“Ba rất thích nữ diễn
viên này.” Ba Chương vừa gắp một miếng thịt kho đậu hũ khô cuốn đặt vào trong
bát cơm của cháu gái, vừa nói với con trai. “Hành động đúng mực, làm người
không tự cao, không có chuyện xấu gì, dựa vào chính thực lực của mình.”
Triêu Dương vừa nhìn màn hình tinh thể lỏng khổng lồ trong phòng khách, vừa nói
với ba “Ba đừng cho Niếp Niếp vừa xem ti vi vừa ăn cơm, sẽ ảnh hưởng đến dạ
dày.”
“Con biết cái gì, đây là Nguyệt Nguyệt cố ý nhắn nhủ, nếu như Niếp Niếp không
chịu ăn cơm thì cho nó xem ti vi, chỉ cần không phải phim truyền hình tình yêu
gì là được rồi.” Ba Chương thẳng thắn mạnh mẽ nói với con trai.
Triêu Dương đành phải lắc đầu. Đây là cách giáo dục rất tai hại, ông bà chỉ cần
cháu không khóc lóc, chịu ăn cơm thật ngon, những thứ khác đều không quan tâm
đến.
Em gái già ở nhà cũng thế, cách ăn mặc giống như thiếu nữ chưa lấy chồng, thứ
bảy là thừa dịp ra ngoài tìm tình yêu thứ hai, chẳng chịu trách nhiệm mà để con
gái ở nhà cho ông bà ngoại chăm sóc.
“Cậu, cô này rất dữ, mỗi ngày vừa cãi vừa la một bà ở trên TV.” Cô bé ba tuổi
miệng nhét đầy thịt kho đậu hũ khô cuốn đột nhiên chen vào nói.
“Làm sao cháu biết?” Triêu Dương tò mò, hắn ít xem phim bộ trên TV vì cảm thấy
quá tiêu hao tinh thần lãng phí thời gian.
“Mỗi buổi tối bà ngoại vừa xem vừa mắng mà.” Cô bé mật báo.
Khuôn mặt già nua của mẹ Chương đỏ lên “Diễn thật sự quá chân thực, sao lại có
con dâu đáng giận như vậy chứ?”
Mẹ Chương nói một câu tiếng phổ thông ở huyện Kinh (tỉnh An Huy,
Trung Quốc), lại mang theo khẩu âm vùng này,
cô bé nghe xong uốn nắn “Bà nội, phải là làm sao có con dâu đáng ghét như vậy
chứ ~~~”
“A, Niếp Niếp láu lỉnh, nói tiếng phổ thông so với bà còn tốt hơn.” Mẹ Chương
vội vàng sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu ngoại một cái để bày tỏ khen ngợi.
Triêu Dương nghe không nổi nữa, tranh thủ thời gian lùa cơm ăn sạch sẽ rồi đi
ra phòng khách xem ti vi.
Trên TV Đình Đình đóng vai trợ thủ cho nhân vật chính, để tất cả hào quang danh
tiếng cho người chủ trì nam dùng tài trí ăn nói biểu diễn, không có một chút ý
nghĩ giành màn hình.
Nhưng Triêu Dương dù không cố tình cũng không thể không bắt lấy hình ảnh yểu
điệu, nhu hòa của cô trong màn ảnh, trong lòng lại hơi tức giận.
Trong lúc nữ minh tinh vừa rửa rau vừa nói chuyện với nam chủ trì, Đình Đình đứng
một bên cúi đầu thái nấm, một ít tóc thả rơi trên trán cô, tạo nên một vệt tối
nhàn nhạt. Cô cực kỳ chăm chú, từng dao từng dao, có thể nhìn ra được xưa nay
cũng không thường xuyên xuống bếp nên bây giờ càng hết sức chăm chú, người cầm
camera chỉ cho cô một hình ảnh như vậy thì liền quay sang người khách quý.
