Phan Công Tử đãi tiệc,
chọn địa điểm ở một nhà hàng Tây Ban Nha mới mở.
Đình Đình khoác cánh tay Triêu Dương đi vào cửa liền nhìn thấy một dãy bàn ăn ở
giữa đại sảnh trống trải, một chùm đèn chiếu bao phủ ở trên, lầu hai có một g
lan can làm bằng gỗ rất có phong vị của nước ngoài, sau bố trí bàn dài mảnh, có
thể vừa dùng cơm vừa thưởng thức biểu diễn trong sàn nhảy lầu dưới.
Lập tức có cô gái nước ngoài đẫy đà xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ theo phong cách
của Tây Ban Nha tiến tới dùng tiếng Trung thuần thục nhưng không chuẩn lắm cười
hỏi: “Xin hỏi mấy vị?”
“Chúng taôiđã đặt chỗ ngồi, họ Phan.” Đình Đình không khỏi nhìn vào khe rãnh
thật sâu ở trước ngực cô nàng một chút.
Triêu Dương cười như không cười, đưa tay vòng qua gáy che mắt Đình Đình “Nhìn
chỗ nào đây?”
Đình Đình cười hi hi, đẩy tay Triêu Dương ra, không ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ
mặt cười tủm tỉm của cô gái xinh đẹp.
Cô gái mời Đình Đình và Triêu Dương lên lầu, dừng bước trước một bàn dài bên
cạnh cây cột đứng “Mời anh chị.”
Phan Công Tử cười vẫy tay với hai người ở sau bàn.
Triêu Dương kéo cái ghế ra cho Đình Đình, chờ Đình Đình ngồi vào chỗ của mình
mới ngồi xuống vị trí đối diện Phan Công Tử.
Phan Công Tử cười híp mắt nhướng lông mày về phía Đình Đình “Nhà mỹ thực, cảm
thấy hoàn cảnh chỗ này như thế nào?”
Đình Đình nhìn chung quanh phòng ăn “Anh gọi em là nhà mỹ thực nghe thật châm
biếm. Hoàn cảnh ở đây rất thanh tịnh nhàn nhã, là một địa địa điểm tốt.”
Bài trí của nhà hàng rất có phong vị của Địa Trung Hải. Lơ đãng chuyển con mắt
vào giữa có thể nhìn thấy bình gốm lớn đứng lặng lẽ ở góc tường, bên trong để
cây lúa vàng óng ánh chín muồi, trĩu nặng, giống như còn mang theo hương thơm
bùn đất; trên tường treo hình vũ nữ Phất Lạp Minh Qua và người đấu bò anh tuấn,
kỹ thuật nhảy tung bay, thân thủ thoăn thoắt, tổng thể lộ ra sự khỏe mạnh và
xinh đẹp; trong không khí tràn ngập tiếng nhạc Mạn Đà Linhnhư có như không, có
chút lãng mạn mờ ảo...
Phan Công Tử gật đầu một cái “Mới vừa khai trương cho nên khách còn chưa nhiều.
Chờ thêm một thời gian có danh tiếng, thực khách nghe tiếng tới sẽ không còn
được thanh tịnh như vậy.”
Đình Đình đồng ý. Rất nhiều quán nhỏ mới khai trương ở ngõ sâu không người nào
biết, nhưng thức ăn ngon miệng, hoàn cảnh u tĩnh nhẹ nhàng, dần dần tạo nên
danh tiếng, người biết đến nhiều hơn, thanh nhã lúc ban đầu liền một đi không
trở lại.
Nhân khí và nhàn nhã, là vấn đề mâu thuẫn.
Cô gái mỹ lệ lúc trước đi rồi quay lại, đầu tiên đưa lên một đĩa thức ăn khai
vị, sau đó mới đưa thực đơn lên.
