Kỷ Bắc Dương chỉ vào chiếc bàn cạnh cửa sổ, nói: “Máy tính ở đó.”
Chương Khả Khê bưng một đĩa quýt đường đi đến ngồi xuống bên bàn, nói: “Anh cứ ăn đi, đừng để ý đến tôi. Tôi đang nghĩ xem nên viết thế nào.”
Kỷ Bắc Dương cúi đầu nhìn đĩa quýt được đặt vào lòng ngực. Quýt tròn trịa, màu vàng xanh xen kẽ, vỏ còn đọng nước, đã được rửa sạch.
Anh ngoan ngoãn bưng đĩa quýt, kéo một chiếc ghế ra ngồi bên bàn, nhẹ nhàng nói: “Vì sao nghỉ việc?”
Chương Khả Khê vừa mới gõ một đoạn mở đầu vào file word, nghe Kỷ Bắc Dương hỏi thì cười ngượng, rũ mắt mân mê các phím trên bàn phím, chần chừ nói: “Tôi mắng khách hàng.”
Kỷ Bắc Dương chầm chậm chớp mắt. Đôi mắt trầm tĩnh ánh lên một tia vui vẻ nhàn nhạt, nói: “Ừm, mắng như thế nào?”
Thế mà không hỏi cô vì sao mắng khách hàng, lại hỏi mắng như thế nào.
Chương Khả Khê gãi đầu: “Có một khách hàng muốn hẹn tôi đi ăn, tôi từ chối. Khách hàng nói lời không dễ nghe lắm, tôi không nhịn được.”
Cô nói sự thật, muốn nghe xem ý kiến của Kỷ tiên sinh, liệu có phải cô đã sai, có phải lòng tự trọng cô quá cao, người khác nói vài câu liền không chịu nổi, có phải nên đi xin lỗi không.
Kỷ Bắc Dương nghe xong, trầm tư nói: “Tôi cũng không thích dùng bữa với người lạ. Mà cô mắng như thế nào?”
Anh muốn học theo.
Chương Khả Khê nhận ra ý đồ của anh, vội vàng nói: “Mắng người là không tốt. Vì đối phương mắng trước nên tôi mới không nhịn được. Anh đừng học theo, rất không lịch sự.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Ừm.”
Sau đó lại nói: “Chương Khả Khê, vì tôi không mắng cô, nên cô vẫn luôn rất lịch sự.”
Chương Khả Khê cười khổ: “Đúng là như vậy. Anh xem tôi bây giờ còn phải gánh chịu hậu quả của việc mắng người.”
Kỷ Bắc Dương gật đầu, đứng dậy đi sang một bên.
Chương Khả Khê tra cứu đơn xin nghỉ việc trên Baidu, sao chép một đoạn, viết tên, rồi gửi đến email của bộ phận nhân sự nhà hàng Pháp.
Gửi mail thành công, trong lòng Chương Khả Khê dâng lên một nỗi trống rỗng.
Ngày mai cuối cùng cũng không cần dậy sớm đi làm. Ngày mai cô sẽ mất việc.
Chương Khả Khê nhìn màn hình máy tính, thở dài một hơi. Gần đây vận may của cô thực sự quá tệ.
Chương Khả Khê trở về nhà mình, chậm chạp tắm rửa. Nằm trên giường vẫn rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ.
Cô lấy điện thoại ra định chơi một lát, vừa mở khóa, điện thoại liền hiện thông báo cập nhật hệ thống, không có lựa chọn từ chối, điện thoại tự động cập nhật.
Vốn định tháng này nhận lương xong sẽ mua một chiếc điện thoại có cấu hình tốt hơn.
Bây giờ công việc không còn, không có thu nhập, tiền chỉ có thể dùng cho những việc quan trọng.