Trong lúc đó hình ảnh kia lại rơi vào tận sâu trong lòng Triêu Dương.
Sau khi nữ khách quý hoàn thành món ăn, cô mời người chủ trì hiện trường và
nhân viên làm việc phía sau thưởng thức.
Màn hình quay đến chỗ Đình Đình, thấy cô chăm chú ăn một chút sau đó ánh mắt
như sáng lên “Đậu hũ đã nấu qua trong nước dùng nên hấp thu tất cả tinh hoa của
nước dùng, bên trong lại ngấm mùi chân giò hun khói và nấm, đậu hũ mềm non trộn
đều với chân giò hun khói và nấm… Các vị mềm, ngọt, dai hòa quyện một chỗ.
Người ăn cảm thấy đầu tiên là nước dùng trong vắt, sau đó là hương vị phong phú
của nấm, chân giò hun khói hòa quyện nhưng cũng có vị riêng biệt, mỗi vị lại
tạo ra sự thích thú thêm, ăn ngon cực kỳ.”
Người nam chủ trì cười nói với camera “Chỉ nhìn kiểu ăn của nhân viên công tác
chúng ta cũng đủ để nói rõ tài nấu ăn của Thiển Thiển rốt cuộc cao minh cỡ
nào.”
Màn ảnh vừa chuyển, một nhóm đàn ông bưng chén đĩa tiến vào tầm mắt, trên màn
hình theo thứ tự nhảy ra chú giải, đạo diễn râu quai nón dựng đứng ngón tay,
người đội mũ bóng chày mang kính mát tròng to là biên thẩm, nhỏ bé tinh nghịch
chính là người của đoàn quay, trên người vĩnh viễn mặc áo gi lê có vô số túi là
camera...
“Anh Camera cũng nếm một chút xem.” Đình Đình cười híp mắt bưng chiếc đĩa giơ
đến trước mặt màn ảnh.
Triêu Dương nhìn đến đây mỉm cười, người khác chưa chắc sẽ chú ý tới người quay
camera bởi vì khiêng dụng cụ, cho nên không buông tay ra được nhưng, cô gái
này lại tỉ mỉ chú ý tới.
“Cậu, cậu cười thật khủng bố nha.” Cô bé cơm nước xong, cũng chạy vào phòng
khách, ngồi chen chúc trên sofa với Triêu Dương, nghiêng đầu nhìn Triêu Dương
một hồi, sau khi quan sát thì đưa ra kết luận.
“Gì? Cậu cười kinh khủng như thế nào?” Triêu Dương không cười nữa, đẩy kính mắt
hỏi cháu gái.
Bàn tay béo béo mập mập của cô bé kéo cái gì đó ở khóe mắt, “Ừm, chính là như
vậy, khóe mắt giống như bay lên. Dường như đang suy nghĩ điều xấu gì!”
Triêu Dương ôm lấy cô bé nặng 10 kg “Cháu cũng biết sao?”
“Cô giáo trong nhà trẻ nói, nếu có người xấu nói chuyện với em nhỏ như vậy,
chúng ta nhất định không thể để ý đến hắn, phải báo cho cảnh sát!”
Triêu Dương nghe xong ngạc nhiên cười ha ha, “Cô giáo nhà trẻ nói đúng, gặp
phải người như vậy thì ngàn vạn lần không cần để ý hắn!”
“Bị Niếp Niếp nói thành người xấu mà còn cát vui vẻ, mẹ xem đầu óc con hỏng mất
rồi.” Mẹ Chương cũng đã ăn cơm xong, ngồi xuống dí tay vào trán con trai một
cái. “Có lúc ở nhà dỗ con nít không bằng đi ra ngoài nghiêm chỉnh tìm bạn gái
về cho mẹ!”
“Bà nội, không phải cát vui vẻ, là vui vẻ như vậy.” Em bé kiên trì không ngừng
uốn nắn. “Là có thời gian, không phải có lúc!”
