Mấy ngày nay Na Na gió
xuân đắc ý, mặc dù không quá biểu hiện ở trên mặt nhưng trong lòng lại hết sức
sung sướng.
Triệu Đình Đình cô biết Phan Công Tử thì có ích lợi gì? Hắn có bao giờ ra mặt
vì phụ nữ? Phụ nữ lan truyền ra xì căng đan với hắn có biết bao nhiêu, nếu mỗi
một người hắn đều có thể chiếu cố được thì chẳng phải là muốn mệt chết sao?
Thanh cao? Thanh cao có gì hữu dụng đâu? Công việc của cô còn không phải bị tôi
chiếm ư?
Nghĩ tới đây, Na Na không khỏi mỉm cười.
Mùng tám đi làm, phó đài đã tìm cô đến, thông báo kế hoạch điều cô qua kênh
cuộc sống, làm chủ trì tiết mục thức ăn ngon mới. Công việc chủ trì của cô bình
thường như cũ, mỗi tuần chỉ phải thêm một lần quay tiết mục ngoại cảnh.
Trên mặt phó đài có vẻ lấy lòng mơ hồ, vỗ vai Na Na, “Tiểu Bảo làm rất tốt.
Trong đài rất coi trọng cô, định bồi dưỡng cô thật tốt, đừng để cho trong đài
thất vọng nhé.”
Na Na cười yếu ớt, “Trang đài (phó đài này họ Trang), tôi nhất định làm tốt, không phụ kỳ vọng và bồi
dưỡng của anh.”
Phó đài liền tỏ ra vẻ hết sức vui mừng.
Na Na thức thời, “Vậy tôi đi ra ngoài làm việc, có thời gian..., kính xin Trang
đài nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm, để tôi cám ơn anh mấy năm nay đã chỉ điểm và
đào tạo tôi.”
“Được được, đi đi chứ.” Trên khuôn mặt trăng nhợt nhạt của Trang đài thoáng qua
một chút vui mừng.
Khuya về nhà, Đỗ Huy gọi điện thoại tới, giọng nói lộ ra cưng chiều “Lần này em
hài lòng chưa? Cố gắng đạt thành tích thì mới không uổng phí một phen khổ tâm
của anh.”
“Biết, anh đối với em tốt nhất.” Na Na mềm giọng, “Lúc nào thì tới đây? Em tự
mình xuống bếp đãi anh.”
Bên kia Đỗ Huy cười ha ha, “Anh lại không nỡ để đôi tay của Na Na dính đầy mùi
dầu khói, em dùng chính mình cho anh ăn là được.”
“Ghét.” Na Na cúp điện thoại, vẻ thẹn thùng trên mặt biến mất.
Cô đi theo Đỗ Huy, chẳng qua vì nếu như cô cự tuyệt ông ta thì sẽ không có chỗ
đặt chân trong tập đoàn Nghiễm Điện.
Đỗ Huy đối với cô không thể nói là không tốt, chẳng qua ông ta là người đàn ông
đó đã có gia đình.
Những lúc nửa đêm cô đơn, lăn lộn khó ngủ, cần một đôi tay đàn ông cường tráng
an ủi thì người đó vĩnh viễn không có ở đây.
Na Na nhìn gương mặt trang điểm của mình trong kính, cười nhưng không cười, tận
sâu đáy mắt là vẻ giễu cợt.
Đây là con đường do chính cô chọn, cô không thể quay đầu.
Na Na cười lên nói với thợ trang điểm, “Asa, tôi thích tạo hình lần trước anh
làm, búi hết tóc về sau, lộ ra cả cái trán, dáng vẻ rất gọn gàng nhẹ nhàng
khoan khoái.”
Asa vung tóc “Kiểu tạo hình đó không thích hợp với cô.”
“Không thử một chút làm sao biết?” Na Na kiên trì.
Na Na biết Asa tốt với bọn Đình Đình hơn, bí mật cũng không có nhiều cố kỵ như
vậy, đối với cô thí khách khí hơn nhiều.
Asa nhún vai, nếu cô ta kiên trì, hắn cũng không cần quyết giữ ý mình.
Chờ làm xong tạo hình kiểu múa ba lê, Na Na đã biết, tạo hình này đúng là không
thích hợp cô.