“Đình Đình thích ăn gì?” Phan Công Tử mở thực đơn ra, hỏi Đình Đình ngồi đối
diện đang với ra lan can nhìn xuống sàn nhảy dưới lầu.
Đình Đình nghe vậy xoay người lại, “Khách theo chủ, chỉ cần không phải quá cay,
em đều thích.”
“Anh Chương thì sao?”
Triêu Dương mỉm cười “Tôi giống Đình Đình.”
Phan Công Tử bĩu môi một cái, hai người kia lại đồng thanh đồng khí.
Cuối cùng Phan Công Tử làm chủ gọi phần ăn mà đầu bếp chính đề cử.
Tranh thủ thời gian trước khi mang thức ăn lên, Đình Đình vùi đầu nghiên cứu
một đĩa thức ăn khai vị trước mắt.
Làm tiết mục thức ăn ngon lâu như vậy, mặc dù chưa có làm qua món ăn đặc biệt
của Địa Trung Hải, nhưng Đình Đình từng nghiên cứu tài liệu, cho nên rất tò mò
đối với món ăn Tây Ban Nha.
Một đĩa thức ăn khai vị trước bữa ăn có lạnh có nóng, có mặn có nhạt, Đình Đình
chọn một cái bánh bao có vẻ ngoài tương đối bình thường, bên trong sẽ không quá
kỳ lạ khẽ cắn trong miệng, nhai tỉ mỉ chậm rãi, có thể nhận được vị cà rốt giòn
cùng hương vị của lòng đỏ trứng mềm mại.
Sau đó phục vụ cao lớn anh tuấn đưa lên rượu trước bữa ăn.
“Vì Đình Đình đã xả được giận, cạn ly!” Phan Công Tử giơ ly rượu lên.
“Triêu Dương không thể uống rượu, lát nữa anh ấy còn phải lái xe.” Đình Đình
nuốt thức ăn xuống trợn mắt nhìn Phan Công Tử một cái, “Một lát anh cũng phải
lái xe về nhà, cũng không cho Uống....uố...ng!”
Phan Công Tử bật cười “Tới nhà hàng Tây Ban Nha, không uống rượu, làm sao gọi
là ăn? Em yên tâm, anh sẽ không để cho anh Chương say rượu lái xe. Nhà hàng này
có phục vụ sau khi uống rượu, ông chủ bọn họ suy nghĩ rất chu đáo.”
Thấy Phan Công Tử đã nói như vậy, Đình Đình không thể ngăn cản nữa, chẳng qua
là dặn dò hai người “Vậy thì uống ít thôi.”
“Uh!” Phan Công Tử chào kiểu nhà binh, cười hì hì.
Đình Đình không thể làm gì khác hơn là mặc cho hai người đàn ông này cụng ly.
Sau đó hai người đàn ông này cũng khẽ nhíu mắt lại, cảm thụ mùi thơm phức của
rượu đỏ lưu lại ở trong cổ họng, sau đó khẽ ngửa đầu, để cho rượu trượt xuống
cổ họng.
Tửu lượng của Đình Đình có hạn, nhìn dáng vẻ hết sức hưởng thụ của Triêu Dương
và Phan Công Tử không nhịn được tò mò cũng nâng ly uống một hớp nhỏ. Chẳng qua
là chua chua ngọt ngọt cùng chút mùi vị khó miêu tả. Đình Đình nếm không ra kết
quả gì.
Phan Công Tử than thở nói với Triêu Dương “Cô này từ nhỏ không hiểu học vấn
trong rượu, nghe thấy người lớn uống rượu thì luôn bịt mũi kêu hôi. Cho cô uống
rượu nho chính tông của Tây Ban Nha thì ở trong miệng cô cũng không có khác
biệt gì so với nước nho trộn rượu cồn. Ha ha, thật là trâu ăn mẫu đơn.”
Đình Đình nghe Phan Công Tử hủy hoại danh dự của cô, thật muốn hung hăng đạp y
hai cái dưới bàn.
