Nại Hà

Chương 41

“Nại Nại, đã lâu không gặp.” Hà Minh đặt một tay lên cửa cười tủm tỉm chào hỏi cô, giọng điệu rất quen, còn cố ý hạ thấp giọng để cô nhận ra giọng hắn.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo Tshirt trắng đơn giản cùng quần bò xanh, trông có vẻ rất giản dị mà thoải mái, thoạt nhìn như một cậu sinh viên chưa từng trải đời.

“Đã lâu không gặp.” Quả thật An Nại đã lâu lắm không gặp mặt Hà Minh bên ngoài rồi , cô vốn cảm thấy Hà Minh…… biết quá nhiều chuyện của cô, mỗi lần gặp Hà Minh cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

Cô cùng Hà Minh và cả Sở Hà cũng coi như lớn lên bên nhau từ bé, khi ấy Hà Minh thường xuyên tới nhà họ Sở cùng Sở Hà…… trêu chọc cô, An Nại bị trêu chọc nhiều nên cũng không thèm để ý đến bọn họ nhiều lắm. Hà Minh không giống như Sở Hà, nếu An Nại bơ Sở Hà, Sở Hà sẽ không thèm tới trêu chọc cô nữa, nhưng Hà Minh không như vậy, cô không muốn chơi cùng Hà Minh, hắn sẽ trêu chọc cô đến cùng, An Nại thầm vẽ một chữ ‘Chính’ trong lòng, sau đúng bảy lần An Nại sẽ trả lại cho hắn một đòn mạnh ……

Ngày đó cô thường xuyên bị đám nam sinh trong trường trêu chọc, có một lần còn suýt chút nữa bị bọn họ kéo vào WC nam, Sở Hà không nhịn được quyết định đưa cô đi học TaeKwonDo, Sở Hà luyện được rất nhiều chiêu, nhưng cô chỉ học một chiêu duy nhất vừa nhanh chuẩn lại mạnh – đó là đá trúng điểm yếu của đối phương.

Vì thế, Hà Minh liền gặp xui xẻo.

Sau này, chú Sở nói, cú đá của cô thiếu chút nữa đã khiến Hà Minh đoạn tử tuyệt tôn cả đời.

Vài năm sau đó hai người cũng rất ít khi gặp nhau, Hà Minh chơi với Sở Hà, cô cũng ở cạnh Sở Hà, nhưng hiếm khi cô và Hà Minh chạm mặt lần nào, cho dù là gặp nhau thì cũng chẳng ai thèm để ý đến đối phương. Chắc hẳn Hà Minh vẫn ghi hận chuyện cô thiếu chút nữa đã khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn năm ấy.

Bước ngoặt trong quan hệ của bọn họ xảy ra khi cô học lớp mười một, hôm đó sau khi tan học An Nại đang đi tắt qua con ngõ nhỏ về nhà thì bị Hà Minh cản đường, hắn trịnh thượng nói với cô:“Lớp em không có ai thích em, em thấy cả đám con gái lớp em ai ai cũng yêu đương rồi đấy, nếu không thì chúng ta cũng yêu nhau đi?”, An Nại nghe mà sợ ngây người, từ khi nào thì “một người” tương đương với “cả đám” vậy, còn cả lý do hẹn hò cũng chẳng logic chút nào, hơn nữa cô cũng chưa muốn yêu.

Điều cô tò mò hơn là, Hà Minh còn muốn hẹn hò với cô, hắn ta thật sự không cảm thấy có chút bóng ma tâm lý nào sao?

Cô không chấp nhận lời tỏ tình của Hà Minh, ngay hôm sau hắn ta đã hẹn hò với nữ sinh ngồi cùng bàn với cô, hơn nữa trưa nào hắn cũng tới đưa cơm cho bạn gái mình, hai người ngồi cạnh An Nại diễn cảnh ân ân ái ái.

Sau lần đó, lần tiếp theo cô thấy mặt Hà Minh chính là vào buổi chiều hôm cô định tỏ tình. Lúc ấy cô nghe thấy Hà Minh hỏi Sở Hà “Có phải anh thích An Nại rồi không ?”. Sau khi biết được thái độ của Sở Hà đêm đó An Nại đã đi uống rượu với Lâm Mộ đến tối muộn mới về, trên đường về nhà còn nhận được cuộc gọi của Hà Minh, rõ ràng cô đang buồn đến mức sắp khóc, nhưng Hà Minh lại ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói:“An Nại, dù sao anh họ cũng không thích em, nhưng tôi thật sự rất thích em, chúng ta hẹn hò nhé được không?”

