Thừa nhận người khác ưu tú không khó, nhưng thừa nhận Chương Khả Khê ưu tú thì rất khó.
Hàn Tấn cũng không muốn mang thành kiến, nhưng Kỷ Bắc Dương đối xử với Chương Khả Khê quá mức bất thường. Hàn Tấn không hiểu tại sao. Chương Khả Khê quả thực xinh đẹp và thanh thuần, nhưng trong giới Kỷ gia, có quá nhiều cô gái xinh đẹp hơn Chương Khả Khê. Những cô gái trong giới ấy, ai cũng được, tại sao lại cố tình là Chương Khả Khê.
Hàn Tấn cũng không muốn quản tiêu chuẩn tìm bạn đời của người khác, nhưng Kỷ Bắc Dương mắc bệnh tự kỷ, có chướng ngại giao tiếp nghiêm trọng, cho nên cậu ấy không thể “tìm bạn đời”. Vì thế gánh nặng này liền đổ lên người Hàn Tấn, người đi theo cậu ấy mỗi ngày.
Hàn Tấn không giúp cậu ấy chọn Kỷ phu nhân, việc anh ta phải làm là ngăn chặn những người có tâm địa khó lường tiếp cận Bắc Dương.
Với tư cách là lãnh đạo, Hàn Tấn gặp hai nhân viên mới được tuyển dụng của bộ phận nhân sự trong văn phòng. Theo thông lệ, anh ta nói về viễn cảnh phát triển của doanh nghiệp, định vị trách nhiệm của bộ phận, rồi nói về quy hoạch nghề nghiệp cá nhân và phát triển tương lai của nhân viên.
Hàn Tấn trước mặt cấp dưới khi thì điềm tĩnh rộng lượng, khí chất mạnh mẽ, nụ cười thân thiện có lực, rất có phong thái của một nhà quản lý.
Chương Khả Khê dùng khóe mắt đánh giá Trương Hiểu Trạch, thấy cậu ta thần sắc chuyên chú, mặt ửng hồng, ánh mắt sáng ngời nhìn tổng giám đốc, trông như đã hoàn toàn đắm chìm trong sức hút cá nhân của Hàn Tấn.
Nếu Chương Khả Khê không quen Hàn Tấn từ trước, cô hẳn cũng sẽ bị người lãnh đạo nói chuyện đĩnh đạc, điềm tĩnh và thông minh trước mắt này thuyết phục.
Nhưng không có cỗ máy thời gian, Chương Khả Khê cũng không có cách nào. Hàn Tấn biết quá khứ không đáng nhắc đến của cô, có thành kiến với cô, còn Khả Khê cũng cho rằng một người đàn ông chỉ nhìn bề ngoài, dễ dàng kết luận về một cô gái thì cũng chẳng tốt đẹp gì.
Anh ta không thích cô, vừa khéo, cô cũng không có ấn tượng tốt với anh ta.
Cho nên, cục diện hiện giờ liền có chút xấu hổ.
Hàn Tấn khi nói chuyện không nhìn Chương Khả Khê, Khả Khê cũng không nhìn Hàn Tấn. Phân đoạn tâm sự của lãnh đạo kết thúc, Hàn Tấn nói: “Một lần nữa hoan nghênh hai vị gia nhập Lăng Nhuận. Không có việc gì thì trở về đi, sau này gặp khó khăn trong công việc có thể tùy thời tìm tôi.”
Lời lẽ mang tính xã giao, ai gặp khó khăn mà dám đi tìm sếp lớn. Nhưng nói ra lại khiến người ta cảm thấy ấm áp. Trương Hiểu Trạch dường như được truyền đủ nhiệt huyết, mặt mày tươi cười gật đầu, cùng Chương Khả Khê rời đi.
Đi đến cửa, Hàn Tấn nói: “Chương Khả Khê, ở lại một chút.”
Chương Khả Khê và Trương Hiểu Trạch quay đầu nhìn anh ta. Hàn Tấn không tự nhiên hắng giọng, “Vương Sung nói cô viết tài liệu không tồi, vừa khéo tôi có một công việc giao cho cô.”