Chương Khả Khê lấy chăn che mặt, thầm nghĩ, nhân tiện nghỉ việc, về nhà thăm ba mẹ. Hơn nữa, nhà hàng Pháp yêu cầu báo trước nửa tháng khi xin nghỉ. Đột ngột nghỉ thế này, không biết tháng này có được phát lương nữa không…
23 giờ 21 phút, đã đến giờ Kỷ Bắc Dương đi ngủ, nhưng anh ấy không ngủ, mà ngồi bên bàn ăn, nhìn đĩa quýt trống rỗng trên bàn.
Kỷ Bắc Dương gọi điện thoại.
Hàn Tấn nhìn giờ: “Bắc Dương? Sao còn chưa ngủ, có việc gì à?”
Kỷ Bắc Dương nói: “Chương Khả Khê.”
Hàn Tấn sớm đã chuẩn bị tâm lý trước khi nhấc máy. Không ai có thể quấy rầy giấc ngủ của Kỷ Bắc Dương lúc 23 giờ 21 phút, ngoài Chương Khả Khê, cũng chỉ có Chương Khả Khê.
Kỷ Bắc Dương nói: “Anh có quen người phụ trách công việc của Chương Khả Khê không?”
Hàn Tấn nói: “Có quen.”
“Liên hệ với đối phương, điều tra một người, trả lời tôi sớm nhất có thể.”
“Được.”
Mười phút sau, Hàn Tấn gọi lại cho Kỷ Bắc Dương: “Kỷ tổng, tra ra rồi. Là Vương Phiên, giám đốc bộ phận tài chính của công ty TNHH Dược phẩm Nhân Tra.”
Kỷ Bắc Dương mặt không cảm xúc: “Nếu tôi nhớ không nhầm, Trương Nhân, tổng giám đốc Dược phẩm Nhân Tra, đã từng gửi cho tôi phương án đầu tư.”
Hàn Tấn: “Đúng vậy.” Anh ấy do dự một lát: “Kỷ tổng, cậu định làm gì?”
Ánh mắt Kỷ Bắc Dương có vài phần lạnh nhạt: “Không làm gì cả.”
Hàn Tấn biết Kỷ Bắc Dương đang chuẩn bị làm gì đó.
Ngày hôm sau, chưa đến 7 giờ sáng, Chương Khả Khê đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô nheo mắt nhìn số điện thoại gọi đến, là Ambre. Chương Khả Khê vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, bắt máy: “Chào buổi sáng.”
Ambre nói: “Chương, cô đến nhà hàng một chuyến được không? Tôi muốn nói chuyện với cô. Hôm nay lúc nào đến đều ok. Hơn nữa, chuyện của Vương tiên sinh, tôi hy vọng cô không cần có gánh nặng tâm lý. Tôi đã giúp cô từ chối anh ta rồi. Cô cứ đến nhà hàng đi.”
Giọng Ambre quá đỗi dịu dàng, khác hẳn hôm qua, như hai người hoàn toàn xa lạ, Chương Khả Khê không thể nào hiểu nổi. Cô không tin đó là vì chuyện cô muốn từ chức mà đối phương mới xuống nước như vậy.
Dù khó hiểu, nhưng hôm nay Chương Khả Khê nhất định phải đến nhà hàng Pháp một chuyến, đồ dùng cá nhân của cô vẫn còn ở đó, cô cần lấy về hết.
Chương Khả Khê vừa ra khỏi cửa, lại nhận được một cuộc điện thoại. Số điện thoại là một dãy số lạ ở địa phương. Chương Khả Khê lo lắng đó lại là số quấy rối trên mạng, nên đã nhấn ngắt máy, không nghe.
Một lát sau, điện thoại lại gọi đến, Chương Khả Khê lại cúp máy lần thứ hai.
Chương Khả Khê lên tàu điện ngầm, điện thoại di động nhận được một tin nhắn từ dãy số lạ kia: 【 Chương tiểu thư, tôi họ Vương, chuyện hôm qua có chút hiểu lầm, tôi xin lỗi cô. Hôm qua tôi đã uống quá chén, nói lời không phải, hôm nay tỉnh rượu rồi vô cùng hối hận. Tôi không hề có ý bất kính với cô, xin cô đừng chấp nhặt với tôi. 】
Chương Khả Khê không trả lời lại đối phương.
