Triêu Dương ngồi xuống
trên ghế gỗ lim trong phòng khách rộng rãi ở nhà Triệu trưởng phòng, một cô gái
pha trà đưa lên cho hắn “Mời anh uống trà.”
“Cám ơn.” Triêu Dương vươn hai tay nhận.
Triệu Kính Quốc nhân cơ hội dò xét chàng trai tên gọi Chương Triêu Dương này.
Gia quy nhà Triệu trưởng phòng rất nghiêm khắc, bởi vì vợ xuất thân cao hơn
ông, bằng cấp cũng cao hơn. Tuy tình cảm vợ chồng rất sâu sắc nhưng vẫn không
tránh được nghe thấy sau lưng có người nói thầm, họ Triệu dựa vào cái gì mà
thăng quan nhanh như vậy cao như vậy? Còn không phải do hắn cưới con gái của
phó tư lệnh sao chứ bản thân hắn thì có bản lãnh gì?
Triệu Kính Quốc vì thế mà trong lòng cũng sinh nhiều ít hờn dỗi.
Về sau con gái sinh ra, Triệu Kính Quốc vô cùng quan tâm để ý. Tuy ông là đứa
trẻ xuất thân từ nông thôn, người ngoài nhìn thì không biết ông có vận may gì
mà cưới được hoa khôi xinh đẹp nhất trong quân khu làm vợ, nhưng ông muốn bồi
dưỡng con gái thành đứa trẻ không kém hơn so với nhà cấp trên, toàn thân trên
dưới không có một chút tật xấu, tự tôn tự ái, làm cho tất cả mọi người đưa ngón
tay cái lên mà nói: con gái của Triệu Kính Quốc thật tốt. Dùng cách đó để chứng
minh dù cho ông có xuất thân từ nông thôn nhưng cũng có gia giáo và tu dưỡng
tốt.
Đình Đình nhà ông hai mươi lăm năm qua, ngoại trừ sau khi tốt nghiệp đại học ầm
ỹ đòi chuyển chỗ ở làm cho ông đau đầu một lần ra, trên cơ bản không làm gì
khiến ông lo lắng. Khi còn bé ngoan ngoãn, học ở trường luôn luôn đứng đầu, ra
xã hội làm việc chưa bao giờ cúi mặt trở về muốn cha mẹ sử dụng quan hệ, bác
gái qua quét dọn vệ sinh trở về nói trong căn hộ chưa từng có dấu vết của người
khác phái ở qua đêm... Trên tổng thể mà nói Đình Đình là đứa bé khiến người ta
rất yên tâm.
Bởi vậy Triệu Kính Quốc để con gái làm việc trong giới giải trí có quan hệ rắc
rối phức tạp vẫn rất yên tâm.
Tận đến khuya hôm nay!
Bác gái nhận được điện thoại nói Đình Đình uống rượu say, còn ở trên xe của một
người đàn ông không biết địa chỉ của cô!
Triệu Kính Quốc thừa nhận là sau khi mình nghe tin đó không còn chút bình tĩnh
nào.
Đó là con gái ông nuôi hai mươi lăm năm, từ lúc mới sinh ra là một đứa bé nhăn
nhíu nhỏ xíu, nhỏ như một con khỉ con, cẩn thận che chở, dành cho tất cả quan
tâm yêu thương tận đến khi cô tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, trở thành một
cô gái duyên dáng yêu kiều. Mặc dù không phải muốn gió được gió, muốn mưa được
mưa, muốn những vì sao cho trăng sáng nhưng cũng là hòn ngọc quý trên tay của
Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa. Trước kia Đông Tử nhà lão Phan khi dễ Đình
Đình nhà ông, tuy ngoài miệng ông không nói ra nhưng mỗi lần Đông Tử bị lão
Phan dạy dỗ, phạt chạy mười km, ông đều cười híp mắt nói trong lòng: xem tiểu
tử ngươi còn dám khi dễ Đình Đình nhà của ta không!
Nhưng đứa con gái được cha mẹ sủng ái hai mươi lăm như vậy, đột nhiên lại được
một người đàn ông xa lạ gọi điện thoại về nói, cô uống rượu say ở trên xe hắn,
hắn không biết địa chỉ, làm cha sao có thể bình tĩnh được?