Như vừa bị chém một đao, An Nại im lặng vài phút rồi đáp:“Không được đâu.”

Sau khi cô vừa nói, bên kia liền cười ha ha ha ha không dứt, cuối cùng Hà Minh còn ra vẻ thoải mái mà nói:“Đùa em tí, là anh trai đang an ủi em thôi!”

Sau đó thì bọn họ không gặp nhau thêm lần nào nữa, lần tiếp theo cô gặp lại Hà Minh là nửa học kỳ sau của năm nhất khi cô quay lại Tây Đại, Hà Minh thường xuyên tới chân ký túc xá tìm cô, mới đầu, cô nghĩ Hà Minh đi tìm cô là vì Sở Hà nhờ vả, Hà Minh cũng thỉnh thoảng có nhắc tới Sở Hà hoặc là chuyện trước đây của ba người bọn họ, cho đến khi Lâm Mộ hỏi cô có phải cô đang hẹn hò cùng Hà Minh hay không, cô mới bắt đầu suy nghĩ.

Cô vừa chấm dứt một mối tình đơn phương vô vọng, hơn nữa cô vốn không thích Hà Minh, nên không muốn lợi dụng hắn quên Sở Hà, cũng không muốn dùng hắn chọc ghẹo ai, cho nên tất nhiên sẽ không hẹn hò với hắn.

Trên thế giới này, vốn không có ai muốn một mối tính tạm bợ với người khác cho qua ngày.

“Cầm Sắt Hòa Minh?” An Nại nghĩ một chút rồi hỏi hắn. Trước đây khi cô cùng Cầm Sắt Hòa Minh thu âm cùng nhau, cô hoàn toàn không ngờ đối phương là Hà Minh, giờ Hà Minh lại có mặt ở đây, hơn nữa cái tên lại tương tự như vậy…… cho nên cũng chỉ là vì lí do đó thôi .

“Đúng vậy!” Hà Minh thoải mái mà gật đầu, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô, thản nhiên tựa người vào ghế dựa nói chuyện phiếm cùng cô,“Tôi vẫn luôn chờ em nhận ra mình.”

Khi Hà Minh ngồi xuống gần cô, An Nại chỉ cảm thấy thật xấu hổ, may là Cố Ly và một em gái cùng lúc đó cũng tới luôn, em gái kia vừa trắng lại hơi mũm mĩm, nhưng gương mặt rất có nét rất duyên, giọng nói cũng rất dễ nghe:“Em là Viên Bánh Trôi Tròn, em béo lắm phải không, ha ha ha……”

“Xin chào, tôi là Thách Anh Làm Gì Đấy.” Trò chuyện với mọi người, An Nại có cảm giác như vừa được giải thoát vậy, thế này thì cô sẽ không cần nói chuyện với Hà Minh nữa rồi.

Nhưng cả tối hôm ấy cô cứ có cảm giác ánh mắt nóng rực của Hà Minh đang nhìn mình chằm chằm.

An Nại đi toilet, sau khi về thì liền ngồi xuống bên cạnh Cố Ly nơi cách Hà Minh xa nhất.

Cho dù cô không muốn quay lại với Sở Hà, nhưng tuyệt đối cũng không muốn yêu đương gì đó với Hà Minh, như vậy sau này sẽ khiến Đoàn Đoàn cảm thấy khó xử.

Trước đây nhóm chị em đã có nhiều lần gặp nhau, nên cả đám rất quen mặt nhau hơn nữa lại cùng chung sở thích, cho nên vô cùng cao hứng khó tránh khỏi việc gọi rượu liên tục, An Nại uống mấy chén, nhưng lại không cảm thấy say. Vừa tan tiệc, An Nại liền ra trước cửa khách sạn gọi xe, Hà Minh nhanh chóng lại xe đến trước mặt cô, hạ cửa kính xuống rồi nói với cô:“Để tôi đưa em về.”

“Không cần.” An Nại lắc đầu, đi vòng qua xe của hắn mà tiếp tục đi, bất thình lình Hà Minh bỗng xuống xe tiến sát lại gần cô, lặp lại một lần nữa:“Tôi đưa em về.”

Lần này sau khi An Nại từ chối, Hà Minh cũng không kiên trì nữa, mà lái xe đi thẳng.

An Nại vẫn quay lại căn hộ nhỏ mà bác cô để lại.

Đêm hôm đó cô lại mất ngủ, lăn qua lộn lại trên giường chục lần cũng không ngủ được.

Cuối cùng An Nại quyết định dậy ôm máy tính tìm đại một bộ phim hài xem, vừa xem qua mấy phút đầu cô mới nhận ra bộ phim này chính là phim tối hôm đó cô và Đoàn Đoàn cùng nhau ngồi xem.