“Uống quá chén” là một lý do vạn năng, cứ như là sau khi uống rượu làm điều gì sai trái cũng đều được người khác thông cảm. Huống hồ, Chương Khả Khê biết rõ Vương tổng trò chuyện với cô hôm qua căn bản không hề say, giọng điệu lúc đó của đối phương hoàn toàn bình thường.
Chương Khả Khê không biết rốt cuộc vì lý do gì mà đối phương đột nhiên thay đổi thái độ, và cô cũng không muốn bận tâm tìm hiểu.
Đến nhà hàng Pháp, Chương Khả Khê bước vào liền nhìn thấy Khương Nghiên.
Khương Nghiên dường như đang đợi cô, thấy Chương Khả Khê, liền kéo cô sang một bên, hỏi: “Em muốn xin nghỉ à?”
Chương Khả Khê gật đầu.
Khương Nghiên nói: “Ambre bảo chị thuyết phục em đừng nghỉ việc, chị ấy nói đã giúp em từ chối Vương tổng kia rồi.”
Chương Khả Khê kể lại nội dung cuộc trò chuyện giữa cô và Vương tổng trong văn phòng Ambre đêm qua cho Khương Nghiên nghe, sau đó kết luận: “Thái độ của Ambre thay đổi rất đột ngột, tối qua chị ấy còn nhắn tin bảo em phải xin lỗi Vương tổng, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả.”
Chương Khả Khê không giải thích được vì sao Ambre và Vương tiên sinh đột nhiên thay đổi thái độ lớn đến thế, nhưng cô biết rõ tuyệt đối không phải vì bản thân cô.
Giống như lời Vương tổng kia nói, trong mắt họ, cô chỉ là một nhân viên phục vụ của nhà hàng. Những người đó tuyệt đối sẽ không vì sỉ nhục cô mà đêm về đột nhiên cảm thấy áy náy, rồi hôm sau đến tìm cô xin lỗi.
Khương Nghiên nói: “Mặc kệ là vì ai, tóm lại em không cần nghỉ việc nữa.”
Ánh mắt Chương Khả Khê thoáng hiện lên vẻ xin lỗi, cô nói: “Nhưng mà em vẫn muốn nghỉ việc.”
“Hả? Tại sao?”
Một phần nguyên nhân là vì cô phát hiện giá trị quan của cô và người quản lý nhà hàng khác nhau. Chuyện này đã xảy ra một lần, thì sẽ có lần thứ n, cô không muốn tiếp tục ở trong môi trường này.
Còn một phần nguyên nhân khác là, như cha mẹ đã nói, phục vụ ở nhà hàng Pháp là một công việc “ăn cơm thanh xuân”. Các đồng nghiệp của Chương Khả Khê về cơ bản đều là những cô gái trẻ trong độ tuổi từ 18 đến 25. Theo tuổi tác tăng dần, nếu không thể chuyển lên vị trí quản lý một cách thuận lợi, họ sẽ sớm bị những cô gái trẻ hơn thay thế. Chương Khả Khê tốt nghiệp liền vào đây làm, cô học được rất nhiều nghi thức xã giao, nhưng các mặt khác lại rất thiếu sót. Cô muốn học hỏi thêm nhiều thứ, nhưng công việc này không thể dạy cô.
Chương Khả Khê nói cho Khương Nghiên những suy nghĩ của mình, cuối cùng ngượng ngùng hỏi: “Có phải em quá ngây thơ không? Nghĩ mọi chuyện quá đơn giản?”
Khương Nghiên khoanh tay dựa vào tường, liếc nhìn cô. Cô gái trẻ tuổi dưới ánh nhìn của Khương Nghiên mặt đỏ lên, đáy mắt có vài phần tự ti và hoang mang.
Khương Nghiên nói: “Là quá ngây thơ rồi.”