Cái trán của Triệu Đình Đình sáng bóng đầy đặn, dù cho chẻ hai mái hoặc là lộ
ra cả trán, cũng rất dễ nhìn.
Nhưng, trán của cô tương đối dẹp, ấn đường rộng, lộ ra trán như vậy khiến khuôn
mặt có vẻ dài, trong khá già dặn.
Asa than thở trong bụng, lấy ra một chuỗi đồ trang sức phong cách Hohemian
trong hộp đồ trang sức, so một lần ở giữa trán Na Na, sau đó đeo lên trán cho
cô. Trong giây lát gương mặt vẻ già dặn lập tức biến thành cô nàng làm xiếc
phong tình vạn chủng.
Na Na nhìn thấy cười duyên một tiếng “Vẫn là Asa có bản lãnh, sợi dây đeo trán
này quả thật biến mục nát thành thần kỳ.”
Asa bĩu môi một cái,vỗ vai Na Na, “Xong rồi.”
Na Na nhìn trái nhìn phải hết sức hài lòng, “Cám ơn anh thân mến.”
Lúc này Đình Đình và Thiên Tình một trước một sau đi tới trang điểm, nhìn thấy
Na Na, Thiên Tình vội vàng giành trước một bước, kéo tay Đình Đình.
Bám tay Đình Đình, trên mặt Thiên Tình có vẻ khẩn trương, giống như sợ cô nóng
đầu xông lên đánh Na Na một trận.
Đình Đình không khỏi cảm thấy buồn cười, đưa tay ấn mu bàn tay Thiên Tình một
cái, ra hiệu cô có thể an tâm, dù cô không có phong độ cũng sẽ không đi tìm Na
Na đánh nhau.
Na Na cũng nhìn thấy Đình Đình và Thiên Tình, môi hồng nhếch lên, “Đình Đình
Thiên Tình, các cậu cũng tới trang điểm sao? Thật ngại quá đã chiếm mất Asa,
các cậu phải đợi thêm một chút.”
“Không sao, người nào trang điểm không phải là trang điểm đây?” Thiên Tình cũng
vểnh đôi môi, giả bộ khả ái ai mà không biết?
Nói xong kéo Đình Đình ngồi vào bên thợ trang điểm tốt.
Na Na rủ lông mi xuống, vận khí của Triệu Đình Đình quá tốt. Xì căng đan lớn
như vậy hôm sau đã bị trang đầu về ngọc nữ và tiểu sinh vừa mới lên đến khách
sạn mướn phòng thay thế.
Chuyện ngôi sao trong tuần nổ tung hết sức ướt át, ngay cả hai người đổi qua
mấy tấm ra trong khách sạn, kêu phục vụ phòng lên mấy lần, cuối cùng cả chi
tiết ngọc nữ và tiểu sinh một trước một sau rời đi khách sạn thì hai chân như
nhũn ra đều không bỏ qua.
Dẫn tới trên phố một mảnh xôn xao, rối rít suy đoán ngọc nữ mượn Phan Công Tử
lên vị, sau đó lại cùng phổ khúc tình yêu với tiểu sinh vừa mới lên, mây lật
mưa che.
Lại bị người có lòng truyền ra ngoài, ngày đó Phan Công Tử thật là mang ngọc nữ
đi mua xe.
Người có lòng thần thông quảng đại, ngay cả đoạn phim đã quay lại ở tầng ngầm
ga ra cũng đưa ra được, đúng là ngọc nữ và Phan Công Tử đồng hành.
Sau đó trên internet phân tích tất cả một cách thần kỳ, suy đoán xì căng đan một
nữ bắn hai nam là do ngọc nữ tìm mấy người trong tuần san làm ra nhằm chuyển đi
sự quan tâm của công chúng, che dấu chuyện thực ngọc nữ thật ra là dục nữ.
Triệu Đình Đình trong nháy mắt từ nữ chính xì căng đan trở thành người qua
đường Giáp vô tội chịu khổ bị liên lụy.
Na Na bĩu môi một cái, thật đáng tiếc, mất nhiều sức người sức của như vậy, rốt
cuộc lại chỉ là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ.
Nhưng rốt cục vẫn còn có chút tác dụng.
Người có vết nhơ thì có dùng sức kỳ cọ cỡ nào cũng sẽ lưu lại dấu vết, về sau
cũng sẽ bị người ta thỉnh thoảng nhắc tới, ha ha...
