Mùng tám, Đình Đình hết
phép đi làm.
Đình Đình đi nhờ xe Phan Công Tử về.
Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa phải ở lại Nam Kinh họp, tài xế Tiểu Chu về
mừng năm mới với ông bà vẫn chưa trở lại. Nghiêm tư lệnh lo lắng cháu ngoại đi
xe một mình, muốn cho tài xế của mình đưa Đình Đình về nhà.
Không chờ Đình Đình cự tuyệt, Phan Công Tử tự đưa mình tới cửa.
Trước hết chúc tết cho lão thủ trưởng, đưa lên đặc sản cụ Phan bảo y mang tới
tặng, nói tình hình gần đây của cụ Phan, vừa chuyển lời mời, “Ông nội nói cũng
vài năm không gặp rồi, nếu ông có rảnh thì ghé qua chơi.”
Nghiêm tư lệnh cười vỗ vỗ sau lưng Phan Công Tử “Quả thật nhiều năm không gặp,
lần gặp cuối cùng là lúc ông đi thủ đô họp, gặp mặt một lần ở Bắc Đới Hà (một quận ở
thành phố Tần Hoàng Đảo).”
Hai cụ trước kia là bạn đánh cờ ở đại viện bộ đội, có rảnh tụ cùng một chỗ đánh
cờ đến tận khi trợ lý thúc giục mãi mới về nhà ăn cơm. Chỉ là năm năm trước cụ
Phan từ chức, về nhà vui mừng hưởng thanh nhàn, Nghiêm tư lệnh vẫn còn tại
nhiệm lại không tự do bằng cụ Phan.
Phan Công Tử đánh hai bàn cờ với cụ, lúc này mới đứng dậy cáo từ rồi thuận tiện
hỏi Đình Đình: “Anh lái xe tới, muốn tiện thể đưa em một đoạn đường không?”
Có xe để ngồi, Đình Đình đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Ông ngoại, con ngồi xe anh Đông Tử trở về là được, không cần làm phiền tiểu
Tào đưa con trở về nữa.” Đình Đình nói với ông ngoại.
Ông lão đối Phan Công Tử vẫn rất yên tâm liền gật đầu, chỉ dặn dò trên đường
chú ý “Trong tin tức đưa tin gần đây các quốc lộ đều có hiện tượng mặt đường
kết băng, các cháu trên đường chú ý. Đi chậm không sợ, an toàn quan trọng hơn.”
“Dạ, thủ trưởng!” Phan Công Tử làm tư thế chào theo nghi thức quân đội, rất có
dáng vẻ.
Nghiêm tư lệnh có phần tiếc nuối “Đông Tử lúc trước nếu cháu thi học viện chính
trị không quân thì bây giờ chỉ sợ đã làm đến quân hàm trung tá, tiền đồ vô
lượng.”
Phan Công Tử tranh thủ thời gian tìm lý do, trước khi lão thủ trưởng làm bài
phát biểu dài dòng kéo Đình Đình trốn đi.
Đình Đình cười liếc Phan Công Tử “Thì ra anh cũng còn biết sợ.”
“Cái này không gọi là sợ. Cái này gọi là ‘tôn kính’.” Phan Công Tử uốn nắn,
“Nếu như nói trong quá trình phát triển của một người con trai, nhất định phải
có người mình tôn kính thì ông ngoại em và ông nội anh, đều là người anh chính
thức tôn kính.”
Điểm ấy Đình Đình không hề phản đối.
Năm trước quốc khánh thì Ương Thị đã làm một danh sách những người đánh giá là
được tôn kính nhất của nước cộng hoà —— trong đó có Phan gia gia và ông ngoại
cô.
Lần này Phan Công Tử cũng không chạy cỗ xe BMW kia đi mà là một cỗ xe Ford du
lịch, không gian khá lớn, trong xe còn lắp tivi nhỏ và tủ lạnh nhỏ.
Đình Đình tự giác ngồi ở ghế sau, kéo tủ lạnh ra, kiểm tra có thức ăn không.
Không ngoài dự đoán, có quả anh đào mới nhập khẩu, còn có chôm chôm cô thích ăn
nhất.