Chương Khả Khê uể oải mím môi.
“Nhưng chị thấy có thể thử xem. Tranh thủ lúc mình còn trẻ, không có gánh nặng gì, cứ thử nhiều công việc khác nhau, mới có thể khám phá ra rốt cuộc mình phù hợp với cái gì. Lúc chị bằng tuổi em, cũng muốn đi thử, nhưng ba mẹ không ủng hộ.”
Khương Nghiên ghé sát lại Chương Khả Khê, nói: “Em cứ thay chị đi thử sai. Nếu thành công, nhớ kéo chị tới ôm đùi. Mai sau chị không còn đường lui, sẽ đến nhờ vả em. Nếu không ổn, em cứ tìm đến chị bất cứ lúc nào, đùi của chị đây em cứ ôm, dù không đủ vững chắc, nhưng với kinh nghiệm lăn lộn trong giới ẩm thực mấy năm nay, giúp em tìm một công việc khác không khó.”
Trong lòng Chương Khả Khê dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
Bạn bè sớm tối ở bên có thể quay lưng phản bội ngay lập tức, nhưng những người chỉ gặp thoáng qua như bèo nước cũng có thể cho bạn hơi ấm và sức mạnh.
Nói “cảm kích” thì quá nông cạn, nhưng Chương Khả Khê giờ phút này thật sự rất xúc động. Cô hơi đỏ mắt, nói: “Cấp trên, em có thể ôm chị một cái không?”
Khương Nghiên dùng một ngón tay chọc vào trán Chương Khả Khê, nói: “Không được, chị không phải bách hợp. Đi thôi, chị dẫn em đi gặp Ambre, thủ tục nghỉ việc còn cần chị ấy phê duyệt.”
Ambre đương nhiên là không đồng ý Chương Khả Khê từ chức, nhưng thấy cô đã quyết tâm, đành phải click phê duyệt trong hệ thống nhân sự.
Chương Khả Khê và Khương Nghiên vui vẻ ra cửa dọn dẹp đồ đạc. Ambre đi giày cao gót theo sau. Nữ quản lý trung niên người Pháp với vẻ mặt tiếc nuối đưa tay ra, nói: “Chương, làm việc cùng cô rất vui.”
Chương Khả Khê cười nhẹ một cách giả trân, bắt tay bà ấy, nói: “Ambre, tạm biệt.”
Ambre không buông tay cô, tiếp tục nói: “Nếu cô nói cho tôi sớm hơn về mối quan hệ của cô với Kỷ tiên sinh thì tốt rồi.”
Chương Khả Khê chớp mắt, chợt hiểu ra điều gì đó. Cô cười cười không nói gì, cùng Khương Nghiên đi thu dọn đồ đạc.
Thu hết vật dụng cá nhân vào túi, Chương Khả Khê chào tạm biệt vài đồng nghiệp có quan hệ tốt, sau đó rời khỏi nhà hàng Pháp.
Hiện tại là 11 giờ rưỡi trưa. Chương Khả Khê đang trên tàu điện ngầm gửi tin nhắn WeChat cho Kỷ Bắc Dương: 【 Cảm ơn anh. 】
Kỷ Bắc Dương trả lời: 【 Ừm 】
Chương Khả Khê nhắn tiếp: 【 Anh đang ở nhà à? 】
【 Ừm. 】
【 Tôi sắp về đến chung cư rồi. Kỷ tiên sinh, tôi mời anh ăn cơm được không? 】
Kỷ Bắc Dương hồi âm: 【 Ừm. 】
Chương Khả Khê ghé vào siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, xách về nhà.
Chương Khả Khê tự mình vào bếp nấu cơm đãi Kỷ Bắc Dương. Cô bận rộn trong bếp rửa rau, nhặt rau, xào rau, vừa làm vừa nói với Kỷ Bắc Dương: “Vị khách kia, chính là Vương tổng, đến xin lỗi tôi là vì anh sao?”