Triêu Dương lại khẽ mỉm cười “Người không thích uống rượu, tự nhiên không hiểu
được ảo diệu trong đó.” Sau đó khích lệ Đình Đình uống một hớp nữa “Đây là rượu
vua trong rượu nho thông thường của Tây Ban Nha, được phía chính phủ bảo vệ
phẩm chất nghiêm khắc, mùi vị đơn thuần, hết sức nhẹ nhàng khoan khoái. Em uống
một hớp, đừng lập tức nuốt xuống, trước tiên xoáy đầu lưỡi để cho vị giác cảm
thụ đầy đủ ngọt và chua của nó, và cả mùi thơm ngát của gỗ cao su.”
Đình Đình theo hướng dẫn của Triêu Dương, uống một ngụm nhỏ rượu đỏ ngậm trong
miệng, sục sục ở đầu lưỡi rồi nuốt xuống.
“Em vẫn không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.” Sau đó cô mở to hai mắt nói.
Phan Công Tử làm vẻ cười ngất. “Đúng là đàn gảy tai trâu.”
Triêu Dương cũng cười, đưa tay sờ đầu Đình Đình một cái “Xem ra em không thể
nhận ra nguyên liệu trong rượu.”
Trong lúc nói đùa, điểm tâm trước bữa ăn được đưa lên nhìn mười phần hấp dẫn.
Đình Đình cảm thấy hứng thú nhất là một loại chân giò hun khói ở khu tự trị
Andalusia của Tây Ban Nha. Toàn bộ chân giò hun khói cố định ở trên kệ lầu
dưới, do đầu bếp tự mình cầm một dao cắt hẹp dài có răng cưa, cắt thành từng
miếng mỏng như cánh ve, bưng lên trực tiếp ăn sống.
Miệng thịt chân giò kia vô cùng mỏng, dường như trong suốt, màu sắc tươi đến
gần như đỏ tía đậm nhưng mùi vị cũng không mặn như tưởng tượng, cũng không quá
mềm mà hết sức dẻo dai.
Sau đó là súp đậu garbanzo đặc[3] , salad tôm hùm, đùi cừu tươi nướng có tưới
nước sốt, còn có kem đưa lên lần lượt theo thứ tự.
“Ngạn ngữ phương Tây nói: ở tại Pháp, đi tại Mỹ, ăn ở Tây Ban Nha. Không lấn
được ta.” Đình Đình cắt xuống một ít thịt đùi cừu tươi nướng đưa vào miệng.
Không biết đầu bếp chế biến như thế nào mà một chút mùi cừu cũng không có, sốt
hương thơm nồng, ăn thêm nữa cũng không thấy ngán.
Phan Công Tử một tay chống cằm, nhìn vẻ mặt hài lòng của Đình Đình cong môi
cười một tiếng “Lần này hết giận chưa? Anh đã thay em xử người khi dễ em rồi,
còn mời em ăn bữa tiệc lớn ngon như vậy, em phải cám ơn anh thế nào?”
“Đại ân không lời nào cám ơn hết được, lần trước anh nợ em coi như xóa bỏ.”
Đình Đình cười híp mắt, mới không cho y được đó.
Phan Công Tử mỉm cười, cô bé này, lừa gạt không được.
Đình Đình ăn sạch thịt đùi cừu nướng, buông dao nĩa đẩy cái mâm ra “Hôm nay Na
Na không tới, cô ta không có việc gì chứ?”
“Em quan tâm cô ta làm cái gì?” Phan Công Tử kỳ quái.
Đình Đình múc một muỗng kem ăn “Rốt cuộc cô ta cũng là con gái, trải qua việc
này, danh dự mất hết, ngay cả công việc cũng khó giữ được, trừng phạt vậy là đủ
rồi, không cần thiết phải ép cô ta vào đường cùng.”