Trước ba mươi phút bắt đầu tiệc tối Tết Nguyên Tiêu, người chủ trì chia làm hai
bên đi vào bàn, theo phương thức phân tổ của cuộc tranh tài nấu nướng giữa
người chủ trì, ngồi ở phía trước nhất. Sau lưng người chủ trì là số ghế của các
nhà tài trợ lớn và lãnh đạo.
An bài số ghế luôn được xem trọng. Đêm đó người chủ trì đạt được giải thưởng và
đạt được đề danh, cũng được an bài ở vị trí phía trước, người quay phim có thể
quay bọn họ bất cứ lúc nào; lãnh đạo chủ yếu và thương nhân tài trợ cũng phải
an bài ngồi ở trước để ống kính quay gần cảnh; trong khan phòng không thể để
chỗ trống, nếu có người bởi vì không thể ra hoặc là không thể kịp thời trình
diện, cũng sẽ có người thay thế...
Đình Đình và Vạn Chủ Bá ngồi ở vị trí trung tâm hàng thứ hai, ngay giữa hàng
thứ nhất phía trước là Hứa Đình Vũ cùng Na Na.
Thiên Tình và Bắc Phương ngồi ở sau lưng Đình Đình, hai người châu đầu ghé tai
khẽ nói chuyện với nhau.
Vạn Chủ Bá cười khẽ nói với Đình Đình, “Con gái của tôi xem tiết mục đặc biệt
năm mới, muốn tôi ở nhà làm món Ngao Du Bích Hải cho con bé ăn. Còn nói muốn
xin chị tiểu Đình ký tên cho nó.”
Đình Đình mỉm cười, không biết thầy Vạn thật không biết “Xì căng đan” của cô
hay là công phu giả bộ của ông hạng nhất, nhưng chỉ một câu nói này đã khiến
trong lòng Đình Đình ấm áp vạn phần.
“Nếu như không phải là có thầy Vạn áp trận, sao em có thể bình tĩnh như thế?”
Đình Đình thật tâm nói.
“Ha ha, nịnh nọt tôi đúng không?” Tiếng cười của Vạn Chủ Bá vang dội khiến mọi
người nhìn sang
Đình Đình xấu hổ, thầy Vạn đây không phải là nịnh hót, đây là sự cám ơn của em.
Trong những ánh mắt này, có ánh mắt lạnh lùng của Na Na.
Na Na không hiểu tại sao Triệu Đình Đình tạo ra gièm pha lớn như thế mà những
người này còn đứng ở bên cạnh cô, còn có thể vừa nói vừa cười với cô?
Mới 5 phút mở màn, trên thính phòng căn bản đã không còn chỗ trống, chẳng qua
là bữa tiệc dành cho khách quý nên vẫn còn có người chưa tới.
Đạo diễn hiện trường gấp đến độ hỏi danh sách vào ống nghe, còn có vị lãnh đạo
quan trọng hay là thương nhân tài trợ nào chưa đến không.
Trên trán tổng đạo diễn bên kia cũng đổ mồ hôi, buổi sáng phòng làm việc của tư
lệnh hậu cần quân khu Nam Kinh chợt gọi điện đến cho trưởng đài, rất thích tiết
mục năm mới đặc biệt, cho nên hy vọng có thể đến hiện trường chính mắt thấy
mười món thức ăn được công bố. Mười phút sau, phòng làm việc của tư lệnh canh
gác vùng này cũng gọi điện thoại tới đây, hi vọng bảo đảm an toàn ở hiện trường
tiết mục, để cho lão tư lệnh có thể an tâm quan sát tiết mục.
Tư lệnh Nam Không, với trưởng đài mà nói, là khái niệm quá xa xôi, nhưng tư
lệnh canh gác vùng này cũng là trưởng quan quân sự cao nhất vùng này. Có hắn
nói thì phong toả đường quay phim, đốt lửa khói, các hoạt động rầm rộ bên ngoài
mới có thể thuận lợi thực hiện.
Thủ trưởng canh gác khu tư lệnh thì đài truyền hình sao dám đắc tội?
Trưởng đài lập tức xin phép Đỗ tổng của tập đoàn Nghiễm điện.