30 phút ngắn ngủi đợi con gái được đưa về nhà, Triệu Kính Quốc chỉ cảm thấy
từng giây dài như cả năm. Bác gái tính toán thời gian không sai biệt lắm lấy
chăn lông nói “Trưởng phòng tôi ra cửa lớn đón Đình.”
Lúc đó Triệu Kính Quốc nghĩ, cũng may bà xã không ở nhà, nếu không thế nào cũng
sẽ vô cùng lo lắng.
Chờ bác gái dìu Đình Đình vào nhà, Triệu Kính Quốc lên tiếng gọi lại chàng trai
đang định lên xe rời đi.
Tuy ông nhìn ra được ánh mắt chàng trai này thanh tịnh, trên người không có một
chút vẻ háo sắc, nhưng ông vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Uống một ngụm trà, Triệu Kính Quốc đặt ly trà nhỏ xuống “Cậu Chương làm việc ở
đâu?”
“Nhà cháu kinh doanh ẩm thực.” Triêu Dương biết rõ đây là sự cẩn thận của một
người làm cha cho nên cũng không giấu diếm, trả lời từ tốn, không chút vội
vàng.
“Không biết cậu Chương quen Đình Đình nhà chúng tôi trong tình huống nào?” Ba
Triệu tự nhận vẫn còn có chút hiểu rõ với việc xã giao của con gái. Chủ nhật
lúc con gái về nhà ăn cơm, gặp mẹ Triệu ở nhà, hai mẹ con cười cười thầm thì có
thể nói một ngày về những truyền thuyết ít ai biết đến trong đài truyền hình,
chuyện xưa sau lưng những ngôi sao, nghe được thấy được a... Có khi ba Triệu
giả bộ xem báo chí hoặc là đánh máy vi tính, kỳ thật lỗ tai dựng thẳng lên cũng
nghe được sáu bảy phần những chuyện mà con gái nói.
Cho nên ba Triệu ít nhiều biết rõ trong quan hệ của con gái, dường như không có
một nhân vật như vậy.
Triêu Dương cười một cái, thuật lại ngắn gọn tình huống hắn gặp Đình Đình.
Triệu Kính Quốc khẽ chau hàng lông mày dày, con bé Đình Đình này, xảy ra chuyện
như thế mà sao không gọi tài xế trong nhà đi đón? Bây giờ nó dùng điện thoại gì
mà trong lúc khẩn cấp như vậy lại hết pin? Nếu thật sự có chuyện gì cần gọi
điện thoại về nhà mà lại hết pin thì làm sao chứ?
“Hôm nay sao Đình Đình lại uống rượu?”
Triêu Dương thu lại nụ cười “Hình như là bạn học hội họp, ước chừng uống hai ly
rượu, cháu vừa vặn có việc đi qua nhà hàng này nên đã đưa cô về.”
Triêu Dương nhớ lại cảnh Đình Đình trông thấy hắn thì như trút được gánh nặng
như được đại xá, trực giác cho hắn biết quan hệ giữa cô gái gọi là Na Na và
Đình Đình, thoạt nhìn cũng không hài hòa như biểu hiện ra.
Lúc này bác gái từ trên lầu đi xuống, không để người khác thấy kín đáo lắc đầu
với Triệu Kính Quốc, lúc này tâm trạng như đang bị treo lên của Triệu Kính Quốc
mới xem như phục hồi về vị trí cũ.
“Nói như vậy, thật sự là phải cám ơn cậu, cậu Chương. Chờ Đình Đình tỉnh rượu
rồi, tôi nhất định bảo con bé tự mình đến nhà cám ơn.” Triệu Kính Quốc đứng
dậy, nắm tay với Triêu Dương qua bàn trà.
Triêu Dương tự nhiên hiểu ý tứ tiễn khách của Triệu trưởng phòng. Hắn nhẹ nhàng
đặt ly trà nhỏ mới uống một ngụm trong tay xuống, bắt lấy bàn tay to dày của
Triệu trưởng phòng “Chú khách sáo rồi, đây là chuyện cháu phải làm. Đã muộn,
cháu không quấy rầy nữa. Tạm biệt.”
