Âu Dương Tiểu Nghệ mắt to trừng lớn, nhìn chằm chằm tiểu nam hài ngạo khí ngút trời xuất hiện ở trước mắt, nàng nhận thức tiểu thí hài này, là một Tiểu Hầu gia cực kỳ nổi danh ở Đế Đô, thế nhưng vì sao Tiểu Hầu gia lại xuất hiện ở đây?
Dương Thần, nhi tử của Bình Tây Hầu Dương Mặc, nói tới Dương gia thì không thể không nói tới sự tích trung liệt của Dương gia, Dương gia gia chủ Dương Mặc có bốn con trai, ba đứa đầu đều là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, đều là nhân vật phong vân, đáng tiếc sau khi xuất chinh, đều không ngoại lệ nhao nhao máu tươi sa trường, da ngựa bọc thây, cuối cùng toàn bộ Dương gia chỉ còn lại Dương Thần là con nối dõi.
Vì vậy Dương gia cực kỳ coi trọng Dương Thần, bởi vì Dương Thần chính là người thừa kế duy nhất.
- Sao nha đầu ngươi lại xuất hiện ở đây?
Dương Thần rất ngạo khí, hắn một mực lấy mấy ca ca làm mục tiêu, nỗ lực tu hành, hôm nay cũng đạt đến Chiến Linh, thiên phú này ở trong bạn cùng lứa tuổi được cho đứng đầu rồi.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhìn khuôn mặt non nớt rồi lại ngạo khí của Dương Thần, không khỏi trợn mắt trừng một cái, bĩu môi nói:
- Ngươi cho rằng cô nãi nãi muốn tới chỗ này sao? Ở đây ngay cả đồ ăn ngon cũng không có... Quả thực là Địa Ngục nhân gian a!
Dương Thần có chút không rõ vì sao Âu Dương Tiểu Nghệ nói như vậy, tuy bọn hắn bị giam cầm ở chỗ này, nhưng người bắt cũng không dám bạc đãi bọn hắn, một ngày ba bữa hảo hảo hầu hạ, những thức ăn kia đều rất tốt, Dương Thần ăn cũng rất thích.
- Chỉ loại thức ăn này ngươi cũng có thể ăn vui vẻ như vậy, nhìn qua là biết ngươi chưa trải việc đời.
Âu Dương Tiểu Nghệ hai tay ôm ngực, khinh thường liếc thức ăn trên bàn, cùng với Dương Thần đang ăn đến miệng chảy mỡ.
- Bản hầu gia chưa thấy qua việc đời? Ngươi mới chưa thấy qua việc đời! Đế Đô Phụng Tiên Lâu, bản hầu gia đã đi ăn đến mòn gót giày!
Dương Thần không vui, trong miệng chất đầy đồ ăn, lầm bầm nói với Tiểu Nghệ.
- Phụng Tiên Lâu?
Đề cập tới Phụng Tiên Lâu, Âu Dương Tiểu Nghệ càng khinh thường.
- Thế nào? Ngươi còn xem thường Phụng Tiên Lâu?
Dương Thần trừng to mắt nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhếch miệng nói:
- So với món ăn của xú lão bản, Phụng Tiên Lâu chính là cặn bã, ngươi ngay cả món ăn của Bộ lão bản cũng chưa nếm qua, còn dám nói mình đã từng thấy việc đời... Ta hỏi ngươi, ngươi nếm qua canh đầu cá đậu hũ có thể gia tăng chân khí trong cơ thể chưa? Ngươi nếm qua Túy Bài Cốt chỉ ngửi mùi thơm đã để cho ngươi say mê chưa? Ngươi nếm qua cơm trứng chiên lấp lóe ánh sáng chưa?
Âu Dương Tiểu Nghệ liên tiếp nói vài món ăn trong Phương Phương tiểu điếm, với tư cách phục vụ viên, đối với tên của những món ăn này tự nhiên là quen thuộc, há miệng có thể nói ra.
Dương Thần ngây ngốc nhìn Âu Dương Tiểu Nghệ, những món ăn này hắn đều chưa từng nghe qua... Nhưng nghe tựa hồ rất lợi hại, chẳng lẽ ăn một bữa cơm còn có thể tăng cường tu vi?
- Hừ! Lợi hại không, những thức ăn này... ta toàn bộ đều nếm qua!
Âu Dương Tiểu Nghệ ngạo nghễ nói.
Dương Thần nhai thức ăn trong miệng, vừa nuốt vừa nói:
- Nghe tựa hồ không tệ, tiểu điếm kia ở nơi nào, lúc nào ngươi dẫn bản hầu gia đi qua xem?
Âu Dương Tiểu Nghệ nghe xong lời này, mắt to xoay chuyển, sau đó trên khuôn mặt đáng yêu nổi lên vẻ tươi cười, cười hì hì nói với Dương Thần:
- Chúng ta bây giờ đi đi, những thức ăn này không hợp khẩu vị của ta, ta đã một ngày không có ăn gì rồi!
- Hiện tại?
Dương Thần ngẩn ngơ, hiện tại bọn hắn là bị nhốt a, làm sao đi?
- Tiểu tử canh chúng ta bất quá chỉ là Chiến Vương, lấy tu vi của ngươi và ta, xuất kỳ bất ý có thể ở trong nháy mắt giải quyết, đến lúc đó chúng ta có thể trốn!
Âu Dương Tiểu Nghệ nói, ánh mắt lóe sáng.
Dương Thần nhíu mày, bỗng nhiên hào hứng hừng hực, nhẹ gật đầu.