Kỷ Bắc Dương mang theo laptop, ngồi bên bàn ăn của Chương Khả Khê, điềm tĩnh xử lý công việc, tiện thể trả lời câu hỏi của Chương Khả Khê: “Ừm.”
Chương Khả Khê cầm xẻng xào rau quay đầu lại cười nói: “Anh không cần lúc nào cũng ‘Ừm’ như thế.”
Cô đặt từng món ăn nóng hổi lên bàn, mắt lấp lánh tò mò, hỏi: “Kỷ tiên sinh, rốt cuộc anh đã làm thế nào mà anh ta lại xin lỗi tôi? Tôi cảm thấy không thể tin được.”
Kỷ Bắc Dương nhàn nhạt nói: “Không làm gì cả.”
Chương Khả Khê tò mò đến chết, “Nói tôi nghe đi, cốt truyện ‘vả mặt’ này tôi sướng lắm.”
Kỷ Bắc Dương không hiểu cô nói “vả mặt” là gì, nhưng nhìn ra Chương Khả Khê thật sự rất muốn biết, vì thế nói: “Tổng giám đốc công ty dược phẩm Nhân Tra vẫn luôn hẹn gặp tôi. Hôm qua tôi nói với ông ta, cấp dưới của ông ta là Vương tổng muốn cùng bạn tôi dùng bữa, tôi hỏi ông ta có muốn nhân cơ hội này đến cùng không.”
Tổng giám đốc công ty dược phẩm Nhân Tra đã hẹn Kỷ Bắc Dương nhiều lần nhưng không thành công. Khi biết giám đốc bộ phận tài chính lại có thể mời Kỷ Bắc Dương cùng ăn một bữa, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Vương Phiên ngay trong đêm.
Vương Phiên đang ngủ mơ màng, nhận điện thoại của lãnh đạo, day trán nghĩ ngợi, nói: “Cùng Kỷ tổng ăn một bữa? Tôi nào có mặt mũi lớn đến thế, tôi còn chưa từng gặp mặt Kỷ tổng.”
Tổng giám đốc công ty dược phẩm Nhân Tra mất kiên nhẫn nói: “Vậy cậu nghĩ xem hai ngày nay cậu hẹn đi ăn với ai.”
Vương Phiên nói: “Không có ai cả, chỉ có một…”
“Chỉ có một cái gì?”
Vương Phiên lập tức tái mặt, nói: “Một cô gái phục vụ ở nhà hàng Pháp. Tôi xem video người khác quay cô ấy trên mạng, thấy cô ấy lớn lên khá xinh đẹp, nên mới muốn mời cô ấy ăn một bữa.”
Mặt Tổng giám đốc công ty dược phẩm Nhân Tra cũng đen lại, ông ta hận sắt không thành thép, nói: “Vậy thì đúng rồi! Cô gái kia phỏng chừng chính là bạn của Kỷ tổng! Vương Phiên à Vương Phiên, tôi đã nhắc nhở cậu bao nhiêu lần rồi, ham sắc cũng phải có chừng mực! Lần này cậu đụng đến nhân vật lớn rồi. Lần góp vốn này của công ty mà không thành công, cậu cứ chờ mà tự mình xin lỗi rồi từ chức đi!”
Nghe Kỷ Bắc Dương nói xong, Chương Khả Khê thử đặt mình vào vị trí của Vương Phiên, lập tức cảm thấy quá buồn cười, cười không ngừng được.
Kỷ Bắc Dương ngẩng đầu, chống cằm, nhàn nhạt nói: “Vậy, Chương Khả Khê, cô có muốn dẫn tôi đi cùng lúc hẹn anh ta ăn cơm không?”
Chương Khả Khê nín cười: “Tôi đã từ chối anh ta rồi.”
Kỷ Bắc Dương mặt mày thanh lãnh như tranh vẽ, nói: “Không sao, tôi giúp cô hẹn anh ta, anh ta không dám không đến.”
Hết chương 16