Lúc này Triêu Dương không cười nữa, nghiêng mặt xuống như đang suy nghĩ điều
gì, nhìn tựa như Lương Triều Vĩ.
Mẹ Chương không biết phải làm sao, sinh được con trai có tài cao, bằng cấp cao,
gia đình tốt, nhân phẩm không có gì chê trách mà sao qua tuổi 30 rồi còn chưa
tính toán kết hôn thì bà già này sao ôm cháu nội được? Cũng may còn có cháu
ngoại gái bên người, có thể cho hai ông bà hưởng thụ niềm vui ngậm kẹo vui đùa
cùng cháu.
“Chờ con tìm được bạn gái, nhất định dẫn về cho mẹ gặp trước, nhưng...” Triêu
Dương liếc qua mẹ đang say mê xem cuộc chiến của mẹ chồng con dâu trong phim
“Mẹ đừng xem phim truyền hình quá nhiều mà trộn lẫn nội dung vở kịch và sự
thật, cảm thấy muốn đấu tranh với con dâu là tốt rồi.”
Ba Chương ăn cơm xong thu dọn bàn ăn, đi vào phòng khách đúng lúc nghe thấy lời
nói của con trai và vợ, không khỏi nhìn con trai sau đó nói với vợ già “Chuyện
tình của mấy đứa trẻ bà quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chuyện tình cảm muốn gấp
cũng không gấp được, nếu có một ngày nó thực sự có bạn gái bà chỉ cần lo đốt
pháo đuổi nó ra cửa. Dù sao cuối cùng cũng chỉ là cuộc sống vợ chồng của chính
tụi nó sao?”
Triêu Dương sờ sờ mũi, vẫn là cha thấu hiểu.
Lúc trước hắn thất tình, không có lòng làm việc chỉ ngồi ăn rồi chờ chết, cũng
do cha trắng đêm nói chuyện với hắn, hắn mới tỉnh lại.
Lúc đó, hắn hiểu được Hân Nguyệt cũng không hẳn có lỗi với hắn. Khi hắn vùi đầu
khổ cực làm việc, hắn có từng lo lắng đến tâm tình Hân Nguyệt không? Vợ chồng
vốn như chim rừng, lúc đại nạn cũng còn tự bay đi. Hắn và Hân Nguyệt chẳng qua
là một đôi tình nhân chưa từng trải qua sóng to gió lớn thôi, ai có thể trách
móc ai nặng nề?
Nếu lúc trước hắn yêu đến bất chấp thì cũng có thể đuổi theo, cứu vãn tình cảm
này.
Nhưng hắn cũng không làm, không phải sao?
Nghĩ tới đây, Triêu Dương cười với cha “Nếu con tìm một bạn gái rất tàn ác bá
đạo thì làm sao bây giờ?”
“Vậy phải nã pháo đuổi ra cửa!” Ba Chương trừng mắt nhìn con trai.
“Tại sao phải nã pháo?” Cô bé không hiểu.
“Ừ, để bà giảng cho cháu nghe, bởi vì khi kết hôn là phải thả pháo...”
“Bà nội, theo như bà nói, sau này không phải lúc...”
“Niếp Niếp, bà nói cả đời rồi nhưng cháu nói tiếng phổ thông thật hay, cháu
phải tha thứ cho bà...”
Triêu Dương nghe mẹ và cháu gái ngoại nói qua nói lại, bà một câu cháu một câu
thì thầm nghĩ, nếu có một ngày dẫn bạn gái về gặp cha mẹ, cô gặp cảnh như vậy
thì có thể cảm thấy ấm áp và an tâm như hắn không?
Na Na hẹn Đình Đình cùng đi ăn cơm khiến Đình Đình sững sờ.
Từ lúc cô thua Na Na trong vụ cạnh tranh cương vị chủ trì giải trí, ánh mắt Na
Na nhìn cô có chút cao ngạo không chân thực, tựa như kiểu nhìn bại tướng dưới
tay mình.