Sau đó Âu Dương Tiểu Nghệ không nói hai lời, ngã xuống đất khóc lóc om sòm, làm cho Dương Thần sững sờ.
Thủ vệ nghe được động tĩnh, bước chân vào trong phòng, thấy được Âu Dương Tiểu Nghệ ngồi dưới đất khóc lóc.
- Làm sao vậy? Náo cái gì!
Thủ vệ không kiên nhẫn nhíu mày, hai tiểu thí hài này rõ ràng còn không an phận.
- Nàng bảo đồ ăn rất khó ăn, nàng nói đầu bếp của các ngươi là heo.
Dương Thần rất nghiêm túc nói.
Thủ vệ dở khóc dở cười, đi tới đồ ăn trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ, gắp một miếng nhai thử.
- Mùi vị cũng không tệ lắm nha?
Dương Thần tới gần thủ vệ kia, gật đầu nói:
- Ta cũng thấy không tệ... Nhưng nàng cảm thấy đầu bếp là heo, vì vậy không muốn ăn thức ăn ở đây, chỉ muốn đi ra ngoài.
- Hả?
Thủ vệ cảm thấy không đúng, sau một khắc, trên người Dương Thần bộc phát ra chân khí, quấn chặt lấy tứ chi của thủ vệ, tuy thủ vệ là Chiến Vương, nhưng bị đánh lén khoảng cách gần như vậy, cũng có chút trở tay không kịp.
Âu Dương Tiểu Nghệ nhảy dựng lên, huy động nắm đấm đánh tới.
Phong cách của Âu Dương gia chính là thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi, vì vậy Âu Dương Tiểu Nghệ liên tiếp ra ba bốn quyền, đánh đến thủ vệ té trên mặt đất ngất xỉu.
Sau đó Âu Dương Tiểu Nghệ lôi kéo Dương Thần theo đường nhỏ chạy ra phòng giam, lén lén lút lút rởi khỏi phủ đệ.
...
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên phá tầng mây, có chút tươi đẹp, chiếu vào trên người, rất ấm áp dễ chịu.
Bộ Phương chiêu đãi xong đoàn khách nhân thứ nhất, tiểu điếm lại lần nữa khôi phục yên ắng, vì vậy Bộ Phương giống như mấy ngày trước, kéo ghế ngồi ở cửa điếm, hôm nay có ánh mặt trời, làm cho toàn thân hắn có chút ấm áp, buồn ngủ.
Cuộc sống an nhàn, kỳ thật cũng rất thoải mái.
- Xú lão bản! Cứu ta!
Ngoài hẻm nhỏ, một thanh âm tê tâm liệt phế vang lên, làm cho Bộ Phương vừa mới nhắm mắt không khỏi mở ra, nghi hoặc nhìn về phía xa.
Chỗ ấy, có hai thân ảnh tiểu thí hài chạy như điên, ở phía sau bọn họ, là mấy vị cường giả khí tức mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh, sắp đuổi kịp hai tiểu thí hài rồi.
- Xem các ngươi chạy chỗ nào!
Một vị Chiến Vương lao ra, trực tiếp bắt được Âu Dương Tiểu Nghệ, xách nàng lên cười lạnh nói.
Bọn hắn thật không ngờ, hai con chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng, lại có thể trốn ra, thiếu chút nữa để bay mất!
- Ngươi biết cô nãi nãi là ai không? Cẩn thận ta bảo gia gia lột sạch ngươi treo ở trên tường thành!
Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận, tiểu điếm của xú lão bản ngay ở cách đó không xa, thế nhưng nàng đã bị bắt, loại cảm giác này làm cho nàng muốn điên.
- Xú lão bản cứu ta! Tiểu Hắc cứu ta!
Vì vậy Âu Dương Tiểu Nghệ hô to, hy vọng Bộ Phương có thể đi ra cứu nàng, bất quá nàng cảm thấy Tiểu Hắc tới cứu nàng khả năng lớn hơn một chút...
Tiểu Hắc rầm rì, mắt chó mở ra, có chút lười biếng ngáp một cái.
- Là ai kêu Cẩu gia?
Tiểu Hắc nghi hoặc dùng mắt chó nhìn lướt qua bốn phía, rất nhanh đã phát hiện Âu Dương Tiểu Nghệ.
- Tiểu nha đầu kia không có việc gì gọi Cẩu gia làm gì? Không biết Cẩu gia rất bận rộn sao...
Tiểu Hắc lười biếng bò lên, cất bước đi tới.
Bộ Phương chậm rãi đi ra tiểu điếm, đứng ở bậc cửa, mặt không biểu tình nhìn ngõ hẻm.
- Tiểu Hắc cứu ta!
Âu Dương Tiểu Nghệ thấy Đại Hắc Cẩu chậm rãi đi đến, ánh mắt lập tức sáng lên.
Dương Thần cũng bị bắt, nghi hoặc nhìn Đại Hắc Cẩu đang đi tới...
Mấy thủ vệ cũng tràn đầy cổ quái nhìn Tiểu Hắc.
Chẳng lẽ nha đầu kia cho rằng một con chó có thể từ trong tay mấy Chiến Vương cứu nàng? Là nên nói nha đầu kia ngây thơ... hay ngu ngốc đây?
Nhưng sau một khắc, Đại Hắc Cẩu nói tiếng người lại làm bọn hắn hoảng sợ.
- Nghe Cẩu gia một lời, buông cô bé kia ra...
Thanh âm ôn hòa của Tiểu Hắc vang lên.