Cả đời này của Từ Tư Khởi, tuổi thơ thì được ba mẹ cưng nựng trong tay lớn lên hạnh phúc, thanh xuân lại vì gia đình suy sụp mà khổ sở, sau này lại dựa vào chút thủ đoạn chẳng vẻ vang gì mà bước lên đỉnh cao, và cũng vì lòng tham mà trở thành nên trắng tay lần nữa......
Cho đến khi trắng tay, bà mới hiểu được điều đáng tiếc nhất là bà đã tự tay bỏ đi đứa con của mình. Làm mẹ, bà quả thực đã rất thất bại rồi.
Thật ra Từ Y Y rất giống bà, con bé ích kỷ, tính tình nóng nảy, lại vô cùng cố chấp. Khi nó mười lăm tuổi đã phải trải qua một buổi kiểm tra và được kết luận là có dấu hiệu của bệnh tâm thần nhẹ.
Từ Tư Khởi có chút bất lực, bà ôm Từ Y Y vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng an ủi con gái.
Từ Y Y lập tức được đưa về giường của mình, cô nghiêng người sang một bên, mặt nhìn về phía cửa sổ bệnh viện, đưa lưng với Từ Tư Khởi.
"Y Y," Từ Tư Khởi đi sang phía bên cửa sổ ngồi xuống, vươn tay xoa lưng cho Từ Y Y:"Ngày mai chúng ta sẽ làm phẫu thuật, sau đó mẹ sẽ đưa con tới thành phố khác sống, con nghe lời......" Bà quyết định, bất luận làm thế nào cũng phải bắt Từ Y Y phá cái thai nay, tới một nơi hoàn toàn mới để bắt đầu sống và tiến về phía trước......
Từ Y Y không nói gì, nếu như là trước đây cô nhất định sẽ nhảy dựng lên cãi nhau với Từ Tư Khởi, nhưng hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi. Cô nhắm mắt lại không nói gì, tay giữ chặt ga giường, cô nằm trên giường mơ một giấc mơ rất dài, lúc tỉnh dậy thì trời còn chưa sáng, cô có chút hoảng hốt.
Cô đang định xoay người xuống giường, chợt nghe thấy tiếng của Từ Tư Khởi, giọng bà vô cùng nhỏ.
Dường như bà đang nói chuyện điện thoại, Từ Y Y mơ hồ nghe được vài chữ "Nhất định...... Hôm nay...... phẫu thuật...... đòi bồi thường......"
Trong bóng đêm cô mở to hai mắt.
"Tôi sẽ để con bé đứng ra giải thích......"
Từ Y Y nhận ra người Từ Tư Khởi đang nói chuyện không phải Lê Lãng, mà là người nhà họ Lê.
Một cảm giác áp lực và phẫn nộ bỗng dâng trào trong lòng cô, cô muốn nhảy dựng lên đập nát cái di động kia của Từ Tư Khởi, cô muốn phá vỡ tất cả đồ đạc trong căn phòng này, nhưng rồi lại có cái gì đó như muốn thoát ra khỏi lồng ngực cô......
Hơn chín giờ, Lê Lãng lại tới bệnh viện một chuyến, hắn sợ Từ Tư Khởi chỉ nói mồm cho qua chuyện, nên muốn chính mắt chứng kiến cô làm phẫu thuật xong mới yên tâm.
Từ Tư Khởi đi ký tên người giám hộ, Từ Y Y tựa người vào thành giường bệnh cầm trên tay dao gọt trái cây, cô vụng về gọt vỏ táo. Cô gọt vỏ táo giống như tước vỏ khoai tây vậy, tước từng mảnh từng mảnh, không nối liền với nhau. Trước kia khi cô và Lê Lãng còn yêu nhau, hắn nói sau này hắn sẽ gọt táo cho cô ăn.
Từ Y Y đưa mắt nhìn thoáng qua Lê Lãng ngồi đối diện, hắn có vẻ không kiên nhẫn tựa người vào tường lướt điện thoại với dáng vẻ vô cùng khó chịu, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
"Lê Lãng, hôm nay tôi sẽ phẫu thuật bỏ......" Từ Y Y mở miệng nói:"Anh thật sự, không cần đứa bé này sao?"