Triệu Kính Quốc nhìn Triêu Dương nói lời từ biệt xong đi ra cửa, lên chiếc
peugeot 207 chạy đi, âm thầm nhẹ gật đầu. Cậu thanh niên này có lý có lễ, bình
tĩnh ổn trọng, biết rõ bác gái đi lên kiểm tra Đình Đình có bị xâm phạm hay
không vẫn không có chút bất an nào, có thể thấy được không phải do tố chất tâm
lý vượt qua thử thách mà chính là thật sự không thẹn với lương tâm.
“Chị thấy thế nào?” Triệu Kính Quốc hỏi bác gái đang dọn bàn trà.
Bác gái suy nghĩ một chút, “Ngón tay rất sạch sẽ, móng tay cực kỳ ngắn, người
rất trầm ổn, nhìn ra được có lòng nhân hậu.”
“Đình Đình sao rồi?” Triệu Kính Quốc càng quan tâm con gái có bị hại hay không.
“Quần áo trong ngoài ngoài đều cực kỳ chỉnh tề, không có một chút dấu vết không
nên có nào.” Bác gái lắc đầu cười, “Ngủ ngon như heo nhỏ thế, có đánh hô lay
cũng lay không tỉnh, còn mớ nữa... Xong rồi, toàn bộ hình tượng trong mắt thanh
niên đó đã bị huỷ!”
Bác gái dậm chân tưởng tượng.
“Phải cám ơn nó mới đúng.” Triệu Kính Quốc móc thuốc lá ra nhưng nhớ đến chỉ
thị bắt buộc cai thuốc của bề trên đành lưu luyến đặt ở dưới chóp mũi ngửi ngửi
rồi lại cất vào trong hộp thuốc lá. “Nếu là một người tâm bất chính thì Đình
Đình phải chịu khổ rồi.”
Bác gái mạnh mẽ gật đầu, đúng vậy!
Đúng thật là đứa trẻ tốt. Khó hơn chính là, làm người tốt nhưng cũng không có
một chút vẻ tự mãn: xem tôi giúp con gái nhà các người, còn không mau tới cám
ơn tôi?
Đình Đình tỉnh lại thì đau đầu đau mắt, nháy vài cái mới phát giác ngoài mắt
ướt một chút. Nhìn quanh thấy là phòng ngủ nhà mình, cúi đầu xem xét, trên người
mặc một bộ đồ ngủ bông vải phấn lam rộng thêu hoa cúc.
Hẳn là bác gái thay quần áo cho cô. Đình Đình nghĩ sau đó nâng cằm lên nhớ lại
một lát, trí nhớ đi từ đoạn bạn học hội họp, thoát khỏi Na Na đột nhiên nhiệt
tình đến lên xe Triêu Dương thì dừng lại.
A a a a ~~~~ Trong lòng Đình Đình kêu một tiếng đau thương!
Say đến bất tỉnh nhân sự trong xe người ta, ngay cả về nhà như thế nào cũng
không biết!
Lúc này bác gái gõ cửa tiến vào, trông thấy Đình Đình ôm mặt ngồi ở trên giường
ngẩn người bật cười, “Tỉnh rồi ư?”
Đình Đình nghe tiếng ngẩng đầu, bác gái vừa thấy thì phì cười ra tiếng. Con bé
này, ngủ một đêm chắc xoay người mấy lần, má trái bị đè đến đỏ lên, tóc rậm rạp
rối bù, ánh mắt mê man, nào có chút nào sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái thường
ngày?
“Bác gái...” Đình Đình say rượu, giọng nhừa nhựa, suy nghĩ còn ở vào trạng thái
nửa say nửa tỉnh, không hiểu bác gái đang cười cái gì.
“Ừ, uống một ly nước chanh mật trước cho tỉnh rượu, nhuận tràng sau đó đánh
răng rửa mặt đi. Trưởng phòng đã thức dậy, chờ con ăn điểm tâm.”
“Dạ.” Đình Đình ngây ngốc nhận ly thủy tinh, uống sạch nước chanh mật rồi rời
giường trong tiếng thúc giục của bác gái, mặc thêm áo vào buồng vệ sinh rửa
mặt.