Đình Đình không ngốc, bản thân mình tự biết tài trí hơn người nhưng đài truyền
hình lại nâng cô ta làm hoa đán, tôi và cô không làm việc cùng một kênh, không
ai đụng chạm ai, nước giếng không phạm nước sông, chúng ta không phải cùng đi
trên một con đường.
Xưa nay Đình Đình đi ra ngoài vui vẻ đều là đi cùng một đồng nghiệp kênh cuộc
sống, ăn uống, hát karaoke cũng không nhiều.
Bởi vì Đình Đình xuất thân gia đình quân nhân chính thống nên phong cách chín
chắn, cô hơi không thích đối với những trường hợp quan hệ hỗn tạp.
Phan công tử thì trái lại hòa đồng như cá gặp nước.
Đình Đình không nghĩ ra, phòng khiêu vũ và quán bar âm nhạc ầm ĩ, tiếng người
huyên náo, nói chuyện với nhau cũng phải rống lên, cả trai lẫn gái ái nấy đều
giống như uống thuốc ho, chen chúc như cá mòi trong sàn nhảy lắc mông lắc đầu,
cả trai lẫn gái đều thịt dán sát thịt với người không quen, rốt cuộc có cái gì
tốt? Đèn thì lấp lóe như muốn làm mù mắt người ta.
Khi Đình Đình đi học không thể chối từ lời mời của bạn học có đi hai lần, trên
cơ bản cô không có hứng thú nhiều. Về sau ra xã hội làm việc, trừ phi là hoạt
động trong tổ tiết mục và đài, nếu không Đình Đình chẳng có hứng thú đi những
nơi như thế này để gây hại thính giác và hệ hô hấp của mình.
Theo bản năng Đình Đình muốn từ chối đề nghị của Na Na nhưng Na Na lại khoác
tay Đình Đình, dịu dàng bóng bẩy nói: “Trời ơi Đình Đình, chúng ta tốt nghiệp
gần năm năm rồi, bạn học chúng ta chưa bao giờ tụ hội lại, tôi đã liên lạc mọi
người, cô phải giữ thể diện cho tôi đấy.”
Đình Đình nghe biết Na Na đã lấy chuyện bạn học năm năm ra để cưỡng ép nên cũng
chỉ biết cười một cái “Địa điểm định ở đâu?”
“Yên tâm...” Na Na tựa cằm trên vai Đình Đình, “Sẽ không đi những chỗ lộn xộn
đâu, tôi đã quyết định ở Nhật Lạc Đại Đạo, phòng chung số 5.”
Đình Đình tắc luỡi.
Nhật Lạc Đại Đạo số 5.
Đường lớn Nhật Lạc là một ngã tư đường nổi tiếng ở Hollywood, số 60 trên
đường là công ty phim Paramoun, số 5 là sơn trang Bối Phất Lợi nổi tiếng, nhà
của một đôi vợ chồng, người chồng từng là thần đồng bóng đá và người vợ là ngôi
sao ca nhạc sống cùng với ba đứa con của. Dù cho trải qua nhiều mưa gió, hôn
nhân của bọn họ vẫn vững bền khiến người người ca ngợi.
Mà Nhật Lạc Đại Đạo ở vùng này là một nhà hàng có tính bảo mật cực cao, thường
có ngôi sao ra vào. Na Na có thể đặt phòng ở chỗ đó thì thật sự không thể coi
thường mạng lưới quan hệ của cô.
Na Na đắc ý cười rộ lên “Hay lắm, buổi tối thứ sáu, bảy giờ, không gặp không
về, nếu cô không đến, hừ hừ cô cứ chờ xem..”
Đình Đình nhíu mày, không hiểu lắm sự ác ý trong câu nói “Nếu như cô không đến,
cô cứ chờ xem” của Na Na là từ đâu mà có.