“Đố ngốc.” Phan Công Tử chê cười, “Chỉ có em mới có thể nghĩ như vậy, chỉ sợ
nếu cô ta có một cơ hội xô em cũng sẽ không bỏ qua cho em đâu!”
Triêu Dương ở bên cạnh gật đầu một cái.
Đình Đình suy nghĩ một chút, không nói gì nữa. Dù sao cô không phải là thánh
nhân, người đánh cô má trái, cô còn đưa má phải của mình ra sao.
Phan Công Tử thấy Đình Đình có chút buồn buồn không vui, thở dài “Chẳng qua cô
ta đi hỗ trợ điều tra, chỉ cần cô ta không dính vào các giao dịch tiền quyền
sắc của Đỗ Huy thì sẽ không có vấn đề quá lớn.”
Phan Công Tử không có gì để tranh luận, vấn đề này tuy lớn mà nhỏ, lớn một chút
thì có tai ương lao ngục, nhỏ một chút cũng là thân bại danh liệt.
Đình Đình thở dài một tiếng. Bạn học bốn năm, đồng nghiệp ba năm, một thời gian
quen biết cuối cùng lại kết thúc như vậy, làm sao mà không tiếc nuối.
Na Na xinh đẹp, cũng không thiếu tài năng, nếu dùng tâm tư ở chỗ nghiêm chỉnh
thì lào sao rơi vào kết quả hôm nay?
“Lòng em quá mềm yếu.” Phan Công Tử cầm khăn ăn lau miệng rồi cũng bỏ dao nĩa,
nâng ly cà phê hương nồng uống một hớp.
Triêu Dương thấy Đình Đình thích kem, liền đẩy phần của mình tới trước mặt Đình
Đình.
Đình Đình liền cười lên gương mặt đỏ bừng.
Triêu Dương đã từng gặp qua Đình Đình say rượu nên trong lòng biết cô đã say.
Xem ra sau này không thể để cho cô uống rượu, chỉ một ly rượu trước bữa ăn, lúc
ăn cơm lại uống vài ngụm rượu đỏ mà đã có thể say thành như vậy rồi.
Phan Công Tử liếc mắt Đình Đình một vòng, vẫy tay tính tiền rồi cũng nói với
Triêu Dương “Đình Đình say rồi, đưa cô về nhà thôi.”
Triêu Dương gật đầu một cái.
Hai người đỡ Đình Đình xuống lầu, ra khỏi nhà hàng lấy xe để tài xế lái thay.
Phan Công Tử hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay với Triêu Dương, “Đình Đình giao cho
anh.”
Nói xong chạy BMW đi trước một bước.
Triêu Dương đỡ Đình Đình, cô vừa cười vừa đi xiêu vẹo.
Triêu Dương cười khổ đành phải để cô tựa vào trên vai hắn, sau đó nói địa chỉ
đại viện bộ đội với tài xế lái thay.
Triêu Dương kỳ thật cũng nghĩ đến chuyện đưa Đình Đình say rượu trở về nhà
mình, sau đó muốn làm gì thì làm. Chẳng qua nếu như vậy, hắn và những tên háo
sắc trên phố lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn có cái gì khác nhau đâu?
Triêu Dương cười khổ cúi đầu nhìn Đình Đình tìm được vị trí thoải mái nhất ngủ
vùi ở vai mình, mắt đã nhắm lại bắt đầu thở khò khè nho nhỏ, trong lòng có một
tiếng nói, dù sao hai người đã là người yêu, sớm muộn cũng phải ở chung một
chỗ, hôm nay hay về sau ở chung một chỗ có cái gì đâu?
Nhưng lại có một giọng nói khác đoan chính nghiêm khắc, cô toàn tâm toàn ý tín
nhiệm cậu, cậu không thể phụ sự tín nhiệm của cô đối với cậu! Chớ vội vàng nhất
thời.