Tối hôm đó bọn họ xem phim rất vui, Đoàn Đoàn cứ cười liên tục, nhưng cuối cùng hai người vẫn chưa xem hết bộ phim này.

An Nại ngồi xem lại bộ phim nhưng lại chẳng cười được mấy lần, trước đây mỗi lần xem phim hài cô cũng có thể cười như điên, hơn nữa cũng là bộ phim này tối hôm đó cô còn cười nghiêng ngả nhưng giờ lại không thể cười nổi .

Lần đầu tiên cô xem phim hài mà hết phim vẫn không cảm thấy buồn cười, ngược lại còn có chút cảm giác muốn khóc.

Rõ ràng hai người chỉ ở chung với nhau một tháng ngắn ngủi, nhưng trong đầu cô giờ đây chỉ toàn là hình ảnh bé Đoàn mập mũm mĩm dễ thương thôi.

Không biết giờ Đoàn Đoàn con trai cô có đang khóc không ?.

***

Sau khi đến E.A uy hiếp Cảnh Thâm cung cấp địa chỉ khách sạn An Nại sẽ ở khi đi công tác, Sở Hà liền ôm Đoàn Đoàn tới thẳng khách sạn đó tìm An Nại, nhưng không ngờ lại đến muốn, cô đã trả phòng rời đi từ lâu rồi.

Đã sắp mười một giờ đêm, Đoàn Đoàn nằm gục đầu trên vai anh buồn ngủ không mở nổi mắt, còn cầm tay anh hỏi ma ma đâu.

Cũng vì giờ đã quá muộn, nên Sở Hà đành phải thuê một phòng ngủ tại khách sạn, anh quyết định để Đoàn Đoàn ở đây một đêm rồi ngày mai sẽ về thành phố C.

Sợ Đoàn Đoàn mệt, nên anh muốn cho cu cậu đi ngủ sớm, lần này Sở Hà không để Đoàn Đoàn tự mình tắm rửa nữa, anh liền tắm luôn cho Đoàn Đoàn rồi đem nhãi con ôm lên giường, tiểu Đoàn Tử chùm chiếc khăn tắm lớn ngồi giữa hai chân anh, anh cầm chiếc khăn mặt lau tóc cho cu cậu, vì dùng lực quá mạnh khiến cu cậu cứ lắc la lắc lư.

Sở Hà lập tức nhớ tới An Nại, động tác trên tay cũng chậm dần lại.

Chậm đến mức Đoàn Đoàn còn tưởng ba cậu đã lau xong rồi, dụi dụi mắt mà gọi một tiếng ba ba rồi muốn đứng dậy ra giữa giường năm ngủ, Sở Hà vừa kéo khăn tắm thì cu cậu lại ngã ngồi về chỗ, Sở Hà không yên lòng lau người cho Đoàn Đoàn:“Đừng nghịch, con nghịch ba đau đầu lắm.”

Đoàn Đoàn vô tội lắc đầu, lắp bắp nói:“Ba ba… con… không có đâu.”

Sở Hà lau thêm vài lượt, cũng lười lau tóc của mình, anh tiện tay ném chiếc khăn lông xuống đất rồi lăn ra giường nói:“Ngủ.”

“Dạ!” Đoàn Đoàn vịn giường đứng lên, ga giường khách sạn rất mề , cu cậu nghiêng ngả lảo đảo vừa bước mấy bước liền ngã bổ nhào vào người anh, nhỏ giọng nói:“Ba ba, con muốn muốn…… ngủ như này.”

“Con mấy tuổi rồi Sở Đoàn Đoàn?” Sở Hà hỏi cậu.

Đoàn Đoàn nằm duỗi người trên ngực anh, còn rất nghiêm túc mà trả lời:“Ba tuổi bảy tháng .”

“Cho con lên hẳn bốn tuổi luôn.” Sở Hà cầm bàn tay nhỏ của bé con điều chỉnh lại tư thế ngủ cho cu cậu, để tiểu Đoàn Đoàn mũm mĩm ngả đầu vào ngực anh, hai bàn tay nhỏ bé của Đoàn Đoàn giữ chặt áo ngủ của anh nhanh chóng vào giấc ngủ.

Trước kia lúc Sở Hà mới lên chức ba, anh còn lóng ngóng không biết chăm sóc cho Đoàn Đoàn thế nào, ngay cả cách pha sữa cho con trai phải cho bao nhiêu muỗng nước nóng bao nhiêu muỗng nước lạnh, nhiệt độ khoảng bao nhiêu anh cũng không biết, sau này mỗi lần anh pha sữa cho con trai liền dùng một ngón tay thử nhiệt độ trong bình sữa, độ nóng vừa phải là có thể cho Đoàn Đoàn ti.

