My Unshine Star - Lạc Anh Triêm Mặc

Chương 76

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 76: Hoàn chính văn – Ai cũng muốn thấy em mặc váy cưới 

Dựa theo cách tính kỳ kinh cuối cùng, từ khi kỳ kinh trước kết thúc đến bây giờ, cũng đã được khoảng năm tuần.

Nghe xong lời bác sĩ, Chương Khả Khê còn tưởng rằng mình có thể xuất viện ngay, nhưng dưới sự yêu cầu của Kỷ Bắc Dương và lời khuyên của bác sĩ, cô vẫn phải ở lại bệnh viện thêm ba bốn ngày để theo dõi.

Kỷ Bắc Dương rời bệnh viện đi mua đồ dùng cá nhân cho cô, ví dụ như q**n l*t cotton dùng một lần.

Chương Khả Khê gửi báo cáo xét nghiệm cho Kim Mộ Mịch, đối phương lập tức gọi video call lại.

Kim Mộ Mịch nói: “Nhanh vãi, người chị em, mau cho tôi xem tiểu bảo bối nào.”

Chương Khả Khê nói: “Tiểu bảo bối vẫn còn là một cái phôi thai thôi mà.”

Kim Mộ Mịch nói: “Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ, ngưỡng ngưỡng mộ.”

Chương Khả Khê nói: “Đừng ngưỡng mộ, cô cũng có thể có mà, dũng cảm lên nào người đẹp, cứ tới đại đi.”

Trong video, Kim Mộ Mịch thần sắc vi diệu, nói: “Tới rồi.”

Chương Khả Khê: “Hả?!”

Chương Khả Khê: “Lộ lão sư không phải theo style truyền thống sao?”

Kim Mộ Mịch đắc ý vuốt lại mái tóc được chải chuốt tinh tế bên thái dương, nói: “Không phải truyền thống, do anh ấy tự ti.”

“Vậy sao giờ lại không tự ti nữa?”

Kim Mộ Mịch nói: “Dạo trước anh ấy chẳng phải đưa học sinh ra nước ngoài thi đấu sao, sau đó đoạt giải, học viện thưởng cho anh ấy 100 vạn. Tuy số tiền này đối với nhà tôi chẳng là gì, nhưng đối với anh ấy là vinh dự mà. Anh ấy nói chuyện với ba mẹ tôi cả một buổi chiều, ba mẹ tôi đã đồng ý rùi.”

Kim Mộ Mịch nói: “Giờ tôi mới biết, ba mẹ tôi thật ra ấn tượng với anh ấy khá tốt, chỉ là cảm thấy anh ấy là thư sinh nghèo, sợ sau này tôi phải chịu thiệt thòi về vật chất. Thành quả nghiên cứu khoa học của Lộ lão sư đoạt giải, hơn nữa rất nhiều công ty tranh nhau mua bằng sáng chế của anh ấy, anh ấy đã chứng minh được thực lực của mình, nên ba mẹ tôi đã đồng ý.”

Chương Khả Khê nói: “Thật không dễ dàng, chúc mừng hai người cuối cùng cũng tu thành chính quả. Định khi nào đăng ký kết hôn và làm đám cưới?”

Kim Mộ Mịch nói: “Rằm tháng Giêng đi đăng ký, tượng trưng cho sự đoàn viên. Còn đám cưới ấy à, Lộ lão sư bảo nghe theo ý kiến tôi. Cô cũng biết đấy, tôi thích cảm giác nghi thức, nên nhất định phải làm một đám cưới thật long trọng. Đúng rồi, các cô khi nào làm thủ tục? Không tranh thủ thời gian, đợi bụng to lên thì ít lựa chọn váy cưới lắm.”

Chương Khả Khê nói: “Bọn tôi chưa bàn về đám cưới. Ba mẹ tôi lén hỏi tôi rồi, ý tôi là không làm, nói với bên ngoài là đi du lịch kết hôn. Bắc Dương sẽ không thích đông người như vậy. Tuy anh ấy nhất định sẽ chiều theo ý tôi, nhưng tôi không muốn anh ấy cảm thấy không thoải mái.”

Kim Mộ Mịch cảm thán: “Kỷ Bắc Dương kiếp trước nhất định đã giải cứu dải Ngân Hà, kiếp này mới cưới được cô.”

Chương Khả Khê nói: “Tôi cũng thấy thế, ha ha ha ha ha.”

Hai người cười nói vui vẻ, lại tán gẫu rất lâu, mãi đến khi Chương Khả Khê nhận được điện thoại của ba mẹ mới cúp máy với Kim Mộ Mịch.

