Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 92

Hoàng Kim Long Cốt Đao phóng ra uy áp giống như rung động khuếch tán, trong nháy mắt trút xuống, khiến cho tất cả Linh Thú nằm trên đất, Linh Thú ngũ giai trở xuống đều lạnh run.

Linh Thú là một giống loài có chế độ cấp bậc cực kỳ nghiêm minh, bọn hắn sùng bái cường giả, cũng sợ hãi cường giả, Linh Thú đẳng cấp cao áp chế Linh Thú cấp thấp hiệu quả hết sức rõ ràng, vì vậy ở trong Man Hoang Chi Địa, Linh Thú đều có phân chia địa bàn.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Man Hoang Chi Địa lại xuất hiện ngoại vi, nội vi và trung tâm.

Trong Hoàng Kim Long Cốt Đao ẩn chứa long uy, Long Tộc vẫn luôn đứng ở trên đỉnh Linh Thú, bọn hắn khinh thường tất cả Linh Thú, là Vương Giả trong Linh Thú, bọn hắn đối với bất luận Linh Thú nào cũng có thể áp chế.

Vì vậy Bộ Phương lấy ra Hoàng Kim Long Cốt Đao, rót chân khí vào, kim mang sáng chói, nương theo uy áp mênh mông của Hoàng Kim Long, làm cho tất cả Linh Thú trong Lạc Hoàng Cốc đều nằm xuống đất, ngay cả Linh Viên và Du Long Ngưu cũng không ngoại lệ.

Cuồng phong lấy Bộ Phương làm trung tâm tứ tán, mái tóc không ngừng tung bay, trường bào trên người cũng bay phất phới, hắn khiêng Hoàng Kim Long Cốt Đao cực lớn, ngẩng đầu, mặt không biểu tình, đảo qua tất cả Linh Thú.

Mặc dù Du Long Ngưu là Linh Thú thất giai, nhưng Hoàng Kim Long Cốt Đao áp chế nó còn lớn hơn Linh Thú khác, bởi vì trong cơ thể nó có huyết mạch Long Tộc, vì vậy đối mặt uy áp của Long Tộc chính tông, nó chỉ có thể nằm rạp trên đất lạnh run.

Đường Ngâm vốn nhắm mắt tuyệt vọng, thế nhưng phát hiện xung quanh tựa hồ yên tĩnh trở lại, thú triều chà đạp trong tưởng tượng cũng không có phát sinh, hắn không khỏi nghi hoặc mở mắt, lập tức thấy được một màn làm cho hắn cả đời khó quên.

Lục Tiểu Tiểu bị hù đến mặt mày biến sắc cũng kinh ngạc, trên mặt còn lưu lại nước mắt chưa khô, khẽ nhếch miệng, ngu ngơ nhìn Bộ Phương ở cách đó không xa.

Xung quanh là Linh Thú nằm rạp đầy đất...

- Cái này... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiền bối...

Đường Ngâm cảm giác miệng của mình khô chát, hắn nhìn thấy gì? Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Những Linh Thú kia... Bao gồm hai Linh Thú thất giai, rõ ràng đều nằm rạp xuống ở trước mặt tiền bối, tiền bối... cường đại như vậy sao?

Đây là chỉ dựa vào khí thế liền chinh phục bọn Linh Thú này sao? Cái này là thực lực chân chính của tiền bối sao?

Trong lòng Đường Ngâm càng kính sợ, chỉ cảm thấy Bộ Phương sâu không lường được, quả thực còn lợi hại hơn tông chủ nhà mình...

Giờ phút này trong mắt hắn, Bộ Phương tu vi chỉ có Chiến Linh lập tức trở nên giống như Chiến Thần.

Bộ Phương khiêng dao phay, con ngươi đảo một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Đường Ngâm, kỳ quái hỏi:

- Các ngươi còn không trốn sao?

- A?

Đường Ngâm sững sờ.

- Nếu như ta là các ngươi, giờ phút này sẽ bỏ chạy, tuyệt đối không quay đầu lại, có thể chạy được bao xa thì chạy bao xa.

Bộ Phương mặt không biểu tình nói.

Đường Ngâm lập tức hít một hơi khí lạnh, hiểu rõ ý tứ của Bộ Phương, tiền bối là sáng tạo cơ hội chạy trốn cho bọn hắn! Nếu không lấy tu vi cao thâm mạt trắc của tiền bối, khẳng định sớm đã cùng đám Linh Thú kia đại chiến, ở đâu còn có thể quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì!

Cảm động, cảm động khó có thể nói thành lời!

Đường Ngâm cắn răng, kéo lấy Lục Tiểu Tiểu, nhìn Bộ Phương cung kính hành lễ, trịnh trọng nói:

- Ân cứu mạng của tiền bối hôm nay, tại hạ không biết lấy gì báo. Tiền bối... Bảo trọng!

- Ừm, đi nhanh đi, a, nhớ kỹ có rảnh đi Bộ Phương tiểu điếm ở Thanh Phong Đế Quốc một chút, chỗ đó món ngon rất không tồi, giá cả cũng hợp lý.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Đường Ngâm sững sờ, nghiêm túc gật đầu, lôi kéo Lục Tiểu Tiểu muốn ly khai.

- A! Nhị... Nhị ca, Hoàng Huyết Thảo a?

Lục Tiểu Tiểu giống như vừa mới phục hồi tinh thần lại, chứng kiến Đường Ngâm lôi kéo mình ly khai, lập tức lo lắng thốt ra.

- Giờ phút này ngươi còn muốn lấy Hoàng Huyết Thảo? Ngươi muốn chết sao?

Đường Ngâm tức giận, tiền bối rộng lượng sáng tạo cơ hội để cho bọn họ chạy trốn, sư muội rõ ràng còn muốn hái Hoàng Huyết Thảo, quả thực là... không thể nói lý!