"Cô nói đủ chưa, không muốn là không muốn! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, đồ điên!" Lê Lãng ném mạnh chiếc di động vào tường:"Cô phá xong tôi cho cô tiền, mẹ cô nói muốn năm mươi vạn tệ, tôi cho cô, sau này thì đừng đến làm phiền tôi nữa!"
Nỗi đau trong lòng Từ Từ cũng hóa thành lửa giận ngút ngàn, cô hận những kẻ trắng trợn mắng cô không biết xấu hổ, lại hận bản thân không có cách nào giữ lại đứa trẻ này, và hận nhất là Lê Lãng. Cô biết ở độ tuổi này cô không đáng phải chịu đựng nỗi đau ấy, cho dù cô có xứng đáng phải nhận nó, nhưng còn Lê Lãng......
Chính Lê Lãng tự tay ép cô đến đường cùng!
Khi chiếc dao gọt trái cây chọc vào bụng Lê Lãng, thì hắn hoàn toàn không phản ứng lại kịp, Từ Y Y kéo chiếc dao nhỏ ra, lại hung hăng đâm hắn thêm một dao nữa.
Mắt cô đỏ rực, trên tay đầy máu tươi nóng hổi, khi cô hồi hồn lại thì Lê Lãng đã ngã xuống sàn nhà, trên bụng toàn là máu, thấm đỏ cả mảng áo.
"Aaaaaa –" Từ Y Y nghẹn ngang cổ họng muốn hét lên, nhưng lại không thành tiếng, cô lùi người về sau vài bước, con dao gọt quả đang nằm trong tay cũng rơi luôn xuống đất.
Khi Từ Tư Khởi trở về, đập vào mắt bà chính là cảnh Lê Lãng nằm xõng xoài trên mặt đất và Từ Y Y hai tay đầy máu me, bà cuống quít khóa chặt cửa lại, dè dặt bước tơi vươn tay lên mũi Lê Lãng để kiểm tra, may quá vẫn còn thở......
"Mẹ mẹ, con con......" Từ Y Y sợ hãi lắc đầu liên tục rồi lùi người về sau, không cẩn thận vấp phải con dao kia, rồi ngã đập mông xuống sàn.
Từ Tư Khởi lao ra ngoài gọi bác sĩ vào, Lê Lãng bị thương rất nặng, nhưng may mà vết thương cũng không phải ở vùng trí mạng.
Từ Tư Khởi ôm Từ Y Y ngồi ngoài hành lang bệnh viện chờ.
Trong lòng bà trào dâng một cảm giác sợ hãi và kích động trước nay chưa từng có, kỳ thật vừa rồi bà có thể nhặt con dao kia lau khô sạch máu, cầm con dao đứng ở đó, rồi bảo Từ Y Y chạy ra gọi y tá......
Nhưng cuối cùng bà vẫn là người ích kỷ.
Bà luôn miệng nói Từ Y Y là bảo bối của bà, là điểm yếu của bà, nhưng người bà yêu nhất vẫn chính là bản thân mình.
Từ Tư Khởi đột nhiên vô cùng căm ghét chính mình.
Bà ôm lấy Từ Y Y, con bé giữ chặt áo bà tay cũng run hết cả lên.
"Không sao, Y Y, không sao đâu, đừng sợ......"
Không sao đâu, Từ Tư Khởi tự an ủi chính mình, Lê Lãng không bị thương quá nặng, nhất định có thể cứu được, hơn nữa Từ Y Y có bệnh tâm thần nhẹ, hẳn là sẽ không phải ngồi tù, nhưng nếu là bà...... nhất định sẽ phải ngồi tù.
Bà đã làm đúng, làm đúng rồi.
Trong đầu Từ Tư Khởi bây giờ như một mớ bòng bong, chỉ với vài phút ngắn ngủi bà đã nghĩ ra vô số kế sách.
Bà biết, hiện giờ đứa trẻ trong bụng Từ Y Y nhất định không thể bỏ được. Từ Y Y có chứng thần kinh nhẹ, vì bà sợ nếu người khác biết sẽ không hay, nên mỗi lần đi khám đều đưa Từ Y Y tới bệnh viện ở thành phố Lâm, hơn nữa còn không lưu lại bệnh án, ngộ nhỡ chứng thần kinh nhẹ vô dụng...... nhà họ Lê lại không chịu đồng ý hòa giải, cũng chỉ có thể dựa vào cái thai này làm lý do để trốn tội.