Triệu Văn nói trong điện thoại: “Khê Khê, con thấy thế nào rồi? Bắc Dương đã báo cho ba mẹ biết, nó bảo Tiểu Hàn đến đón ba mẹ, giờ ba mẹ đang trên đường rồi.”

Kỷ Bắc Dương quên nói với Chương Khả Khê rằng anh đã phái Hàn Tấn đi đón cả nhà ba người họ Chương. Anh trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong đầu đã sớm rối loạn. Lúc thì nghĩ phải mua q**n l*t, đồ bổ dưỡng, đồ ăn vặt cho Chương Khả Khê; lúc thì nghĩ sau khi sinh em bé sẽ ở đâu, phải mua nôi kiểu gì, mặc quần áo gì, nuôi dạy em bé thế nào, vân vân… Đủ loại chuyện vụn vặt nhưng quan trọng ập đến chiếm lấy đầu óc Kỷ Bắc Dương, đến nỗi khi anh bước ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, xách hai túi đồ lớn đứng bên đường, thế mà nhất thời quên mất tiếp theo phải đi đâu.

Chương Khả Khê gọi điện cho anh, hỏi sao anh còn chưa về, giọng Kỷ Bắc Dương hơi run rẩy nói: “Chương Khả Khê, em mang thai anh rất vui, đây là chuyện tốt nhất anh gặp được trong đời này. Nhưng anh không biết có làm được người ba tốt không, không biết chăm sóc em thế nào…”

Chương Khả Khê nghe ra sự bối rối của Kỷ Bắc Dương. Anh đã trải qua tuổi thơ đen tối, nên quá mong muốn làm tốt vai trò người chồng và người ba. Nhưng anh đã thấy sự vứt bỏ chán ghét, thấy sự cãi vã không ngớt, duy chỉ chưa từng thấy sự hòa thuận mỹ mãn. Anh thiếu niềm vui, nên nghi ngờ liệu mình có thể mang lại niềm vui cho vợ và con hay không.

Chương Khả Khê nói: “Bắc Dương, em cũng chưa từng làm vợ người khác, cũng chưa từng làm mẹ, em cũng không biết mình có thể nuôi dạy con tốt không. Nhưng chỉ cần nghĩ đến người hợp tác cùng em là anh, em liền tràn đầy tự tin. Còn anh, có tin tưởng em không?”

“Có.” Nghe cô nói vậy, sự nghi ngờ và lo âu của Kỷ Bắc Dương bỗng chốc tan thành mây khói. Anh có thể nghi ngờ chính mình, nhưng vĩnh viễn sẽ không nghi ngờ Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê nói: “Vậy thì anh mau về đi, một chốc không thấy anh, em đã bắt đầu nhớ anh rồi.”

Chuyện đón ba mẹ và em trai lên thành phố, Chương Khả Khê vốn định từ từ tính toán. Nhưng kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi. Để có thể chăm sóc Chương Khả Khê đang mang thai tốt hơn, vợ chồng Triệu Văn và Chương Khả Thanh vừa qua Tết đã ở lại thành phố.

Ưu điểm của việc có con rể giàu có lúc này mới lộ rõ. Triệu Văn chẳng cần lo nghĩ gì, Kỷ Bắc Dương trực tiếp cho người mua sắm đầy đủ đồ dùng sinh hoạt cần thiết cho họ, sau đó lại định thuê ba người giúp việc: một người chăm sóc Chương Khả Thanh, hai người chăm sóc Chương Khả Khê.

Chương Khả Thanh qua Tết là mười tám tuổi, lòng tự trọng của chàng trai mới lớn rất cao, không cần người khác chăm sóc, việc gì tự làm được đều tự tay làm, Kỷ Bắc Dương đành thôi.

Chương Khả Khê cũng không muốn người lạ cứ đi theo mình, nói có mẹ chăm sóc là được rồi. Cuối cùng Kỷ Bắc Dương chỉ thuê một bảo mẫu trẻ tuổi có chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng, bình thường chỉ phụ giúp Triệu Văn.

Ba tháng đầu thai kỳ, Triệu Văn không cho phép Chương Khả Khê chạy nhảy lung tung như trước nữa, không có việc gì thì bắt cô nằm nghỉ trên giường.

Kỷ Bắc Dương cũng không cần cô đi làm nữa, cho nên Chương Khả Khê hoàn toàn trở thành phế vật quý giá nhất trong nhà. Mỗi ngày ngoài ăn uống, chỉ nằm trên giường xem TV chơi điện thoại.