Năm ba giây sau bác gái nghe thấy trong phòng vệ sinh vọng đến một tiếng hét
thảm thì lắc đầu, lấy bao đá hồng trà từ trong tủ lạnh ra cho Đình Đình thoa mí
mắt bị sưng.
“Xem con về sau còn dám uống rượu hay không!” Bác gái đứng ở cửa ra vào buồng
vệ sinh nói với Đình Đình.
“Bạn học hội họp, con lại không lái xe nên không thể từ chối được.” Đình Đình
chu miệng, cô là người bị hại mà! “Bác gái, bác nói con mua xe được không? Dùng
xe thay đi bộ, về sau nếu gặp những kiểu xã giao này cũng có thể lấy cớ mình
lái xe tới không thể uống rượu.”
Bác gái gật đầu, “Tốt thì tốt, nhưng con biết lái xe không?”
Đình Đình há hốc mồm, a, cô còn không biết lái xe.
“Rửa mặt đi đã rồi xuống lầu ăn cơm. Cơm nước xong con thương lượng một chút
với trưởng phòng, nếu yêu cầu hợp lý ông sẽ đồng ý thôi.” Bác gái thúc giục
Đình Đình, “Bác xuống dưới làm đồ ăn sáng cho con, con nhanh lên.”
Đình Đình nhìn theo bóng lưng béo lùn chắc nịch của bác gái, rất muốn học người
vượn đấm ngực dậm chân kêu a a a a a điên cuồng một tiếng, đáng tiếc sợ dọa đến
bệnh tim của bác gái nên chỉ có thể la lối trong nội tâm một chút cho đã
nghiền.
Đình Đình rửa mặt xong thay đồ xuống dưới lầu, không tránh được bị ba Triệu đưa
ra một bộ mặt nghiêm khắc dạy bảo một trận.
Đình Đình cúi đầu rửa tai lắng nghe, tự kiểm điểm.
Ba Triệu nói một lát, thấy thái độ của con gái “thành khẩn đoan chính”, giọng
nghiêm khắc liền giảm “Ba không can thiệp cuộc sống kết bạn và công việc của
con, nhưng về sau gặp phải trường hợp uống rượu này, con sớm thông báo về nhà
một chút, con không cho ba ba hoặc Đông Tử đi đón, cũng có thể bảo tài xế đi
đón. Ngày hôm qua nếu như không phải người bạn họ Chương của con là người tốt,
con bị người ta khi dễ cũng không biết nữa!”
“Ba ~~~ con biết sai rồi, về sau sẽ không tái phạm.” Đình Đình tranh thủ thời
gian tỏ thái độ “Nếu không, con sẽ học lái xe, về sau lái xe đi làm, ba, ba
nói được không? Bây giờ tuần tra lái xe uống rượu rất nghiêm, nếu gặp mặt bạn
mà nói lái xe tới, người ta cũng không bắt uống rượu.”
Ba Triệu suy nghĩ một chút “Chiếc xe mini cooper mua cho con còn ở trong
ga-ra, con lấy ra là được.”
“Ba ~~~ quá phô trương rồi, người ta sẽ bàn tán.” Đình Đình sợ nhất cha nhắc
tới chiếc xe mini cooper.
Ba Triệu như muốn than thở. Con nhà người ta hận không thể mua chiếc xe tốt
chạy chiếc xe nổi tiếng. Con gái của ông thì lại quá tốt, chỉ một chiếc cỗ mini
cooper mã đã sợ phô trương.
“Người tuổi trẻ các con thích xe gì, ba không rành giá thị trường, gọi Đông Tử
đi cùng con đi.” Ba Triệu phất phất tay “Nó rành mấy chuyện này, chuyện học lái
xe lấy bằng cũng bảo nó làm giúp con là được rồi.”
“Dạ.” Đình Đình nhận lệnh, trong lòng biết đã tổn thương đến trái tim cha già,
tranh thủ thời gian gắp một miếng cá mai tứ đặt vào trong chén ba Triệu “Ba,
ăn nhiều đồ ăn một chút.”