Đỗ tổng ở bên kia nghe, cười vui vẻ “Ngay cả tư lệnh quân khu cũng thích xem
thì có thể thấy được sức ảnh hưởng này của tiết mục chúng ta có bao nhiêu, dĩ
nhiên phải hoan nghênh, còn phải nhiệt liệt hoan nghênh! Cần phải chiêu đãi thủ
trưởng thật tốt, an bài ở chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất.”
Lúc này trưởng đài mới yên lòng lại, trước tiên thông báo tổng đạo diễn tin tức
tư lệnh quân khu hậu cần Nam Kinh sẽ đến hiện trường.
Tổng đạo diễn chỉ đành phải tạm thời chừa lại một hàng tám chỗ ngồi, bởi vì
không biết tư lệnh sẽ dẫn bao nhiêu nhân viên đi theo cho nên chừa nhiều cũng
không sai.
Không ngờ mắt thấy đã sắp mở màn mà thủ trưởng còn chưa có vào thì sao không
khiến mọi người lo lắng?
Cuối cùng chỉ còn một phút trước khi mở màn thì thông qua điện thoại liên lạc
bên trong, một nhóm sáu người của thủ trưởng đã đi lối chuyên dụng, đến đại sảnh
truyền bá.
Lúc này tổng đạo diễn mới thở dài ra một hơi, dặn dò nhân viên làm việc, nhất
định phải dẫn thủ trưởng tới chỗ ngồi rồi mới rời đi.
Chuyến này sáu người đi tới vào một giây cuối trước mở màn đã khiến bao nhiêu
ánh mắt nhìn chăm chú.
Đình Đình và Vạn Chủ Bá đang khẽ nói chuyện phiếm, đột nhiên cảm giác được sau
lưng có tiếng chân, còn có tiếng bàn luận thì không nhịn được quay đầu lại, chỉ
thấy một ông lão tóc trắng đầy đầu cua, tinh thần khoẻ mạnh, sải bước đi ở đằng
trước, đi theo sau là một thanh niên hai ánh mắt lấp lánh, bước chân tráng
kiện, phía sau nữa là một đôi vợ chồng trung niên ung dung nho nhã cùng một bác
gái thoạt nhìn mập mạp hòa khí.
Dù Đình Đình bình tĩn, cũng không khỏi “A” một tiếng.
Ông lão tóc bạc xuyên qua lối đi nhỏ giữa ghế ngồi, đi ngang qua bên Đình Đình
thì ngừng lại, mỉm cười nói với Đình Đình, “Đình Đình, ông ngoại tới cổ vũ cho
cháu.”
Mọi người đang ngồi còn không biết người tới chính là tư lệnh hậu cần quân khu
Nam Kinh, chỉ có tổng đạo diễn và đám người đạo diễn hiện trường biết nội tình.
Lúc này thấy thủ trưởng dừng ở trước mặt Triệu Đình Đình, khẽ nói chuyện, người
thu âm cũng thu không được nội dung cụ thể hai người nói gì với nhau liền có
chút lo lắng. Ngàn vạn lần chớ chọc thủ trưởng không vui đấy!
Đình Đình nhìn những đồng nghiệp đang nhìn chăm chút, hơi thẹn đỏ mặt, trận
chiến này của ông ngoại cũng quá lớn đi?
Dương cán sự và cảnh vệ bên cạnh Nghiêm tư lệnh đều khẽ gật đầu thăm hỏi với
Đình Đình.
Thiên Tình bất kể Bắc Phương đang ở bên cạnh, lập tức khoác vai Đình Đình “Đình
Đình, hai người kia là ai? Tư thế oai hùng, hết sức đoan chánh.”
Đình Đình bỗng nhiên cười lên, có Thiên Tình thật tốt, không khí khẩn trương cỡ
nào nháy mắt cũng hóa thành hư không.
Vợ chồng Triệu Kính Quốc Nghiêm Ái Hoa kể cả bác cũng đi tới mỉm cười với Đình
Đình “Ba mẹ tới làm quân cứu viện cho con.”
Đình Đình cười lên ha ha, cũng không phải là chọn tú nữ, sao cần quân cứu viện
khoa trương như vậy?
Nhưng trong lòng lại ấm áp.
Đình Đình không yêu cầu cha mẹ tham dự hoạt động của cô không phải vì cảm thấy
cha mẹ không có thời gian, mà bọn họ đều là nhân vật có mặt mũi, xuất hiện ở
trong màn ảnh, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhận ra, đến lúc đó tất cả liên
tưởng thì sẽ không tốt.
