Nại Hà

Chương 65

Bị ép đến mức này, An Nại đành nể mặt mọi người đứng lên kính Sở Hà một chén, cô còn ngửa cổ uống trước, Sở Hà lười biếng tựa lưng vào ghế thưởng thức chén rượu trong tay mà nhìn cô, căn bản không có ý muốn uống.

Da mặt An Nại mỏng, bỗng chốc mặt cô đỏ bừng.

Ngay cả Giang Noãn cũng không ngờ ngay cả An Nại mà Sở Hà cũng không nể mặt, cô không chịu được khi đồ đệ mình bị bắt nạt, vì thế ngón trỏ gõ gõ mặt bàn nói:"Sở tổng, chén này anh cũng không chịu uống à, là Nại Nại nhà tôi kính rượu đấy nhé!"

"Kính rượu thì tôi không uống......" Sở Hà lắc cái chén trong tay, giọng nói trầm lại:"Tôi còn đang chờ giao bôi mà!"

An Nại xoa xoa gương mặt đỏ ửng của mình, thẳng tay rót lại cho mình một ly rượu đỏ, khiêu khích nhìn Sở Hà một cái mà nói:"Giao bôi cũng được thôi, em uống một ly, anh uống một chai."

"Oa! Anh hùng Nại Nại! Sở tổng tuyệt vời!" Giang Noãn vỗ tay bôm bốp, có cơ hội xem kịch vui, cô còn không quên nhắc nhở An Nại – Sư muội à em ép anh ta uống cả chai, sau đó cùng anh ta về nhà, em chắc chắn mình sẽ thắng chứ hay cho anh ta cơ hội chiếm tiện nghi thế?

"Không thành vấn đề." Bỗng dưng có chuyện tốt, Sở Hà nhanh chóng đồng ý rất dứt khoát, anh tự tay mở một chai rượu đỏ:"Uống giao bôi đi, anh sẽ uống cạn chai rượu này không thừa một giọt."

Thật ra sau khi cô nói xong nhìn thấy hai mắt anh sáng rực đồng ý luôn, An Nại đã biết mình bị lừa rồi, nhưng lời đã nói ra, đến chết cũng phải làm.

An Nại một tay cầm chân ly, tay kia đang định vòng qua tay anh, đột nhiên phía sau bỗng có người đẩy cô một cái, cô lập tức ngã nhào vào lòng Sở Hà, anh cũng thuận thế vươn tay ôm lấy eo cô, năm ngón tay ấm áp kia còn nhéo eo cô một cái.

Mẹ nó, ly rượu của An Nại lắc lư một cái, thiếu chút nữa rơi vãi cả ra.

Bọn họ cách nhau gần quá.

Căn phòng lập tức trở nên yên lặng hẳn, không biết ai còn giảm ánh sáng từ chiếc đèn trùm treo trên trần.

Ngọn đèn tối dần, không khí trong phòng cũng lập tức trở nên ái muội hơn hẳn.

An Nại ngước lên nhìn Sở Hà, anh đang cúi đầu nhìn cô, dưới ngọn đèn mờ ảo, chiếc mũi thẳng cùng từng đường nét sắc cạnh trên gương mặt khiến anh trông thật gợi cảm, đôi mắt anh như một vò rượu đã chôn lâu năm, thật khiến người ta cứ muốn đắm mình trong đó.

Trong đôi mắt anh cũng chồng chất bóng dáng ai kia.

Trong chớp mắt đó, dưới ánh đèn mờ ảo, An Nại có cảm giác mơ màng chưa từng có.

Tay An Nại nhanh chóng cầm chặt cánh tay Sở Hà, vì anh vén tay áo sơ mi lên nên tay cô vừa lúc nằm chếch phía trong tay anh, An Nại nhanh chóng vòng tay mình qua tay anh rồi nâng ly rượu đến bên miệng ngửa cổ uống cạn, Sở Hà cúi đầu cười khẽ một tiếng, cũng uống hết chai rượu kia.

Trước khi tan cuộc, anh quả thực đã một mình uống hết chai rượu đỏ đó.

Tất cả nhân viên của E.A và Thần Dập có mặt ở đây hôm nay cũng đều may mắn được chạm ly với Sở tổng – người rất ít uống rượu khi tham gia xã giao.

Đêm dần buông xuống, An Nại uống không ít cũng không nhiều lắm, còn Sở Hà uống không có điểm dừng, cứ ai tới kính cô anh sẽ cản rượu thay cô.