Phan Công Tử nhìn dáng vẻ Đình Đình dựa vào trong ghế từ từ ăn, lắc đầu. Bắt
đầu từ khi nào nhỉ mà cô bé này không còn giữ sự rụt rè của con gái trước mặt
y, đem những mặt chân thật nhất hiển lộ hết cho y thấy. Lúc mệt mỏi, ngã trái
ngã phải; khi đói bụng, ăn như hổ đói; khi giận, trừng mắt dựng mày; khi vui,
cười cười nói nói....
Khi có việc muốn nhờ, cô biết cười dịu dàng tới kêu một tiếng “anh Đông Tử”,
khi tâm phiền ý loạn, liền cau mày căng mặt nói một tiếng “Phan Công Tử”.
Hết lần này tới lần khác, Triệu Đình Đình mang mặt nạ đứa trẻ tốt, Triệu Đình
Đình không hề quan tâm anh Đông Tử, cứ như vậy trưởng thành trong nội tâm.
Phan Công Tử một mực tìm không thấy bước ngoặt xác thực.
Không thể không buồn bực.
Nhìn trong kính chiếu hậu, cô gái lột chôm chôm ăn thật vui vẻ, Phan Công Tử
quay đầu, hé miệng, “A ——”
Đình Đình liếc mắt nhìn một hàm răng trắng của Phan Công Tử, suy nghĩ một chút
chính mình còn phải dựa vào họ Phan lái xe đưa mình về nhà, rốt cục vẫn phải hạ
thấp người, vươn tay nhét một quả chôm chôm đã lột vỏ vào trong miệng rộng của
Phan Công Tử.
“Nhanh lái xe đi!”
Bởi vì kẹt xe, nên quãng đường xe bốn tiếng đồng hồ phải đi trọn vẹn một ngày.
Đình Đình ăn ngon uống ngon trên xe, mệt mỏi ngã đầu nằm ngủ.
Đáng thương Phan Công Tử ở trên mặt đường đông tuyết đóng băng, nơm nớp lo sợ,
một đường chạy đi, tinh thần căng thẳng.
Muốn mở tiếng nhạc lớn nhưng liếc thấy Đình Đình ngã vào ghế sau ngủ thật ngon,
cuối cùng không đành lòng, chỉ có thể uống một ngụm Red Bull, tiếp tục chiến
đấu với mặt đường băng trơn.
Chờ xe lái vào bãi đỗ xe Lâm Giang Uyển, đã là rạng sáng hôm sau. Ngủ sáu
tiếng đồng hồ, tinh thần Đình Đình đã phấn chấn, đi vào đài truyền hình Nghiễm
Điện, bắt đầu làm việc đầu năm.
Phan Công Tử đưa mắt nhìn Đình Đình xuống xe, “Tan ca về lấy xe, xe của em đã
tới rồi.”
“Cám ơn anh Đông Tử.” Đình Đình cười một cái, “Chờ em có thời gian mời anh ăn
cơm.”
Phan Công Tử lắc đầu, thời gian của cô vĩnh viễn không phải dành cho y.
“Ai muốn chờ em mời? Ước hẹn của anh đã sắp xếp đầy rồi, không có thời gian.”
Đình Đình cười hi hi, liếc mắt nhìn bóng đen xung quanh mắt Phan Công Tử “Mau
về ngủ đi, Âu bỏ đi.”
Đình Đình trở lại nhà trọ của mình, đẩy cửa ra, nhìn đồng hồ treo tường chỉ hai
giờ, nhịn xuống sự xúc động muốn gọi điện thoại cho Triêu Dương, lên giường ngủ
bù.
Tám giờ 45′, Đình Đình lái Tiểu Thúy đến bãi đỗ xe đài truyền hình Nghiễm Điện.
Đỗ xe đi vào đại sảnh lầu dưới, Đình Đình đã cảm thấy không khí năm mới rất kỳ
lạ.
Bốn phương tám hướng đều có ánh mắt săm soi nhìn cô.
Đình Đình còn không có tự kỷ đến tình trạng cảm thấy mình là dạng người gặp
người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe cán. Xưa nay ngoại trừ làm tiết mục ra,
trong sinh hoạt cũng không phải một người có nhiều điểm làm cho người ta chú ý.