Không ngờ lần này chẳng những ba mẹ bác gái cùng đi đến hiện trường, ngay cả
ông ngoại trong lúc cấp bách cũng dành thời gian ra ngoài, sao không khiến cô
cảm động.
“Đó là hai bác sao? Thật có phong độ quá~~” Thiên Tình làm vẻ như Quỳnh Dao
nhập người.
Bắc Phương đưa tay chọc đầu Thiên Tình một cái “Ngốc quá.”
Thiên Tình hoàn hồn trở về.
Đình Đình phì cười.
Những ủy khuất kia cuối cùng tan đi.
Đình Đình không thể không thừa nhận, cảm giác có người làm chỗ dựa thật là tốt!
Không trách được những thanh thiếu niên hư hỏng kia khi làm bậy thích nói một
câu “Phía trên tôi có người”, hoặc là “Anh biết tôi là ai không?”
Bởi vì quả thật có cảm giác như uống bình canxi xanh, chân không đau, eo không
chua, lưng cũng thẳng.
Đợi nhóm Nghiêm tư lệnh ngồi xuống, đạo diễn hiện trường duỗi ngón tay ra, đếm
ngược ba, hai, một! Tiệc tối giao thừa chính thức bắt đầu.
Đêm liên hoan cả đài không ngoài một ít ca khúc, tiểu phẩm kịch ma thuật.
Mỗi người chủ trì cũng chuẩn bị tiết mục lên đài cùng vui.
Đình Đình cùng tổ đồng nghiệp tiết mục thức ăn ngon chuẩn bị một tiểu phẩm, nội
dung là chuyện về một người vợ không biết làm việc nhà gặp mẹ chồng tương lai,
Đình Đình diễn vợ chưa cưới, Thiên Tình diễn mẹ chồng cay cú, Bắc Phương diễn
ông cha đần độn, Hứa Đình Vũ diễn người chồng kém cỏi, hai người đều là người
chồng tệ.
Trong khi một tổ khác chờ lên sân khấu, thì Na Na ở phía trước đài nhảy điệu
Latin.
Đình Đình xuyên qua màn ảnh phía sau đài, nhìn thấy kỹ thuật nhảy cuồng dã của
Na Na, trong lòng than thở, quả thật phong tình vạn chủng, tài múa tinh xảo.
Đình Đình tự nghĩ nếu mình nhảy sẽ không bao giờ được đẹp như Na Na.
Na Na múa xong một khúc thì tiếng vỗ tay ở hiện trường như sấm.
“Đi, đến lượt chúng ta.” Thiên Tình vỗ sau lưng Đình Đình một cái.”Cười một cái
nào!”
Đình Đình cười lên, “Uh!”
Đợi đến những màn chuẩn bị của cả đài kết thúc, người chủ trì đẩy ra tiết mục
quan trọng nhất tối nay, công bố tiết mục năm mới đặc biệt, cuộc so tài nấu ăn
để chọn ra mười món của người chủ trì.
Đội chiến thắng sẽ được quyết định vào đêm nay, lấy điểm số để quyết định người
chiến thắng.
Tiết mục đêm đó bắt đầu ở hình ảnh Na Na nâng lên cúp thuỷ tinh hình bí đỏ,
người chủ trì chung quanh đồng loạt vỗ tay, trong nháy mắt ruy băng tung bay,
phụ đề từ từ hiện lên, bao nhiêu người xem thấy lúm đồng tiền cười như hoa của
Na Na trẻ tuổi.
Mà tối nay phải xem người xem bỏ phiếu, internet bỏ phiếu, điện thoại di động
nhắn tin bỏ phiếu kết quả thống kê công bố ra, mười món ăn đạt được số phiếu
nhiều nhất, trở thành mười món đoạt giải.
Khi tên người chủ trì thứ mười được nêu ra cùng với số phiếu và tên món ăn,
Đình Đình nắm tay đến chảy mồ hôi.
Vạn Chủ Bá vỗ cánh tay Đình Đình, “Món ăn này của chúng ta mới mẻ độc đáo đặc
biệt, tôi tin tưởng có thể đoạt giải.”
Nghiêm tư lệnh ngồi ở chỗ khách quý phía sau bọn họ còn khẩn trương hơn Đình
Đình.