Trước kia An Nại nghe Cảnh Thâm nói một mình Sở Hà có thể uống hai lít rượu còn nghĩ anh chém gió, nhưng giờ được chứng kiến anh có thể uống hết chai rượu đỏ còn chưa say mà ngược lại là càng tỉnh hơn. Cô không lái xe, Sở Hà lái xe đến, hết tiệc rượu anh gọi điện thoại kêu lái xe tới đưa bọn họ về nhà.

Trên đường về nhà, An Nại hạ cửa kính xe xuống, tác dụng của rượu đỏ khá mạnh, rõ ràng vừa nãy cô vẫn còn tỉnh táo nhưng giờ lại có chút mơ màng, khi cô đang hứng gió, trên vai đột nhiên hơi nặng, một tay Sở Hà vòng qua vai cô kéo cô ngã vào lồng ngực mình.

"Anh say rồi hở?" An Nại có chút hối hận vì vừa rồi đã kính rượu anh.

Sở Hà xoa xoa mi tâm, rồi vươn tay xờ lên mắt cô, vỗ nhẹ nhẹ lên má cô, động tác quyến rũ mười phần khó thể tả được.

An Nại bắt lấy bàn tay anh đang xoa mặt mình, Sở Hà để cô cầm tay mình, còn tay kia thì lập tức nhấc cô đè sát người vào tấm tựa lưng của chiếc ghế phía trước.

Tư thế này khiến An Nại lại ngồi trên đùi anh, mặt quay về phía anh.

An Nại giãy dụa muốn ngồi xuống dưới, cả người lại bị ket giữa Sở Hà và tấm tựa lưng của chiếc ghế hàng trước.

Sở Hà tiến lại gần cô, An Nại mở to mắt nhìn anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô cảm thấy mắt cô cũng mỏi lắm rồi. Hơi thở của Sở Hà rất mạnh, trên người còn có mùi rượu nồng đậm.

Một Sở Hà thế này có tính xâm lược và nguy hiểm cực mạnh.

Hai người còn đang ở trong xe, An Nại không còn cách nào, chỉ có thể dỗ Sở Hà trước:"Anh để......" Tí nữa về nhà, cô nhất định sẽ nhốt anh trong nhà để nghẹn chết anh đi, sau đó cô sẽ sang nhà Lâm Mộ xin ngủ qua đêm nay.

"Không muốn đợi." Sở Hà duỗi tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô:"Anh chờ lâu lắm rồi......"

***

Đoàn Đoàn ở nhà Tiểu Bánh Trôi chơi rất vui vẻ, buổi tối mẹ Tiểu Bánh Trôi còn đặc biệt đọc sách dạy nấu ăn để làm món chân gà nướng thơm ngon cho lũ trẻ, mùi chân gà thơm lừng cùng những chiếc bánh cookie, khiến cho Tiểu Bánh Trôi mừng rỡ không thôi, cậu cầm đĩa ăn của mình chạy quanh bàn nhao nhao vỗ tay:"A, con muốn Đoàn Đoàn ngày nào cũng đến nhà chúng ta!"

"Muốn ngày nào con cũng có thịt ăn à con trai?" Cố Hề gãi gãi cằm con trai, xoay người bế Đoàn Đoàn ngồi lên ghế trẻ em.

Tiểu Bánh Trôi hưng phấn tự mình trèo lên ghế, rồi nhiệt tình chia cho Đoàn Đoàn một chiếc bánh cookie, Khương Miên ngồi đối diện nhìn cu cậu nhà mình chăm sóc Đoàn Đoàn đâu ra đó thì không nhịn được trêu cu mập:"Tiểu Bánh Trôi, con muốn có em không?"

Cặp sinh đôi đồng thời lắc lắc đầu:"Không đâu!"

Tiểu Nguyên Tiêu chau mày nói:"...... Đủ rồi."

"Ý con là thế này đủ rồi à?" Cố Hề xoa xoa lông mi con trai:"Con thấy hai đứa thế này cũng đủ rồi sao hở?"

"Dạ!" Tiểu Bánh Trôi gật đầu thật mạnh, thay lời anh trai nói:"Ma ma ôm con, ba ba ôm anh hai......" cậu nói xong thì xòe bàn tay bé xíu mũm mĩm ra,"Không, không đủ!" Không còn người để bế em bé nữa rồi.