Chương Khả Khê cho rằng mình chẳng có vấn đề gì cả, dù thỉnh thoảng bị ra chút máu, nhưng cô chẳng có cảm giác gì, chẳng đau chỗ nào, cứ cảm thấy mọi người làm lố lên.

Mãi cho đến một lần Chương Khả Khê đi khám thai định kỳ, nghe nói ở bệnh viện có một chị gái vì đi du lịch chơi một ngày, về thì mất con. Chương Khả Khê vô cùng khiếp sợ. Bác sĩ nói người lớn thì không mong manh như vậy, nhưng vật nhỏ trong bụng thì quả thực rất mong manh. Nó vẫn chỉ là một phôi thai nhỏ, nhau thai còn chưa hình thành, chẳng có khả năng tự vệ gì, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 80% các ca sảy thai đều xảy ra ở giai đoạn đầu thai kỳ.

Cho nên nhà có điều kiện, bác sĩ vẫn khuyên nên nằm nghỉ ngơi nhiều.

Chương Khả Khê thuộc loại nhà đặc biệt có điều kiện, nên phần lớn thời gian trong ngày đều ở trên giường chờ được đút ăn.

Qua Tết Nguyên Tiêu, Kim Mộ Mịch và Lộ lão sư đi đăng ký kết hôn, mang quà đến thăm Chương Khả Khê.

Kim Mộ Mịch muốn xem bụng bầu của Chương Khả Khê. Chương Khả Khê cười hì hì nói: “Đừng nói là xem, sờ cũng được, nhưng sờ bụng bầu là sẽ lây mang thai đấy nhé.”

Kim Mộ Mịch nói không sợ, ngồi trên sofa chơi với cô.

Kỷ Bắc Dương đứng một bên, mặt đen sì, rất muốn chặt cái móng vuốt của Kim Mộ Mịch đi.

Lộ lão sư hơi xấu hổ, lại hơi khó chịu khi Kỷ tiên sinh trừng vợ mình.

Tóm lại đều là những kẻ bao che người nhà hết mực.

Miệng Chương Khả Khê đúng là linh thiêng. Không đến hai ngày, Kim Mộ Mịch đã khóc lóc gửi WeChat cho Chương Khả Khê, nói cô ấy hai vạch.

Chương Khả Khê còn chưa qua ba tháng, hồi âm cho cô ấy: “ Nào chúng ta cùng nằm yên.”

Qua Tết, chớp mắt trời đã ấm lên. Chương Khả Khê ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi, mua tài liệu thi thạc sĩ mới nhất về, bắt đầu ôn tập, định tháng chín năm nay đăng ký thi cao học.

Vì căn hộ Tây Lân thiết kế theo không gian mở không thích hợp cho đại gia đình ở, nên khi học mệt, Chương Khả Khê lại cùng ba mẹ chọn nhà trên mạng.

Giới môi giới không biết làm sao mà lan truyền thân phận của Chương Khả Khê. Để nắm bắt được khách hàng lớn này, các cò đất đã bỏ ra rất nhiều công sức, dùng đủ mọi mối quan hệ để chọn nhà cho Chương Khả Khê.

Mùa xuân đến, Chương Khả Khê qua giai đoạn đầu thai kỳ cuối cùng cũng có thể ra ngoài tung tăng.

Kỷ Bắc Dương để dành thời gian sau này có thể cùng Chương Khả Khê sinh con, nên dồn hết khối lượng công việc vào nửa đầu năm. Hàn Tấn theo anh làm sống làm chết tăng ca ở công ty, quay như chong chóng để đuổi kịp tiến độ dự án.

Chương Khả Khê mỗi ngày đều phải ôn tập thi thạc sĩ và xem nhà, cuộc sống cũng rất phong phú. Khi sắp xem hết tất cả các khu nhà ở đang bán trong thành phố, Chương Khả Khê cuối cùng cũng nhìn trúng một khu chung cư dân dụng.

Trong khu có cả nhà cao tầng và biệt thự liền kề, môi trường rất tốt. Trước đó cũng có môi giới giới thiệu qua, nhưng là nhà thô, sau khi trang hoàng phải để trống cho bay mùi, tránh nhiễm độc formaldehyde, dù khởi công ngay thì cũng phải đợi gần hai năm mới vào ở được.