Không đợi thiên nhân giao chiến trong lòng Triêu Dương phân ra thắng bại, Đình
Đình đã trượt từ trên vai Triêu Dương xuống, khuôn mặt nằm giữa hai đùi Triêu
Dương, hơi thở lửa nóng theo hô hấp phập phồng, giống như qua một lớp vải dày
xuyên thẳng đến da thịt.
Triêu Dương có thể cảm giác mình cột sinh mạng giữa hai đùi mình đột nhiên thức
tỉnh, cười khổ sâu hơn, đưa tay kéo Đình Đình lên, đặt trên đầu vai, lại nhắc
nhở mình một lần nữa, về sau vạn lần không thể để cho cô uống rượu.
Cũng may mười giờ tối rồi, đường xá khá vắng, 40' tài xế đã đưa bọn họ về đại
viện bộ đội.
Triêu Dương dặn dò tài xế chờ ở cửa, hắn đưa Đình Đình đi vào liền ra ngay.
Ra ngoài mở cửa chính là bác gái lần trước khoác áo lông cừu cho Đình Đình,
nhìn thấy Đình Đình lại say té ở trong cánh tay của cùng một người đàn ông lần
nữa, bác gái trợn to hai mắt.
Lúc này Triêu Dương vẫn còn có tâm tình nghĩ, thì ra thói quen thích trợn to
hai mắt của Đình Đình là giống như bác gái nhà cô.
Bác gái vội vàng phụ một tay, dìu Đình Đình vào trong nhà.
Triệu Kính Quốc và Nghiêm Ái Hoa vừa vặn đều ở nhà, cũng còn chưa nghỉ ngơi,
đang ngồi ở trên sô pha cùng nhau xem phim bộ Điệp Chiến gần đây thịnh hành cả
nước, một người thích Dư Tắc Thành, một người thích Thuý Bình, cũng may là cả
hai không xung đột.
Nghe cửa vang lên, hai người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy bác gái và nam tử
tao nhã một trái một phải đỡ Đình Đình đi vào phòng khách.
Triệu Kính Quốc đã biết Triêu Dương, cho nên cũng không hết sức bất ngờ, nhưng
Nghiêm Ái Hoa chưa từng thấy qua Triêu Dương, liền không khỏi nhíu nhíu mày.
Con gái uống đến say khướt cho một người đàn ông xa lạ đưa về nhà thì còn ra
thể thống gì chứ?
“Chị, phiền chị đỡ Đình Đình lên lầu nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Ái Hoa nhẹ nhàng
nói, thuận tay dùng điều khiển tắt ti vi “Cám ơn cậu đưa Đình Đình về. Xin lỗi
cậu tên là gì?”
Triêu Dương bỗng nhiên cảm thấy, đối diện với mẹ Đình Đình lại có áp lực hơn ba
Đình Đình.
“Cháu họ Chương, Chương trong sáng sớm, Chương Triêu Dương.” Triêu Dương một
mực cung kính bởi vì đây là mẹ của Đình Đình, mẹ của người hắn yêu.
Nghiêm Ái Hoa vừa nghe, lập tức nhớ tới lần trước con gái tự mình mua thức ăn
xuống bếp nấu cơm, người muốn đãi chính là chàng trai tên gọi Chương Triêu
Dương này, sự không vui trong lòng liền giải tán hơn phân nửa.
Thì ra là chàng trai con gái thích.
Ừ, ngược lại là người thành thục.
Không có thừa dịp cô gái uống rượu say, mang cô về nhà mình, ngược lại đi đường
xa đưa cô về trước mặt cha mẹ.
Thoạt nhìn mặt mày đoan chính, ánh mắt sáng sủa, không nhìn đông ngó tây lung
tung.
“Bác trai bác gái, cháu đưa Đình Đình về, xin an tâm.” Triêu Dương cười một
cái, không kiêu ngạo không tự ti “Xe vẫn còn ở cửa chờ cháu, cháu không quấy
rầy nhiều, tạm biệt.”