Y tá đã báo công an, cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây, ba mẹ Lê Lãng cũng đang trên đường tới bệnh viện.
Từ Tư Khởi tự nói với mình bà nhất định phải bình tĩnh lại, từ từ nghĩ cách.
Bà lôi di động ra, tìm số của An Nại gọi cho cô.
Bà thầm nghĩ An Nại sẽ niệm tình hai đứa lớn lên cùng nhau, và Từ Y Y cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với An Nại mà cô sẽ ra tay giúp Từ Y Y một lần.
***
Lúc di động vang chuông, An Nại đang đứng trước gương đánh răng, Đoàn Đoàn đứng bên cạnh cô trên chiếc ghê nhỏ cầm bàn chải cũng học theo cô đánh răng xoạt xoạt.
Khi Sở Hà cầm dao cạo râu đi vào liền nhìn thấy động tác của An Nại và Đoàn Đoàn y hệt nhau, tốc độ cũng không khác nhau là mấy, nhìn kỹ mới nhận ra Đoàn Đoàn bắt chước động tác của mẹ mình rất nghiêm túc, An Nại uống nước cu cậu cũng nhanh chóng uống một ngụm, An Nại súc miệng cu cậu cũng cuống quít súc miệng, ngay cả cách cầm bàn chải quẹt qua quẹt lại cũng giống nhau.
Sở Hà khẽ bật cười, trước kia khi Đoàn Đoàn còn bé xíu, mỗi lần anh đánh răng cho Đoàn Đoàn, cu cậu sẽ khóc lóc ăn vạ. Lớn hơn chút nữa khi đi nhà trẻ thì cậu chỉ xoẹt qua xoẹt lại vài cái rồi bỏ, nhưng giờ thì học tập theo các bạn ở nhà trẻ đánh răng đúng ba phút mới thôi
Sở Hà tiện tay cầm di động An Nại đặt trên máy giặt tới nhìn qua một cái, vừa nhìn thấy tên Từ Tư Khởi liền chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Tiểu Đoàn Đoàn đã đánh răng xong, cậu nhảy xuống khỏi ghế rồi kéo tay An Nại trưng ra cái vẻ mặt cầu khen ngợi, An Nại cúi người hôn lên má con trai:"Đoàn Đoàn của mẹ giỏi quá cơ."
Sở Hà rửa những bọt bẩn trên mặt, quét sạch xong ria mép liền nhẹ nhàng thoải mái hôn lên má An Nại một cái, cô vừa quay đầu lại, nụ hôn kia đúng lúc dừng lại trên môi cô, xúc cảm mềm mại ấy khiến Sở Hà không nhịn nổi mà vươn một tay giữ chặt gáy An Nại làm một nụ hôn thật sâu. Ừm, An Nại vừa đánh răng xong nên trong miệng còn có mùi chanh thơm mát.
Cô không từ chối anh!
Phát hiện này khiến Sở Hà hưng phấn đến mức tay chân cũng không biết đặt đâu cho đúng, một tay anh còn đang giữ gáy An Nại, tay kia thì ôm eo An Nại, một tay vừa dùng sức đã đẩy An Nại vào vách tường, một tay anh còn đang đặt sau gáy cô, anh cúi đầu vừa đúng lúc ngắm nhìn chiếc mũi xinh đẹp của cô, đôi lông mày dài của An Nại khẽ cọ lên má anh mấy cái, thật ngứa.
Khi Sở Hà nuối tiếc chấm dứt nụ hôn vị chanh này, thì An Nại đột nhiên vụng về đáp trả lại anh......
Trong nháy mắt đó, An Nại không biết bản thân mình đang nghĩ gì, đột nhiên cô...... không muốn cô đơn nữa.
Ngay từ đầu, khi cô chưa biết mẹ mình đang ở đâu thì đã có thể tha thứ cho việc bà ấy vắng mặt hai mốt năm nay, nhưng trong lòng lại không thể tha thứ cho cái xoay người lạnh lùng năm ấy của Sở Hà......
