Cơ… chết rồi.

Tay Thiên Tuyền Thánh Tử vẫn đang cầm bát, đau thương nói ra, vẻ đau đớn giống như bất chợt lướt qua trên mặt hắn ta.

- Nợ máu phải trả bằng máu… Lục Cơ, Thánh Tử nhất định sẽ báo thù cho ngươi.

Thiên Tuyền Thánh Tử nói xong, ngay sau đó, hắn ta húp một ngụm nước mì phở nóng hổi.

Hai vị thị nữ đứng sau lưng Thánh Tử lại vẫn đang mang vẻ mặt khó mà tin được.

Làm sao có thể chứ? Lục Cơ đi giết một con kiến hôi Thần Thể Cảnh, làm sao lại bị giết ngược? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra hay sao?
Một con kiến hôi Thần Thể Cảnh làm sao dám giết người của Thiên Tuyền Thánh Tử…
Thật đáng chết!
Trong phút chốc, trên mặt hai vị Thánh Nữ này đều tràn ngập sát ý.

Nếu như gặp lại tên đầu bếp kia, chắc chắn phải giết chết hắn!
Nước mưa rơi xuống mặt đất, văng ra tung toé, kiếm khí tràn ngập từ trong nước mưa vỡ ra bay nhanh mà đến, mang theo sắc bén cắt tới.

Tiếu Nhạc đeo trường kiếm sau lưng vù một tiếng lập tức phóng lên cao, biến thành kiếm quang lưu chuyển, chém rách kiếm khí kia.

Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, kiếm khí tung hoành quanh thân hắn, trường kiếm treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu của hắn.

Dưới mặt đất, từng đợt bóng người huyền phù mà lên, mang theo cả sát khí lẫn kiếm khí.

Tiếu Nhạc lạnh nhạt liếc nhìn sáu thân ảnh từ mặt đất bay lên, thản nhiên nói:

- Thuộc hạ của Tiếu Liên Thành, Lục Đại Sát Lục Kiếm Khách đấy à?
Ở tầng hai của một quán ăn ở đằng xa, mặt mày Liên Thành tươi cười ôn hoà, rót một chén rượu mát lạnh, nhìn cảnh mưa mông lung, khẽ thưởng thức một chén.

Liên Thành cười tán thưởng:
- Rượu ngon.

- Rượu ngon đương nhiên phải có điều kiện xảy ra chuyện tốt… Giết đi.

Rầm!
Ánh mắt Tiếu Nhạc bắn ra, nhìn thẳng đến Tiếu Liên Thành đang ngồi trên tầng hai quán ăn, vẻ mặt hết sức lạnh lẽo.

Kiếm khí của sáu vị Kiếm Khách đồng thời xuất ra, kiếm ý sắc bén gần như muốn xé rách Tiếu Nhạc.

Rầm rầm rầm!
Tiếng trường kiếm va vào nhau vang lên không dứt, kiếm quang lưu chuyển, kiếm ý thổi quét, chiến đấu nháy mắt bùng nổ.

Trên đường phố, bóng người thưa thớt, chỉ còn lại âm thanh chiến đấu vang vọng.

Đối mặt với sáu vị Kiếm Khách cường đại vây công, thủ đoạn sát phạt có trình tự ngay ngắn làm cho Tiếu Nhạc một trận hãi hùng khiếp vía, giống như tiếp theo đây hắn sẽ bị chém chết.

Hắn đoán rằng Tiếu Liên Thành sẽ ra tay với hắn, nhưng không ngờ thủ đoạn lại mạnh mẽ như thế này, trực tiếp điều động sáu vị Kiếm Khách mạnh nhất dưới tay.

Đây là muốn dồn Tiếu Nhạc hắn vào chỗ chết có phải không?
Trường kiếm vung lên, trường kiếm trên đỉnh đầu lập tức hiện ra vô số kiếm ảnh, tiếng rít ra, kiếm quang thổi quét, va chạm với kiếm ý của sáu vị kiếm khách chém ra.

Vụ nổ lớn xảy ra, ầm một tiếng nổ vang khủng bố.

Mưa trên trời càng lúc càng lớn.

Ào Ào trút xuống, cọ rửa thân hình của Tiếu Nhạc.


Một tay hắn cầm kiếm, chống quỳ một gối xuống đất, trên người hắn chi chít miệng vết thương, kiếm ý trên miệng vết thương tuôn ra…
Hắn ngẩng đầu lên, ý chí chiến đấu trong mắt vẫn không hề giảm sút.

Hắn vẫn đang kiên trì như cũ, cho dù bị sáu vị kiếm khách vây lại tấn công thì hắn vẫn như trước không hề lựa chọn chạy trốn.

Kiếm Giả, đương nhiên thẳng tiến không lùi.

Tiếu Liên Thành vẫn đang thưởng thức rượu thơm ngon, tràn đầy ý cười nhìn trận chiến này, nhìn đến vết thương của kiếm trên người Tiếu Nhạc, máu me đầm đìa khắp người, khoé miệng của hắn ta lập tức cong lên, tâm trạng có chút vui vẻ.

Đột nhiên.

Trong màn mưa dầy đặc.

Hai bóng người đang chậm rãi từ xa đi đến.

Hai người kia che ô, nước mưa rơi xuống trên đó, vẩy tung toé ra, phát ra âm thanh bồm bộp.

Tiếu Nhạc khẽ ho ra một ngụm máu, quay đầu nhìn tới chỗ người đang bung dù, dường như bị giật mình, sau một khắc, toét miệng ra cười:
- Bộ lão bản… cho tại hạ một bát mì.

 
 
 

Bình Luận (0)
Comment