“Chờ một chút.” Nghiêm Ái Hoa lên tiếng kêu Triêu Dương “Cháu và Đình Đình là
quan hệ như thế nào?”
Triêu Dương cười lên, thì ra cái kiểu lúc nào cũng nói thẳng ra của Đình Đình
là di truyền từ mẹ của cô.
“Chúng cháu là người yêu.”
Nghiêm Ái Hoa nhíu lông mày, chàng trai này tâm định khí nhàn, không chút hoang
mang, thật chững chạc.
“Nếu là người yêu thì có tính kết hôn hay không?” Nghiêm Ái Hoa trừng mắt nhìn
ông xã muốn chen miệng vào, ý bảo ông im lặng.
Triệu Kính Quốc nhìn Triêu Dương một cái, chàng trai, bác không giúp được cháu.
Triêu Dương không ngờ Nghiêm Ái Hoa hỏi câu này, sửng sốt rồi chợt gật đầu
“Cháu thành tâm qua lại với Đình Đình, lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết.”
Nghiêm Ái Hoa gật đầu một cái, không nói gì dư thừa, bình dị, rất tốt.
“Nếu đã lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, thành tâm qua lại với Đình Đình,
như vậy, có thời gian..., mời cha mẹ cùng ra ngoài gặp mặt thôi.” Nghiêm Ái Hoa
ném ra quả bom nặng ký “Ngày mồng một tháng năm như thế nào? Ngày mồng một
tháng năm cô và ba Đình Đình rảnh, bên cha mẹ cháu có bất tiện gì không?”
Triêu Dương mỉm cười “Cháu phải hỏi trước cha mẹ đã, nhưng phải có thời gian.
Nếu như cô không ngại, ngày mai cháu trả lời chắc chắn cho cô.”
Nghiêm Ái Hoa gật đầu một cái. Không vội đáp ứng, tôn trọng cha mẹ mình, hỏi ý
kiến của cha mẹ trước, là một đứa trẻ hiếu thuận.
“Vậy cứ như thế đi, ngày mai cô chờ trả lời chắc chắn của cháu.” Cũng không hỏi
Triêu Dương có biết số điện thoại trong nhà hay không.
Triêu Dương vẫn mỉm cười, “Vậy cháu xin cáo từ, tạm biệt bác trai bác gái.”
Đi ra khỏi phòng, Triêu Dương mới thở dài ra một hơi, tính cách của mẹ Đình
Đình quá mạnh mẽ.
Bên trong nhà, Triệu Kính Quốc lấy thuốc lá ra muốn hút một ngụm nhưng khi nhìn
thấy ánh mắt đưa tới, không thể làm gì khác hơn là đặt ở dưới mũi ngửi một cái,
sau đó ngoan ngoãn thả lại trong hộp thuốc lá, “Em dữ với chàng trai đó như
vậy, coi chừng hù dọa hắn chạy mất.”
Nghiêm Ái Hoa cười lên “Ban đầu anh cũng đâu bị cha mẹ em hù chạy.”
“Anh có thể đánh đồng với thanh niên bây giờ sao? Anh là quân nhân chịu huấn
luyện chính quy!” Triệu Kính Quốc ưỡn ngực “Còn nữa anh yêu em, đi được chính
ngồi được đoan, anh có cái gì phải sợ?”
“Khác nhau chứ, nếu tiểu Chương thật tâm yêu thích Đình Đình chúng ta thì dù em
là Mẫu Dạ Xoa cũng sẽ không hù dọa nó chạy.” Nghiêm Ái Hoa khẽ vỗ thái dương đã
lác đác tóc bạc của chồng “Chàng trai này, em thật hài lòng.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng mà không nói lời nào.
Đình Đình say ngã xuống giường không biết, Triêu Dương cứ như vậy đã qua cửa ải
này của cha mẹ cô.