Căn nhà Chương Khả Khê xem lại nằm trên tầng cao nhất của khu nhà Tây, gồm hai tầng rưỡi và được thiết kế theo kiểu thông tầng. Mỗi tầng đều chia thành ba phòng và hai sảnh. Nửa tầng trên cùng được chủ cũ cải thành một phòng kính ngập tràn ánh sáng. Người chủ cũ vốn chuộng cuộc sống thanh nhàn, trồng rất nhiều hoa tươi, lát xung quanh một vòng tatami ấm áp, để có thể phơi nắng buổi chiều, ngắm sao buổi tối, mang lại một không gian thật sự yên ả và thư thái.

Điểm tuyệt nhất lại không phải phòng kính, mà là chiếc thang máy trong nhà: từ tầng dưới có thể đi thẳng lên phòng kính. Nhờ có thang máy, xe lăn của em trai cô có thể đến được mọi góc trong căn nhà này.

Chương Khả Khê nghe môi giới nói chủ cũ vốn định đưa người già về nước dưỡng già an hưởng tuổi già, nhưng vì tai nạn, người già đã qua đời ở nước ngoài. Chủ cũ đã có gia đình ở nước ngoài, giờ người già cũng không còn, nên định bán nhà trong nước, không định về định cư nữa.

Chủ cũ cân nhắc rất lâu, mãi gần đây mới nhờ bạn bè trong nước giúp đăng tin bán nhà.

Người môi giới phụ trách trực tiếp vừa nắm được thông tin nhà liền lập tức tìm đến Chương Khả Khê.

Căn nhà đã trang hoàng được gần bốn năm, nhưng số lần ở rất ít, nên đồ đạc nội thất trong nhà đều rất mới. Vì có sẵn nội thất trang hoàng nên chủ cũ ra giá rất cao, nhưng Kỷ Bắc Dương lại thấy chấp nhận được, rất dứt khoát ký hợp đồng, thanh toán toàn bộ.

Chương Khả Khê đi xem vài lần, lần nào xem cũng rất thích. Ba mẹ cô cũng rất ưng ý. Em trai tuy không biểu đạt gì, nhưng rõ ràng cũng rất thích, đặc biệt là tâm ý này của chị gái.

Tháng Tư, Hà Tấn Lâm cùng đồng bọn trong đường dây sản xuất và buôn bán m* t** bị thi hành án tử hình. Trước khi hành hình, ông ta xin gặp vợ một lần. Vợ của ông ta được tại ngoại thi hành án, cầm đơn ly hôn đến, không những không mang thai, mà còn vì biết Hà Tấn Lâm ngoại tình nên muốn ly hôn với ông. Hà Tấn Lâm lúc này mới biết mình bị Kỷ Bắc Dương lừa, tức đến hộc máu.

Nhưng không bao lâu sau ông cũng không còn cơ hội để tức, ông đã biến thành một cái hũ.

Chu Uyển Oánh bị phán 12 năm tù. Sau khi có bản án, Kỷ Bắc Dương cho người nhà vào tù thăm bà ta, chia sẻ tin vui Chương Khả Khê mang thai.

Chu Uyển Oánh âm trầm nói 12 năm thôi mà, đợi bà ta ra ngoài, bà ta sẽ không tha cho bọn họ.

Kỷ Bắc Dương nhìn chăm chú vào mái tóc hoa râm và đôi mắt dữ tợn của bà ta, bình tĩnh nói: “Bà không ra được đâu.”

Nói xong câu đó, Kỷ Bắc Dương rời nhà tù.

Chu Uyển Oánh sững sờ. Những ngày tháng sau đó, ngày nào bà ta cũng điên điên khùng khùng lảm nhảm có người muốn giết bà ta. Bà ta thần trí thất thường, năm thứ ba ở tù không cẩn thận rơi xuống hồ chứa nước c·hết đuối. Kỷ Bắc Dương an táng bà ta bên cạnh Kỷ Hàng. Đây là chuyện về sau, ở đây không đề cập tới.

Vì Kim Mộ Mịch mang thai ngoài ý muốn, cô ấy không muốn mặc váy cưới với cái bụng to, liền nỗ lực chạy deadline, mỗi ngày bận rộn xác định hoa cưới, quy trình nghi thức, v.v… Chương Khả Khê hẹn cô ấy mấy lần, cuối cùng mới lôi được cô dâu tương lai ra ngoài cùng đi mua đồ dùng trẻ sơ sinh.