An Nại đã mất đi quá nhiều thứ, trong cuộc đời này của cô cũng bỏ lỡ và đánh mất rất nhiều rồi, cô không muốn mất cả Sở Hà nữa.
An Nại giữ chặt chiếc carvat kéo anh cúi đầu xuống, sau đó chạm nhẹ một nụ hôn chuồn chuồn lướt lên môi anh.
Môi của cô vừa mềm mại lại mát lạnh, mang theo vị chanh như ẩn như hiện, chỉ lướt qua một cái, cũng khiến trái tim Sở Hà nở rộ, cứ như cả thế giới của anh bừng sáng sau nụ hôn ấy.
Anh cúi đầu nhìn An Nại, trong đôi đồng tử đen bóng kia phản chiếu hình bóng anh vô cùng rõ ràng.
Sở Hà đột nhiên vô cùng muốn ấn An Nại vào tường mà hôn lên mắt, chóp mũi, miệng và cả bờ xương quai xanh xinh đẹp kia của cô nữa......
Mới sáng sớm mà không khí cũng trở nên thật ngọt ngào, mỗi lần hít thở lại khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.
Sở Hà cảm thấy một cơn khô nóng trào dâng trong người anh, máu huyết toàn thân đều dồn về một chỗ nào đó......
"A!" Đoàn Đoàn bị kẹp giữa hai đôi chân dài không thoát ra được liền hờn dỗi kêu một tiếng.
Lần này Sở Hà vô cùng muốn đánh người!
Anh vỗ một cái lên mông Đoàn Đoàn, thầm nghĩ may mà, hôm nay cũng là khai giảng năm học mới rồi!
Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, An Nại và Sở Hà đưa Đoàn Đoàn đến vườn trẻ thật sớm, lúc bọn họ đến nơi thì vườn trẻ chỉ mới có vài người, các thầy cô giáo đang đứng ngoài cửa đón học sịnh. An Nại định đưa Đoàn Đoàn đến nhà trẻ xong sẽ đi làm, thì lại được cá cô giáo thông báo, do nhà trường đã cho các bạn nhỏ nghỉ hè một tháng nên để các bé mau chóng hòa nhập với môi trường, nhà trường đã tổ chức một hoạt động cho phụ huynh. Nếu các phụ huynh có thời gian có thể cùng con mình tham gia, cũng để thắt chặt thêm tình cảm gia định.
Sở Hà vốn không quan tâm đến việc đi làm muộn nên đương nhiên sẽ ở lại chơi cùng Đoàn Đoàn, dưới ánh mắt chờ mong của Đoàn Đoàn, An Nại cũng quyết định gọi điện thoại xin nghỉ một ngày.
Cô vừa bật màn hình di động lên liền nhìn thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ từ Từ Tư Khởi, An Nại mặt không biến sắc xóa sạch nhật ký cuộc gọi, rồi tìm số của Giang Noãn gọi cho cô nàng một cuộc. Rất nhanh bên kia liền vang lên giọng nói quen thuộc của Giang Noãn, có vẻ chị ấy cũng đang đứng rất gần chỗ cô.
An Nại nhìn xung quanh một lượt, liền nhận ra Giang Noãn đang dắt tay một cậu bé rất xinh trai cách cô chỉ vài bước, cô nàng còn vẫy tay với cô ra hiệu khẩu hình miệng "muốn làm gì tùy em".
Hơn tám giờ mười lăm, các bạn nhỏ cũng đã đến đông đủ, An Nại liếc mắt một cái liền nhận ra Tiểu Bánh Trôi mập mạp, cô nhéo nhéo ngón tay Đoàn Đoàn nhắc:"Đoàn Đoàn, mau nhìn kìa, tiểu mập đến rồi......"
Bị Sở Hà nhìn thoáng qua cô, An Nại hắng giọng một cái:"Bạn con đến rồi kìa."
Tiểu Bánh Trôi cũng vừa nhìn thấy Đoàn Đoàn, cu cậu nhanh chóng kéo chặt tay anh trai mình mà chạy về phía Đoàn Đoàn trao cho bạn mình một cái ôm nồng thắm:"Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn!"