Hai cha con ăn xong điểm tâm, ba Triệu đón xe đến chỗ họp bất động sản, Đình
Đình và bác gái rửa chén trong phòng bếp. Bác gái phụ trách rửa, Đình Đình phụ
trách bỏ chén vào trong tủ.
Rửa xong bát đĩa, bác gái đi lấy quần áo toàn mùi rượu mùi thuốc lá tối hôm qua
Đình Đình mặc đi giặt, thấy Đình Đình còn muốn đi theo bác vung tay lên, “Đi,
tìm bọn Đông Tử mà chơi!”
Đình Đình rảnh rỗi trong nhà liền bị đuổi ra như con gà.
Bất đắc dĩ Đình Đình đành phải trở về phòng, sờ đông sờ tây trong chốc lát.
Trong lòng luôn có tiếng nói nói với cô: còn mù mờ cái gì? Gọi điện thoại qua nói
lời cám ơn đi!
Một giọng nói khác liền lập tức nhảy ra nói: không rụt rè chút nào.
Tiếng khác liền “Cắt” một tiếng, nói: có quan hệ gì với rụt rè? Chịu ơn nhỏ như
rãnh nước của người thì phải coi như suối tuôn mà báo đáp, hắn đã trợ giúp cô
không chỉ một lần rồi!
Thanh âm phản đối không có động tĩnh gì.
Đình Đình nhào lên trên giường, lấy ra điện thoại di động trong túi lớn ném
trên sàn nhà, bấm số Triêu Dương nhấn nút trò chuyện.
Ống nghe truyền đến tiếng ca bài Trên đường đi có em của Trương Học Hữu, Đình
Đình tập trung lắng nghe... Trên đường đi có em, khổ một chút cũng nguyện ý,
cho dù đời này nhất định chia lìa với em...
Giọng hát hay như vậy, tình ca dịu dàng khiến người nghe thấy mà đau lòng, Đình
Đình không nghĩ tới nhạc chờ của Triêu Dương sẽ là một đoạn nhạc như vậy.
Nghĩ đến hai lần mình ăn cơm ở chỗ Triêu Dương, trong nhà to như vậy nhưng
dường như chỉ có mình hắn, cũng không có dấu vết của nữ chủ nhân, trên tay hắn
cũng không mang nhẫn kết hôn, Đình Đình âm thầm ngạc nhiên. Triêu Dương nấu
được món ngon, người lại dịu dàng săn sóc, người đàn ông tốt hiếm có như thế
sao có thể độc thân chứ?
Chẳng lẽ là đã từng có một đoạn chuyện thương tâm?
Ngay giữa lúc Đình Đình đang miên man suy nghĩ, Triêu Dương tiếp điện thoại,
giọng nói dễ nghe dịu dàngận của hắn truyền đến “Đình Đình phải không?”
Đình Đình tỉnh lại “Chào anh, Triêu Dương! Cám ơn anh đêm qua đưa tôi về nhà.”
Triêu Dương ở bên kia cười rộ lên “Về sau nếu một mình tham gia hội họp thì
đừng uống rượu hoặc là nói cho trong nhà một tiếng để họ qua đón cô.”
“Anh và cha tôi nói cùng một giọng.” Đình Đình nói thầm.
Triêu Dương cười ha ha “Đều là vì muốn tốt cho cô.”
“Để trịnh trọng đáp tạ hai lần ra tay tương trợ của anh, tôi mời anh ăn cơm.”
Đình Đình nghịch con khỉ miệng rộng treo trên dây điện thoại di động, trái tim
nhỏ đập thình thịch.
Bên kia Triêu Dương ngừng cười “Được, cô cứ định thời gian địa điểm.”
“Ừ.” Đình Đình nghe xong, đôi mắt cười thành vầng trăng khuyết.
“Vậy đến lúc đó gặp, Đình Đình.”
“Đến lúc đó gặp.” Đình Đình cúp điện thoại, chỉ cảm thấy một tiếng “Đình Đình”
cuối cùng của Triêu Dương, quả thực rung động đến tận tâm can, dịu dàng như
nước.
Xong rồi! Cô bé Triệu Đình Đình một tay cầm điện thoại di động, một tay bụm lấy
một bên mặt nói với mình, mình dường như thích người đàn ông tên gọi Chương
Triêu Dương này!