Kim Mộ Mịch sau khi mang thai ra ngoài sẽ mang theo bảo mẫu chuyên nghiệp và một vệ sĩ kiêm tài xế. Bảo mẫu sẽ trang điểm tinh tế cho cô ấy, còn vệ sĩ lúc nào cũng sẵn sàng mở cửa và xách đồ cho cô ấy.

Chương Khả Khê nhìn thấy Kim Mộ Mịch thì ngây người, ngồi lên xe cô ấy rồi nhỏ giọng hỏi: “Không thấy gượng gạo sao?”

Kim Mộ Mịch tập mãi thành quen, nói: “Đây là tiêu chuẩn của hào môn. Ngược lại là cô đấy, Kỷ phu nhân, cô bây giờ là nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Kỷ, có rất nhiều phu nhân muốn hẹn cô tham gia tiệc tùng đấy, nhưng ngay cả phương thức liên lạc cũng không có.”

Chương Khả Khê gãi cằm, “Hẹn tôi làm gì?”

“Trò chuyện, làm đẹp, tham gia hoạt động từ thiện, nhưng mục đích cuối cùng là giúp công ty chồng móc nối quan hệ.”

Chương Khả Khê vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên, nói: “Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên tiếp tục khiêm tốn thì hơn.”

Tại một cái cửa hàng lớn bán đồ mẹ và bé, Chương Khả Khê và Kim Mộ Mịch mua rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh. Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân bỗng gọi tên Chương Khả Khê.

Chương Khả Khê lúc này mới chú ý đối phương hình như là bạn học đại học của mình.

Bạn đại học rất nhiệt tình tính tiền cho các cô. Khi tiễn các cô ra khỏi cửa hàng thì nói: “Đúng rồi, Nhậm Ưu Ưu cậu còn liên lạc không?”

Chương Khả Khê lắc đầu. Bạn đại học nói: “Tớ nghe người khác nói cô ấy xảy ra chuyện, vào tù rồi.”

Chương Khả Khê sững sờ một chút, nói cô không rõ lắm.

Bạn đại học nói: “Lúc đi học thấy quan hệ các cậu cũng được mà.”

Kim Mộ Mịch ở bên cạnh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Rất nhiều người tốt nghiệp đại học xong là không liên lạc nữa.”

Bạn đại học rất tinh ý nhận ra Chương Khả Khê không muốn nhắc đến Nhậm Ưu Ưu, nên không nói gì nữa, tiễn các cô rời khỏi cửa hàng.

Kim Mộ Mịch muốn làm đám cưới chủ đề rừng rậm. Ngày cưới của cô ấy khá gấp, công viên rừng rậm ưng ý đã bị đặt mất, những chỗ trống có thể làm đám cưới thì Kim Mộ Mịch lại không vừa mắt. Lộ lão sư cưng chiều cô ấy vô điều kiện, suy nghĩ mấy ngày, tìm đến Kỷ Bắc Dương.

Hai người đàn ông to lớn không biết mưu tính gì, tóm lại Kỷ Bắc Dương thế mà lại đồng ý cho họ mượn một khu trong khu bảo tồn hoang dã quốc tế Vân Hãn để tổ chức nghi lễ.

Buổi lễ sẽ diễn ra vào tháng Năm, thời tiết không nóng không lạnh. Chương Khả Khê vác cái bụng bầu nhỏ tròn tròn cùng Kim Mộ Mịch thử váy cưới. Cô và Kim Mộ Mịch có tuần thai kém nhau một tháng, bụng hai người lại to xấp xỉ nhau, vóc dáng cũng rất tương tự, Kim Mộ Mịch mặc được thì Chương Khả Khê cũng mặc vừa.

“Cô thật sự không định làm đám cưới à?” Kim Mộ Mịch nhìn Chương Khả Khê mặc váy cưới thánh khiết thuần tịnh.

Chương Khả Khê nhìn mình trong tấm gương toàn thân khổng lồ, nói: “Cũng bình thường, không thấy có gì tiếc nuối. Chỉ cần tôi được ở bên anh ấy, những cái khác đều không sao cả.”

Đám cưới của Kim Mộ Mịch được tổ chức hết sức linh đình, khách mời ai nấy cũng đều giàu sang, thậm chí còn có nhiều ngôi sao hạng A trong giới giải trí. Nam giới mặc âu phục thắt cà vạt, còn nữ giới được yêu cầu dresscode màu champagne hoặc mang phụ kiện cùng tông. Mọi người đều tuân thủ quy định trang phục và đến dự lễ cưới đúng như mong muốn của cô dâu chú rể.