Giờ phút này Lục Tiểu Tiểu cũng biết rõ chuyện gì xảy ra, nhìn thoáng qua Bộ Phương cao thâm mạt trắc, toàn thân run lên, sau đó không nói hai lời, theo sau Đường Ngâm rời đi.

Bộ Phương nhìn hai người đi ra Lạc Hoàng Cốc, ánh mắt lần nữa rơi vào đàn Linh Thú trước mắt, chân khí trong cơ thể hắn vì chèo chống hình thái của Hoàng Kim Long Cốt Đao, đã dần dần có chút chống đỡ hết nổi...

Vì vậy Bộ Phương cũng không do dự, dao phay mãnh liệt chúi xuống, uy áp bành trướng phóng thích ra.

Đám Linh Thú nằm rạp trên mặt đất kia, tất cả đều run lên...

Dao phay của Bộ Phương chỉ vào Linh Viên, thản nhiên nói:

- Ngươi không thích hợp làm nguyên liệu nấu ăn của ta, vì vậy... Cút!

Thân hình Linh Viên run lên, nhe răng trợn mắt với Bộ Phương một hồi, thế nhưng trong đôi mắt vẫn có sợ hãi và không cam lòng.

Hoàng Huyết Thảo đã thành thục, cứ như vậy buông tha... đối với Linh Thú thất giai linh trí đã sơ khai, nó tự nhiên có chút không cam lòng.

- Hả? Ngươi thật không đi?

Bộ Phương nhíu mày, phất phất dao phay, đi tới bên người Du Long Ngưu.

Toàn bộ đầu lâu của Du Long Ngưu đều chôn ở dưới nền đất, đuôi rồng rúc lại, động cũng không dám động, nó có huyết mạch Long Tộc, là hoàn toàn bị áp chế.

Bộ Phương không nói lời nào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Linh Viên, sau đó dao phay chém xuống, như cắt đậu hủ chặt đứt sừng Du Long Ngưu...

Du Long Ngưu rất ủy khuất... Ngươi muốn nó đi, thì đi chém nó a? Vì sao khi dễ ngưu gia? Thật coi ngưu gia dễ khi dễ đúng không...

Sừng của Du Long Ngưu cứng rắn và sắc bén bao nhiêu, Linh Viên với tư cách là đối thủ cũ tự nhiên rõ ràng, thế nhưng cái sừng này ở trước mặt nhân loại kia lại một đao đứt đoạn... Được rồi, hầu gia không đối đầu với nhân loại gian trá!

Linh Viên mang theo không cam lòng, nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy ra khỏi sơn cốc, nháy mắt đi xa.

Linh Thú đi theo sau lưng Linh Viên cũng giống như thủy triều thối lui.

Dùng biện pháp đồng dạng xua đuổi Linh Thú đi theo Du Long Ngưu, toàn bộ sơn cốc chỉ còn lại Bộ Phương và Du Long Ngưu nằm rạp trên mặt đất...

Bộ Phương vỗ vỗ thân thể cao lớn của Du Long Ngưu, trong miệng tấc tắc kêu kỳ lạ.

- Không tệ, nguyên liệu nấu ăn này tốt hơn Lôi Hỏa Linh Trư nhiều.

Trong mắt Du Long Ngưu tràn ngập nghi hoặc... Nguyên liệu nấu ăn? Nguyên liệu nấu ăn gì?

Sau một khắc, ở trong đôi mắt của Du Long Ngưu, Hoàng Kim Long Cốt Đao dần dần phóng đại... Phóng đại... Phốc xuy.

Thời điểm chân khí trong cơ thể tiêu hao đến không cách nào chèo chống, dao phay khôi phục bộ dáng ban đầu, hóa thành khói xanh tiêu tán.

Bộ Phương vỗ vỗ thi thể khổng lồ của Du Long Ngưu, vung tay lên, thu vào trong túi không gian.

- Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tạm thời: Tiến hành bắt giữ nguyên liệu nấu ăn lần thứ nhất, hiện tại tuyên bố ban thưởng, một phút đồng hồ sau, tiến hành truyền tống trở về, mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng.

Vừa mới cất kỹ thi thể Du Long Ngưu, thanh âm của hệ thống vang lên.

Bộ Phương sững sờ, chỉ còn lại một phút đồng hồ? Hoàng Huyết Thảo còn chưa hái đâu!

Trên đỉnh đầu Bộ Phương, đã nổi lên điểm ánh sáng, điểm nhỏ chậm rãi vẽ ra Truyền Tống Trận Pháp, đối với cái này, Bộ Phương đã sớm quen thuộc.

Nhớ tới Hoàng Huyết Thảo, Bộ Phương không do dự, quay đầu lao nhanh.

- Trở về đếm ngược 10 giây, bắt đầu tính thời gian, 10... 9...

Trên mặt Bộ Phương vẫn không biểu tình, nhưng trong mắt có thể nhìn thấy vẻ lo lắng, hắn cách Hoàng Huyết Thảo đã càng ngày càng gần, nhưng thời gian đếm ngược cũng đang không ngừng tới gần...

Cho ta thêm một giây... Ta có thể cạy toàn bộ sơn cốc này!

Trong lòng Bộ Phương hò hét, sau đó ra sức nhảy lên, nắm lấy Hoàng Huyết Thảo, cảm giác đau nhức kịch liệt từ trong lòng bàn tay truyền tới đầu hắn!

Nhưng còn chưa chờ hắn kêu ra, trận pháp đã vẽ hoàn tất, một trận cuồng phong gào thét, sau đó tiêu tán...

Lạc Hoàng Cốc lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, thác nước hạ xuống, hết thảy như thường.
Bình Luận (0)
Comment