Tiểu Nguyên Tiêu cũng lạnh lùng chạy theo em trai mình tới chỗ Đoàn Đoàn, tay ôm tay quấn thành một vòng tròn.
Cậu bạn nhỏ nhiều chuyện vừa thấy đồng bọn của mình thì hưng phấn không thôi, bé một tay nắm tay Đoàn Đoàn một tay thì kéo Tiểu Nguyên Tiêu chạy về phía bên kia, vừa chạy vừa lớn tiếng hô "Giữ chặt nhé anh hai", lúc này An Nại mới nhận ra cậu đang chạy về phía Giang Noãn gọi to một tiếng "Bác hai", rồi kéo cậu bé đang đứng bên cạnh Giang Noãn cùng đi chơi. Đoàn Đoàn và các bạn của mình cùng nhau chạy qua chạy lại trên bãi cỏ, tóc cũng ướt sũng.
"Em xem, so với Tiểu Bánh Trôi thì Đoàn Đoàn nhà mình cũng không béo lắm." Sở Hà nắm lấy cổ tay cô, An Nại lấy lại tinh thần, gật gật đầu còn nghiêm túc nói:"Đoàn Đoàn đâu có béo đâu."
Sở Hà:"......" lúc em nhìn Đoàn Đoàn thì mắt cũng tự động điều chỉnh theo photoshop nữa à!
Trò chơi cùng phụ huynh ở nhà trẻ cũng rất đơn giản, vòng thứ nhất chính là thi ba người chạy bốn chân, chia thành các lớp lớn lớp nhỏ và lớp chồi để cùng nhau thi đấu.
Ngay từ trận đầu tiên, ba mẹ cặp sinh đôi từ bỏ quyền thi đấu, Đoàn Đoàn nhanh chóng thắng vòng một.
Thắng quá dễ dàng, người mẹ xinh đẹp của cặp sinh đôi mau chóng giải thích:"Từ bài học xương máu rất nhiều lần cho thấy, nếu tôi không chắc chắn thành tích nhỏ hơn hai phút, thì sẽ không tham gia."
An Nại nhìn Tiểu Bánh Trôi, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Nguyên Tiêu, ngẫm lại thành tích đánh nhau vĩ đại của cặp sinh đôi, chắc chắn có liên quan đến người mẹ xinh đẹp này.
Cặp sinh đôi không tham gia dự thi, nên đành đứng ngoài sân cổ vũ đội An Nại cố lên, An Nại đã lâu rồi không khẩn trương đến thế, Sở Hà cúi người lấy khăn lụa cột chân cô và Đoàn Đoàn vào với nhau, Đoàn Đoàn cũng xoay người buộc chân cho mình và ba ba.
Tiếng còi vừa vang lên, Sở Hà liền vươn tay vòng qua Đoàn Đoàn mà giữ chặt lấy vai cô, dường như là nhấc cả Đoàn Đoàn ở giữa nhanh chóng chạy về đích.
An Nại chạy theo nhịp chân của Sở Hà, một tay cũng ôm cánh tay Sở Hà, cơ thể anh rất rắn chắc, bởi vì dùng sức mà căng lên, một tay cô cũng không giữ chặt được.
Tiểu Đoàn Đoàn bị kẹp giữa hai người nên căn bản không cần dùng sức, hoàn toàn là đư ợbọn họ nhấc lên mà chạy.
Bọn họ là đội đầu tiên vượt qua dây hồng ở điểm đích!
An Nại khom lưng vịn tay lên đầu gối, phẩy tay quạt gió cho mình, rồi lại quạt gió cho Đoàn Đoàn.
Đã lâu lắm rồi cô không vui vẻ thế này, An Nại nhận chai nước lạnh trong tay Sở Hà liền cho Đoàn Đoàn uống một ngụm lớn, rồi cô cũng uống một ngụm, vừa quay đầu lại liền chạm mắt với Sở Hà.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, Sở Hà hơi ngẩn người, vì An Nại cười nên đôi mắt phượng hơi cong lên, dưới ánh mặt trời trông thật rực rỡ, hai chiếc má lúm đồng tiền nhỏ xíu như ẩn như hiển bên má, khiến toàn thân cô tựa như phát sáng.