Buổi lễ kết thúc, mọi người nâng ly chúc tụng. Chương Khả Khê cảm thấy hơi mệt, Kỷ Bắc Dương liền đưa cô đến nhà gỗ.

Nhớ lại cảnh tượng lần đầu đến nhà gỗ, Chương Khả Khê vẫn cảm thấy như một giấc mơ.

Cô đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên thấy Mao Mao thò cái vòi qua cửa sổ vào. Cô nhớ Kỷ Bắc Dương từng nói đã có người trước mặt Mao Mao chán ghét quở trách việc Mao Mao thò vòi, Chương Khả Khê biết người đó chính là Chu Uyển Oánh. Sau đó Mao Mao không bao giờ chịu thò vòi vào phòng nữa.

Bây giờ trên vòi Mao Mao đang treo một chiếc váy cưới trắng tinh. Chương Khả Khê lấy xuống, quay đầu lại nhìn Kỷ Bắc Dương đang đứng ở cửa.

Kỷ Bắc Dương nói: “Thử xem.”

Chương Khả Khê ưỡn bụng về phía anh, nói: “Ở đâu ra thế? Em chưa chắc đã mặc vừa đâu.”

Kỷ Bắc Dương đi tới, giúp Chương Khả Khê kéo khóa kéo sau lưng, thì thầm: “Anh muốn nhìn.”

Chương Khả Khê đành phải làm theo. Không ngờ váy cưới vô cùng vừa vặn, bao bọc hoàn hảo chiếc bụng của cô, lớp ren châu sa làm lộ ra làn da trắng như tuyết mịn màng.

Kỷ Bắc Dương vén tóc cô lên, hôn lên gáy cô, nắm tay cô đi ra bên ngoài nhà gỗ.

Bên ngoài nhà gỗ có thêm một số người. Có vợ chồng Triệu Văn và Chương Khả Thanh, Ôn Thiến, có Kim Mộ Mịch và Lộ lão sư đã thay váy cưới ra, Giáo sư Trần và Cảnh sát Đoàn, cùng với các phụ huynh và trẻ em của hiệp hội Cùng Tinh.

Mọi người mặt mày tươi cười nhìn họ. Chương Khả Khê nhận ra họ đã lén giấu cô, sắp xếp đám cưới bí mật mà ấm áp này.

Hàn Tấn đeo vòng hoa cho voi châu Phi Mao Mao, trên lưng voi là con mèo hoang màu cam yêu thích đánh nhau kia. Nhân viên chăn nuôi của khu tinh tinh mang đến cô nàng hồng tinh tinh Tư Tư và em bé tinh tinh nhỏ vừa đầy tháng của cô nàng.

Kỷ Bắc Dương nói: “Mọi người ai cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ em mặc váy cưới, anh cũng vậy.”

Xa xa trời xanh mây trắng, cỏ xanh mơn mởn.

Chương Khả Khê mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy Kỷ Bắc Dương.

Muốn mãi mãi, mãi mãi hạnh phúc như thế này.


*

Cuối cùng của cuối cùng, khách mời được mời đi dùng bữa, dạo bước và cùng nhau ôn lại những tháng ngày tươi đẹp.

Kỷ Bắc Dương đưa cô dâu của mình cưỡi trên lưng voi châu Phi, khoác lên mình ánh nắng vàng rực rỡ đi về phía hạnh phúc.

Hàn Tấn đứng dưới nắng, dõi mắt theo họ. Mí mắt hơi cay, trong lòng dấy lên cảm giác an ủi kiểu như “Bắc Dương nhà tôi cuối cùng cũng trưởng thành rồi” của một bậc trưởng bối. Anh mỉm cười, vẫy tay, chân thành mong họ được bình yên và hạnh phúc.

Một phút sau, mỉm cười vẫy tay.

Ba phút sau, mỉm cười vẫy tay.

Năm phút sau, vẫy tay……

Mười phút sau, Hàn Tấn không nhịn được nói: “Hai người có thể đi nhanh hơn chút được không, mặt tôi sắp cười cứng đờ rồi.”

Mao Mao đi được mười phút, vẫn có thể nghe rõ tiếng vọng từ phía sau.

Chương Khả Khê tinh quái nói: “Không được, anh phải luôn nhìn chúng tôi mới được.”

Kỷ Bắc Dương liếc anh ta một cái, nói: “Hàn Tấn, tối nay tăng ca đi.”

Hàn Tấn: “……”

Hàn Tấn: “Người ta là kết HE mà sao đến tôi thành BE thế này!!!”

Hoàn chính văn.

Bình Luận (0)
Comment