Đình Đình nhà ông làm món ăn này đẹp mắt lại ăn ngon, dinh dưỡng phong phú, về
lý thì thắng được!
Khi lão thủ trưởng ở Nam Kinh còn phát động cán sự cảnh vệ thủ hạ bỏ phiếu cho
Đình Đình.
Cả bộ hậu cần dường như cũng hiểu được tư lệnh gấp gáp tạo thế cho cháu ngoại,
không cần thủ trưởng mở miệng đã rối rít tự động bầu cho Đình Đình một phiếu.
Những chuyện này, Đình Đình cũng không biết.
Phan Công Tử và Triêu Dương cũng ở phía sau phát động nhân viên bỏ phiếu cho
Đình Đình, Đình Đình cũng chưa biết.
Khi người chủ trì tuyên bố đến tên thứ ba, còn chưa có Ngao Du Bích Hải của
Đình Đình và Vạn Chủ Bá, trong lòng Đình Đình như treo mười lăm thùng múc nước,
bảy trên tám dưới, vô cùng đau khổ.
Na Na ở trước chỉ mỉm cười, Triệu Đình Đình, cô biết một ông lão chẳng ai biết
có lai lịch gì thì có gì ích lợi chứ? Nước ở xa không giải được cái khát ở gần,
lần này tôi thắng cô chắc!
“Bây giờ tôi muốn báo chính là á quân tối nay, số phiếu là hai mươi lăm vạn bảy
ngàn tám trăm sáu mươi mốt phiếu! Hắc, ước chừng nhiều hơn quý quân ba vạn
phiếu! Á quân là ——” người chủ trì kéo dài âm thanh, “Á quân là Ngao Du Bích
Hải của thầy Vạn và tiểu Đình!”
Nghiêm tư lệnh giơ ngón tay cái lên với cháu ngoại tỏ ra hết sức cao hứng.
Thiên Tình vỗ một cái lên vai Đình Đình, “Đình Đình, quá tốt rồi!”
Đình Đình và Vạn Chủ Bá đồng loạt đứng dậy, lên đài nhận bình thủy tinh tượng
trưng vinh dự.
Lúc này người chủ trì nắm số liệu thống kê trong tay, khàn cả giọng, “Bây giờ,
tôi sắp sửa công bố, là món ăn vô địch trong cuộc tranh tài nấu nướng! Mọi
người đoán xem đôi tổ hợp nào đạt được vinh dự đặc biệt này?!”
Ở hiện trường liên tiếp đưa ra các loại suy đoán.
Người chủ trì hưng phấn giơ cao thẻ, “Vô địch có số phiếu là —— hai mươi bảy
vạn một ngàn ba trăm lẻ bốn phiếu!! Hai mươi bảy vạn một ngàn ba trăm lẻ bốn
phiếu! Vô địch của chúng ta vượt qua á quân một trăm ba mươi ngàn bốn trăm bốn
mươi ba phiếu! Vô địch của chúng ta là ——”
Lúc này ánh đèn toàn trường chiếu loạn sáng ngời, không khí rất khẩn trương.
“Món ăn vô địch của chúng ta là Phượng Vũ Ngân Châm của tổ hợp Na Na và Hứa
Đình Vũ!”
Theo một tiếng kích động hô to của người chủ trì, ánh đèn dừng ở trên người Na
Na và anh Hứa.
Ánh mắt của Nghiêm tư lệnh liền lạnh xuống.
Món ăn của Đình Đình nhà ông và Na Na này là sàn sàn nhau, món ăn của Na Na chỉ
thả thêm vây cá là có thể đoạt giải quán quân sao?
Lão thủ trưởng tức giận không vui, lạnh lùng đứng dậy, “Đi thôi.”
Dương cán sự cùng cảnh vệ tự nhiên đi theo, Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa
vẫn ở lại hiện trường, bọn họ biết con gái khẳng định cần bọn họ ở lại cùng cô.
Cùng đi ra với Nghiêm tư lệnh còn có hai vị thương nhân tài trợ, chẳng qua hiện
trường khắp nơi vui mừng, ít ai chú ý bọn họ rời đi.
Tổng đạo diễn từ trong máy theo dõi nhìn thấy một cảnh này, trong lòng chợt
lạnh, trực giác nói: không tốt!
Nhưng hắn lại nói không ra được là không tốt ở chỗ nào.