Vì sao mà hôm nay đột nhiên có một cảm giác bị chú ý quá mức?
Đến lúc Đình Đình vào thang máy, đi vào tầng trệt kênh cuộc sống, loại cảm giác
này chẳng những không suy giảm mà ngược lại càng thêm mãnh liệt hơn.
Bình thường đồng nghiệp đều chủ động chào hỏi với cô nhưng hôm nay có người cúi
đầu giả bộ bận làm việc, có người liếc nhìn cô một cái rồi xấu hổ cười một cái
rất miễn cưỡng, có người đơn giản hơn bước đi.
Đình Đình không hiểu, cúi đầu kiểm tra toàn thân cũng không có gì không ổn cả.
Thiên Tình và Bắc Phương đang ngồi bên cạnh nói thì thầm nho nhỏ, ngẩng đầu
nhìn thấy Đình Đình thì “Vụt” một cái đứng lên, chạy vọt tới trước mặt Đình
Đình.
“Đình Đình, trên báo chí nói đều là thật sao?!”
Đình Đình mê hoặc “Trên báo chí nói cái gì chứ?”
Không đợi Thiên Tình nói cái gì, người chế tác Tiêu Tiếu đang ở vị trí của mình
vẫy Đình Đình, sắc mặt thập phần ngưng trọng “Đình Đình em vào phòng làm việc
của chị một chuyến.”
Đình Đình hồ nghi.
Những người này đều làm sao vậy?
Thiên Tình nắm nắm chặt tay Đình Đình, “Đình Đình, tớ tin tưởng cậu! Cậu cứ nói
thật với chị Tiêu, sự tình chưa hẳn nghiêm trọng như vậy.”
Đình Đình bắt đầu cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
Cô đặt ba lô trên bàn làm việc, sau đó Đình Đình đi vào phòng họp.
Tiêu Tiếu ngồi ở đằng sau bàn hội nghị, ra hiệu Đình Đình tiện tay đóng cửa
lại.
Đình Đình làm theo, sau đó trở về đứng trước mặt Tiêu Tiếu.
“Ngồi.” Tiêu Tiếu ngày thường cực hiền hoà, lức nào cũng cười tủm tỉm, khó mà
thấy thần sắc ngưng trọng như hôm nay.
“Chị Tiêu, chị tìm em có chuyện gì?”
Trước tiên Tiêu Tiếu đưa qua một bản báo cáo tỉ lệ người xem “Đây là tỉ lệ
người xem tiết mục đặc biệt mừng xuân. Hết hạn đến ngày hôm qua, tổng cộng tám
ngày, cuộc so tài nấu nướng giữa những người chủ trì chúng ta xếp thứ nhất, tỉ
lệ người xem lúc hai món ăn sáng tạo trăm sông đổ về biển của em và Na Na tranh
đua thắng bại trong nháy mắt phá kỷ lục tăng 18%.”
Đình Đình nghe xong cười rộ lên, “Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
Tiêu Tiếu thở dài, cô bé này, nếu như là chuyện tốt thì cô cần gì nghiêm trọng
như vậy?
“Phía trên định điều Na Na đến làm người chủ trì Ngôi Sao Tôi Làm Tôi Nấu mỗi
tuần, hợp tác cố định với Đình Vũ.”
Đình Đình sững sờ. Na Na?
Như vậy người chủ trì tiết mục mỹ thực bọn họ là cái gì?
Hoàn thành xong một tiết mục, sau đó để cho người khác tiếp nhận, làm nền cho
người khác sao?
“Vì sao?” Đình Đình khó hiểu.
“Cấp trên nói thông qua tỷ lệ người xem tiết mục đặc biệt xuân mới, có thể thấy
được thức ăn Na Na làm có hiệu ứng thị giác rất lớn, mỹ nhân mỹ thực, ngôi sao
lời nói dí dỏm, vô cùng khoe tài.” Tiêu Tiếu cũng không quanh co, cô biết rõ
Đình Đình cần một giải thích hợp lý.