Chương Khả Khê đành phải ở lại.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Hàn Tấn ngồi sau bàn làm việc, đánh giá cô gái đang đứng trước mặt anh ta. Khả Khê trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi công sở cùng quần tây nữ, trông thanh lịch và giỏi giang.
Hàn Tấn nhìn cô một lúc, nhịn không được ho khan.
Sao lại xấu hổ như vậy chứ.
Trên mặt Chương Khả Khê rất bình tĩnh, nói: “Hàn tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Hàn Tấn gõ ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ một lát, quyết định nói thẳng, “Chương Khả Khê, thấy cô rất ngoài ý muốn. Nếu cô đã trúng tuyển vào Lăng Nhuận, có vài lời tôi muốn nói rõ với cô trước.”
Chương Khả Khê nói: “Xin anh cứ nói.”
Hàn Tấn nói: “Kỷ tổng có biết cô ở Lăng Nhuận không?”
Chương Khả Khê nói: “Chắc là không biết.”
Hàn Tấn biết Kỷ Bắc Dương không biết. Anh ta hỏi câu này, chẳng qua muốn dẫn đến lời nói tiếp theo: “Nếu Kỷ tổng không biết, tôi cho rằng sau này cũng không cần thiết phải cho anh ấy biết. Cô thấy sao?”
Chương Khả Khê rũ mắt suy nghĩ một chút, nói: “Tôi sẽ không chủ động nói cho anh ấy.”
Hàn Tấn nhìn cô. Cô gái khôn khéo, bất kể lúc nào cũng sẽ chừa lại đường lui cho chính mình.
Anh ta tiếp tục nói: “Ngoài ra, tôi hy vọng cô nhận rõ thân phận của chính mình. Lăng Nhuận là một sân khấu rất tốt, chỉ cần cô có năng lực, công ty tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô. Nhưng yêu cầu chính bản thân cô không đi nhầm đường, tự làm mất cái chén cơm này.”
Chương Khả Khê nói: “Hàn tổng, xin ngài chỉ rõ.”
Hàn Tấn mím môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Chương Khả Khê một lúc.
Khả Khê không kiêu ngạo không xu nịnh mặc anh ta đánh giá.
Hàn Tấn nói: “Vậy tôi nói rõ ràng luôn, không cần để ý đến Kỷ Bắc Dương.”
Ánh mắt thanh tú của Chương Khả Khê cau lại, nhìn Hàn Tấn với ánh mắt “Anh thật vớ vẩn”.
Hàn Tấn không hiểu sao lại thấy không tự nhiên khi bị một cô gái nhỏ hơn mình năm, sáu tuổi nhìn. Anh ta hắng giọng, “Sao, lời tôi nói có vấn đề à?”
“Tôi không có ý với Kỷ tiên sinh, cũng chưa từng nghĩ đến việc có ý với anh ấy.”
Hàn Tấn không tin. Kỷ Bắc Dương có giá trị con người xa xỉ, anh tuấn đẹp trai, xuất thân danh giá, sao có thể có cô gái nào không thích anh ấy.
Hàn Tấn đã đi theo Kỷ Bắc Dương nhiều năm, bảo vệ Kỷ Bắc Dương vô điều kiện. Mặc dù Bắc Dương có thể đấm anh ta bay đi, Hàn Tấn vẫn cảm thấy Bắc Dương là một đóa hoa cao quý cần được anh ta chăm sóc.
Chương Khả Khê có ý với Kỷ Bắc Dương thì Hàn Tấn không vui. Không có ý với Bắc Dương thì Hàn Tấn cũng khó ở, Bắc Dương tốt như vậy, ngoại trừ có chút bệnh tật, dựa vào đâu mà cô ta không thích cậu ấy.
Chương Khả Khê không muốn giải thích, nói: “Hàn tổng, ngài còn có gì phân phó không? Không thì tôi ra ngoài trước.”
Hàn Tấn vừa định gật đầu, lại nói: “Tôi quả thật có công việc cho cô. Cô cầm tài liệu này đi, viết một bản tóm tắt gửi cho tôi. Chỗ nào không hiểu thì hỏi Vương Sung.”
Chương Khả Khê liền cầm tài liệu đi.