Pha sữa chỉ là chuyện nhỏ, chuyện khiến chân tay anh luống cuống hơn cả là đêm nào Đoàn Đoàn cũng nằm trong nôi khóc nấc lên từng cơn, cu cậu y như bản sao thu nhỏ của An Nại, vừa khóc đã khiến Sở Hà hoảng hốt. Anh chạy vội tới kiểm tra tã lót thì vẫn còn khô, đem bình sữa đút vào miệng Đoàn Đoàn cu cậu cũng không chịu uống, mà vẫn khóc quấy liên tục, Sở Hà gấp đến mức ôm lấy Đoàn Đoàn nhẹ nhàng vỗ về, cu cậu mới không khóc nữa.

Cuối cùng, anh đành cẩn thận nằm xuống, đặt Đoàn Đoàn nằm trên ngực mình, Đoàn mập nằm sấp trên người anh không khóc không làm loạn nhanh chóng vào giấc ngủ.

Anh đã từng thử dỗ Đoàn Đoàn ngủ say rồi đặt cu cậu vào nôi, nhưng Đoàn Đoàn vừa đặt mình xuống nôi đã rẫy rụa khóc toáng lên.

Không còn cách nào khác, đêm nào Sở Hà cũng để Đoàn Đoàn nằm ngủ trên người anh, thế nên anh không dám xoay người, Tiểu Đoàn còn quá nhỏ, Sở Hà sợ chính vừa xoay người sẽ đè bẹp thằng bé, nên gần như đêm nào anh cũng mất ngủ. Chờ đến nửa đêm Đoàn Đoàn đói bụng đòi ăn sữa bột, thì toàn thân anh đã tê dại cả đi.

Cứ ngày qua ngày như vậy, đêm nào Đoàn Đoàn cũng nằm ngủ trên người anh thoải mái đến mức chảy cả nước dãi ra áo anh.

Khi đó, anh cảm thấy mình rất thành công, một mình anh nuôi Đoàn Đoàn vừa trắng lại vừa béo, giống như hạt gạo nếp tròn trịa mũm mĩm vậy.

Bây giờ nhớ lại những ngàytháng đó, chắc hẳn là vì Đoàn Đoàn không có cảm giác an toàn nên mới bám chặt lấy anh như vậy .

Thật ra anh dẫn Đoàn Đoàn về nước mới được một thời gian ngắn, nhưng con người Đoàn Đoàn đã nhanh nhẹn hơn nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn. Nhưng giờ An Nại đã bỏ đi rồi, còn Đoàn Đoàn……

Mấy ngày nay Sở Hà đắm chìm trong cảm giác bực bội khó chịu, nên cũng không quan tâm nhiều đến Đoàn Đoàn, thằng bé còn nhỏ như vậy, chắc hẳn còn sợ chia ly hơn cả anh.

Sở Hà nhìn thoáng qua Đoàn Đoàn đang nằm ngủ trên người anh, đưa tay lau mồ hôi thấm đẫm trên mái tóc ngắn cũn của Đoàn Đoàn, nhỏ giọng nói:“Ba sẽ tìm mẹ về cho con trai của ba sớm thôi.”

Anh nói vô cùng chắc chắn, cuối cùng là sáng hôm sau theo thói quen vừa lướt Weibo một chút thì tức điên cả người!

Trên Weibo đang share nhau một tấm ảnh, nhân vật chính trong ảnh là An Nại và…… Hà Minh! Bọn họ đang đứng trước cửa khách sạn, Hà Minh đứng bên cạnh An Nại, cúi đầu nói gì đó với cô, vì khoảng cách chụp quá xa nên anh không nhìn thấy rõ vẻ mặt của An Nại, nhưng chỉ chuyện này thôi cũng đủ để người ta thêu dệt ra hàng ngàn câu chuyện khác rồi —

“Sở tổng của Thần Dập vừa công bố chuyện tình cảm đã bị đội nón xanh, người đàn ông trong ảnh chính là em họ của Sở Hà! Người đẹp An, cô còn nhớ đứa con bên hồ Đại Minh năm ấy sao? Ba năm qua cô bỏ mặc đứa bé sống chết không lo, bây giờ đã thành công leo lên cành cao sao không ở nhà chăm còn trai còn ra ngoài gặp chú em rể làm quỷ gì ?!”
Bình Luận (0)
Comment