“Như vậy người trong tổ chúng ta thì sao? Tất cả những cố gắng giai đoạn trước
chúng ta làm thì sao?” Đình Đình cảm thấy không thể tin nổi.
Tiêu Tiếu khoát tay chặn lại, cô cũng biết lý do này vô cùng gượng ép. Có điều
là người đang bên trong thể chế, chuyện thân bất do kỷ không chỉ có chuyện này.
Đình Đình sớm muộn gì cũng phải học được cách đối mặt.
“Tiệc tối giao thừa sẽ chọn ra mườn món ăn trong suy nghĩ của người xem. Trước
lúc đó cấp trên sẽ không chính thức tuyên bố quyết định. Em còn sáu ngày.” Ý tứ
của Tiêu Tiếu rất rõ ràng, nếu Đình Đình có hậu đài, lúc này có thể vận dụng
tới.
“Chị Tiêu, có phải là những người chủ trì chỉ biết cực khổ làm việc như chúng
ta, không biết mềm giọng nịnh nọt, vĩnh viễn chỉ có thể bị hy sinh hết lần này
tới lần khác không?” Đình Đình nổi tính tình lên.
Nếu là bình thường, có lẽ cô sẽ cười trừ, làm công việc của mình cho tốt là
được.
Nhưng lần này khác.
Cô bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, giai đoạn trước làm nhiều công việc như vậy,
tiết mục này giống như là con của cô, không có chuyện cô phải đem con của mình
dâng lên cho người ta!
Tiêu Tiếu xoa mi tâm “Em còn chưa xem báo phải không?”
Đình Đình sững sờ lắc đầu “Rạng sáng em mới từ Nam Kinh trở về, còn chưa kịp
xem.”
Trong nhà báo chí cũng còn nhét trong hòm báo.
Tiêu Tiếu đẩy qua một phần tuần san lá cải có lượng phát hành khá lớn.
“Chị tin tưởng chuyện này với quyết định của cấp trên có một chút ảnh hưởng.”
Cô nói uyển chuyển, rốt cuộc liên quan đến thanh danh con gái.
Ánh mắt Đình Đình đảo qua mặt bìa tuần san, trong nháy mắt đỉnh đầu tiếng sấm
trận trận, ánh điện lòe lòe.
Ảnh hậu cấp ba bị vứt bỏ, Phan Công Tử chuyển sang theo đuổi nữ chủ trì; nữ chủ
trì quá hoa tâm, một người mà có hai đại tuấn nam!
Tiêu đề màu hồng phấn cực kinh người kết hợp ảnh chụp cực lớn.
Trong tấm ảnh có cô, Phan Công Tử, Triêu Dương, cùng với ngọc nữ mà bộ mặt bị
mơ hồ xử lý và quản lí Sử Phan Tắc.
Cô nhìn thẳng vào ống kính, Triêu Dương và Phan Công Tử hai bên trái phải đối
mặt với ống kính, ngọc nữ chỉ có một cái bóng lưng, Sử quản lí chỉ có nửa bên
mặt.
“Nội dung bên trong càng thêm mạnh bạo.” Giọng Tiêu Tiếu vô lực.
Đình Đình do cô một tay đào tạo, tận mắt thấy cô trưởng thành là một người chủ
trì có năng lực một mình đảm đương một phía, không bỏ cuộc, chịu khổ, đột nhiên
lại có tin tức như vậy, khiến công việc người chủ trì của Đình Đình cực kỳ bất
lợi.
Kỳ thật tập đoàn Nghiễm Điện tin tức nặng nề, người chủ trì có bối cảnh có đỡ
đầu không ít, chỉ cần câu chuyện không bị lan truyền lớn thì cấp rên cũng
nguyện ý duy trì hoà bình bên ngòai. Dù sao ai lại nguyện ý đắc tội người có
bối cảnh có hậu đài chứ?
Thế nên cố tình gây chuyện với cô gái ngốc Đình Đình này. Rõ ràng chân chính
không sợ bóng dáng lệch ra lại khiến người có lòng bắt được chuyện, lên án cách
làm người và hành vi chuyên nghiệp hằng ngày của cô.