Cô trở lại chỗ làm việc. Vương Sung hỏi nhỏ: “Em từng quen Hàn tổng trước đây sao?”
Chương Khả Khê nói: “Hàn tổng từng đến chỗ làm việc cũ của em ăn cơm rồi.”
Vương Sung đã xem sơ yếu lý lịch của Chương Khả Khê, cô ấy đã từng làm phục vụ nhà hàng, điều này không có gì không thể nhắc đến.
Vương Sung liền hiểu vì sao Hàn Tấn không tin Chương Khả Khê có thể thông qua phỏng vấn và đánh giá, nói: “Đó đều là ấn tượng trước đây. Bây giờ Hàn tổng đã dần chấp nhận em rồi, nếu không anh ấy sẽ không giao công việc viết tài liệu cho em. Em cứ xem trước đi, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh.”
Chương Khả Khê gật đầu, lật xem tài liệu trong tay. Cô nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất Hàn Tấn cảm thấy những gì cô viết không tồi, công tư phân minh mà sẵn lòng sử dụng cô.
Như vậy là được rồi.
Tan tầm muộn, Chương Khả Khê đi chuyến tàu điện ngầm lúc 6 giờ 10 phút, và trở về chung cư Tây Lân lúc 6 giờ rưỡi.
Cô xách theo thức ăn, đứng ở tầng một chờ thang máy, trong đầu vẫn còn đang tiêu hóa tài liệu xem được hôm nay.
Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Khả Khê không hề báo trước ngước mắt, lần thứ ba trong ngày đối mặt với Hàn Tấn.
Hai người đồng loạt nghĩ: Sao chỗ nào cũng gặp anh/cô vậy.
Chương Khả Khê vừa mở miệng định nói “Xin chào Hàn tổng”, Hàn Tấn vội vàng nói: “Không cần, chúng ta vẫn như trước đi.”
Chương Khả Khê “Ừ” một tiếng, nhìn sang bên trái, Hàn Tấn nhìn sang bên phải, hai người ai cũng không chịu nhìn ai.
Thang máy đến tầng 25, Chương Khả Khê về căn 2502, Hàn Tấn gõ cửa căn 2501.
Chương Khả Khê đóng cửa lại. Kỷ Bắc Dương mở cửa cho Hàn Tấn.
Kỷ Bắc Dương mặc quần áo trắng, đứng ở cửa, nói: “Chương Khả Khê đã về rồi.”
Hàn Tấn miễn cưỡng nói, “Gặp trong thang máy.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Cô ấy tìm được công việc mới rồi.”
“Vậy chúc mừng cô ấy đi.” Hàn Tấn thầm cười khẩy trong lòng.
Kỷ Bắc Dương nhìn Hàn Tấn một cái, gật đầu, nói: “Được.”
Sau đó anh đi gõ cửa nhà Chương Khả Khê. Sau khi đối phương mở cửa, anh ấy nói: “Chương Khả Khê, chúc mừng cô tìm được công việc mới.”
Chương Khả Khê liếc nhìn Hàn Tấn một cái, nói: “Cảm ơn.”
Kỷ Bắc Dương hỏi: “Nên chúc mừng như thế nào đây? Tôi mời cô ăn cơm nhé.”
Chương Khả Khê “À” một tiếng, lại liếc nhìn Hàn Tấn.
Hàn Tấn thầm nghĩ, sao lại nhìn tôi, đừng nhìn tôi nữa.
Chương Khả Khê cười cười, nói: “Ngại quá, để dịp khác đi. Tôi đã nấu mì rồi. Vậy tôi không làm phiền anh và Hàn tiên sinh nữa.”
Cánh cửa một lần nữa đóng lại. Kỷ Bắc Dương đứng trước cửa đóng kín, rất lâu không động đậy.
Kỷ Bắc Dương dường như đang thất vọng.
Giống như một người bình thường vậy.
Hàn Tấn nhìn anh ấy một lúc, dùng điện thoại gửi mail cho Chương Khả Khê: “Ra ngoài ăn cơm đi, lần này không tính.”
Chương Khả Khê đọc mail: “…”
Cô ấy cảm thấy Hàn Tấn chắc là ấm đầu. Bảo cô tránh xa Kỷ Bắc Dương là anh ta, mà bảo cô ra ngoài ăn cơm vẫn là anh ta.