Tay Đình Đình run run mở ra trang tuần san, tìm được nội dung.
Không xem thì thôi nhưng sau khi xem xong, đúng là nếm qua cảm giác con ruồi
nuốt con gián, nuốt không xuống, nhả không ra, khiến cả người bứt rứt.
Sức tưởng tượng của phóng viên tuần san thật sự quá phong phú.
Nữ chủ trì họ Triệu, một nữ trêu ghẹo hai nam, đầu tiên do Phan Công Tử bỏ vốn,
mua sắm xe thể thao nhập khẩu, sau đó lại do tuấn nam không biết tên đưa cô về
nhà ở Lâm Giang Uyển. Phóng viên còn dò hỏi được, Phan Công Tử cũng có một căn
nhà xa hoa ở Lâm Giang Uyển. Thử hỏi nữ chủ trì nho nhỏ thì làm sao có khả
năng kinh tế mà mua khu nhà cấp cao ở Lâm Giang Uyển chứ?
Giữa những con chữ, không một chữ nào không ám chỉ người nữ chủ trì họ Triệu
thông qua công tử có tiền mà lên chức, lấy được nhà cấp cao xe nổi tiếng cũng
không chịu nổi cô đơn, có bạn trai khác săn sóc để bổ khuyết trống vắng.
Lạ hơn nữa là Phan Công Tử và người đàn ông kia còn ở chung hòa hợp.
Triệu Đình Đình ném tuần san lá cái lỗ mãng “Pằng” một tiếng, thật đáng giận!
“Nếu như cấp trên có chứng cứ rõ ràng, có thể chứng minh công việc và hành vi
thường ngày của em có vấn đề, em không có lời nào để nói! Nếu như quả thực trên
cương vị chủ trì, em không bằng Na Na, em cũng tâm phục khẩu phục. Nhưng chỉ
căn cứ vào tin tức lá cải này mà quyết định em đi hay ở trong tiết mục, em
không phục!”
“Đình Đình, em bình tĩnh nào!” Tiêu Tiếu trấn an nói.
“Em không tỉnh táo được!” Cơn giận của Đình Đình chạy lên não “Chị Tiêu, em làm
việc dưới tay chị hơn hai năm, dãi nắng dầm mưa, trời đông giá rét hè nóng bức,
cấp trên có thấy thành tích làm việc của em hay không? Dựa vào cái gì mà thay
thế em như vậy?”
Tiêu Tiếu cũng không thể làm gì.
Cô không có cách nào khác giúp Đình Đình chỉ vì tin tức này tới quá mau quá mạnh.
Ý của cấp trên là, kênh cuộc sống hướng cho người xem một ấn tượng khỏe mạnh
tích cực, không thể để cho người chủ trì không biết giữ gìn cuộc sống khiến cho
người xem có cảm giác giả tạo, cũng như chúng ta không thể quan tâm và nuông
chiều người chủ trì có tác phong bất chính.
“Đình Đình em còn có thời gian, đi điều tra chuyện này rõ ràng, chị tin em
trong sạch.” Tiêu Tiếu quyết định, “Đi, lập tức đi thăm dò rõ ràng, sau đó làm
sáng tỏ sự thật, làm cho tuần san xin lỗi, khiến co những ảnh hưởng xấu giảm
xuống thấp nhất!”
Trong cơn giận dữ đầu tiên Đình Đình sững sờ, sau đó nhìn thoáng qua tạp chí lá
cải trên bàn hội nghị, cuối cùng khẽ gật đầu với Tiêu Tiếu “Cám ơn chị, chị
Tiêu.”
Sau đó, xoay người, bước ra phòng họp, nắm cái túi trên bàn làm việc của mình,
không nói một lời lao ra đài truyền hình Nghiễm Điện.
Có người đứng ở cửa kính sát đất, nhìn theo bóng lưng Đình Đình chạy xe đi,
bưng lấy ly Mark, mặt giãn ra mỉm cười.
Lúc này có tiếng gọi: “Na Na, phó đài bảo cô qua một chuyến.”
Người đó xoay người lại, mềm mại đáng yêu cười, “Biết rồi, đi ngay.”