Chương Khả Khả kéo cửa ra. Kỷ Bắc Dương vẫn đứng ở cửa nhà cô, đôi mắt đen láy nhìn cô. Chương Khả Khê cười cười, nói: “Kỷ tiên sinh, nói chuyện với anh một có một xíu mà mì nấu bị nhão rồi. Anh muốn đền cho tôi không?”
“Được.” Kỷ Bắc Dương nói: “Tôi đền cô mì sợi.”
Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê đi ăn mì. Hàn Tấn lái xe, Hàn Tấn đặt bữa ăn.
Món mì sốt cà chua cay nóng hổi được bưng lên. Chương Khả Khê đổi đôi đũa mà người phục vụ mang đến thành hai chiếc nĩa, một chiếc đưa cho Kỷ Bắc Dương, một chiếc cô dùng.
Hàn Tấn kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, lại liếc mắt nhìn sang những người bàn khác đang lén lút đánh giá họ.
Ba người có ngoại hình quá nổi bật, rất dễ bị chú ý.
Hàn Tấn rất ít khi dùng cơm bên ngoài với Kỷ Bắc Dương. Thức ăn thường được đưa vào phòng Kỷ Bắc Dương. Trong phòng mình, Kỷ Bắc Dương không dùng đũa cũng không sao.
Hàn Tấn đột nhiên nhận ra, Chương Khả Khê biết Kỷ Bắc Dương không dùng đũa, và cô ấy cố tình dùng giống cậu ấy, có lẽ là không muốn người khác soi mói Kỷ Bắc Dương.
Tâm trạng Hàn Tấn có chút phức tạp, còn Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê thì vô tư cúi đầu ăn mì.
Kỷ Bắc Dương và Chương Khả Khê ăn xong, Hàn Tấn vì tâm sự trùng trùng mà còn nửa chén. Kỷ Bắc Dương nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hàn Tấn: “Tôi còn chưa ăn xong.”
Kỷ Bắc Dương nói: “Cho nên người tôi hỏi là Chương Khả Khê.”
Hàn Tấn: “…”
Chương Khả Khê nén cười, ranh mãnh nói: “Được thôi, Hàn tiên sinh từ từ ăn, đừng vội. Tiết kiệm lương thực là vinh quang, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ. Một chén cháo một bữa cơm phải nghĩ đến sự khó khăn để có được, ngàn vạn lần đừng lãng phí.”
Hàn Tấn: “…”
Kỷ Bắc Dương liền cùng Chương Khả Khê lái xe đi về.
Hàn Tấn ôm chén mì sợi, muốn nói nhưng nước mắt đã chảy ra trước, a cay.
Ngày hôm sau, Hàn Tấn trong văn phòng xem bản tóm tắt Chương Khả Khê viết, phát hiện vài điểm nghiệp vụ sai sót, liền gọi cô vào văn phòng chỉ dẫn trực tiếp.
Kỷ Bắc Dương đột nhiên gọi điện thoại cho Hàn Tấn, hỏi: “Nếu muốn ăn cơm với Chương Khả Khê, cần lý do gì?”
Hàn Tấn liếc nhìn Chương Khả Khê đang ôm notebook ngồi ở một bên sửa bản nháp, bấm điện thoại tắt tiếng, hỏi: “Nếu muốn ăn cơm với cô, cần lý do gì?”
Chương Khả Khê nhìn anh ta, Hàn Tấn nói: “Dùng đầu óc mà nghĩ, không phải tôi hỏi cô đâu.”
Chương Khả Khê mang theo một nụ cười mỉa mai, nói: “Kỷ tiên sinh còn muốn ăn cơm với tôi sao?”
Hàn Tấn nói: “Cô nói trước đi, lần này không tính.”
Chương Khả Khê nghĩ nghĩ, nói: “Có một nhà hàng mới khai trương…”
Ba phút sau, trên WeChat của Chương Khả Khê hiện ra tin nhắn của Kỷ Bắc Dương: “Có một nhà hàng mới khai trương, cô muốn đi không?”
Hết chương 31