"Ừm!" Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh cái hiểu cái không cũng theo sát mà gật đầu, Cố Hề nhéo mặt cu cậu mà hỏi:"Đoàn Đoàn con cũng không muốn có em trai nữa sao?"

"Không chắc đâu." Khương Miên cười cười, cầm đũa gắp cho Đoàn Đoàn một cái chân gà, lại dưới ánh mắt mong chờ của tiểu Bánh Trôi gắp cho con trai một miếng rau cải, còn nhét thẳng vào miệng cu cậu,"Không được lười ăn, nhè ra thì chết với ba!"

Anh vừa đe dọa cu mập nhà anh vừa quay sang hỏi Đoàn Đoàn:"Đoàn Đoàn muốn có em không con?"

"Không...không đâu" Đoàn Đoàn xua tay, lắp ba lắp bắp giải thích:"Ba ba con nói...... ba chỉ thích mình...con thôi." Lần trước đến nhà ông nội có một bác trêu cậu nói đàn ông rất thích con gái, nên ba cậu cũng thích con gái, còn hỏi cậu có muốn ma ma mới sinh cho cậu một đứa em không.

Đoàn Đoàn không muốn có ma ma mới, cậu cũng chẳng thèm để ý đến bác đó nữa.

Thật ra Đoàn Đoàn buồn lắm, bé cảm thấy bé mới là cục cưng ba yêu nhất. Sau khi ba ba nghe được chuyện đó liền ôm cậu dỗ cậu cả buổi chiều, hôm ấy Sở Hà nói rất nhiều nhưng Đoàn Đoàn nghe mà chẳng hiểu gì, cậu ngồi trong lòng ba mình chỉ nhớ kỹ được hai câu, con là bảo bối duy nhất của ba ba, ba ba không thích con gái chỉ yêu con nhất.

Sở Hà không phải đang dỗ Đoàn Đoàn, anh thật sự đã đắn đo suy nghĩ nhiều lắm mới đưa ra được quyết định đó.

Anh không muốn có thêm đứa con nữa, ngoại trừ nguyên nhân An Nại khó sinh có thể nguy hiểm đến tính mạng, còn một lý do khác, đó chính là Đoàn Đoàn.

Không phải vì từ nhỏ Đoàn Đoàn là một đứa trẻ hướng nội lại mẫn cảm, mà đây là quyết định của anh.

Đoàn Đoàn đã cùng anh trải qua quãng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời, sau khi xác định mình thích An Nại, từng giây từng phút anh đều muốn quay về tìm An Nại, nhưng anh lo điều đó sẽ ảnh hưởng đến học hành của cô, hơn nữa anh đã hứa với An Nại, nên chỉ có thể cách cô xa như vậy mà tiếp tục sống.

Khi đó, mọi sự quan tâm của anh chính là quấy rầy An Nại. Nếu hai người ở chung một thành phố, những người khác sẽ biết cô đã từng sinh con.

Đại học là quãng thời gian thoải mái mà tươi đẹp nhất của đời người, anh không thể khiến bốn năm đại học của cô đều phải sống trong nỗi lo sợ bất an được.

Vì thế anh chỉ có thể chờ.

Lần đầu tiên anh cảm thấy ba năm rưỡi là một khoảng thời gian dài vô tận.

Trong những năm ấy, mối liên hệ duy nhất giưa bọn họ cũng chỉ còn lại mình Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn là niềm an ủi cũng là trách nhiệm của anh, chính anh khiến Đoàn Đoàn xuất hiện không đúng lúc, cũng chính anh kiên trì muốn Đoàn Đoàn ra đời tại một thời điểm sai lầm không kém.

Khi đó Sở Hà mới hai mươi hai tuổi, anh không phải một người có kinh nghiệm làm ba, có rất nhiều việc mới bắt tay vào làm lần đầu đều hỏng bét như không để ý khiến Đoàn Đoàn ngã, đè vào người Đoàn Đoàn, quên nên khiến Đoàn Đoàn đói khóc, dùng hai cái chăn quấn cho Đoàn Đoàn khiến mặt thằng bé đỏ bừng vì nóng, pha sữa bột cũng thỉnh thoảng khiến Đoàn Đoàn nóng quá mà khóc ré lên.

Nhưng anh tuyệt đối không muốn ném Đoàn Đoàn cho ai đó chăm sóc, cục bột nhỏ trắng trẻo mũm mĩm nhà anh, có gương mặt giống y như An Nại, trong người chảy dòng máu của bọn họ, là con trai của hai người. Anh không muốn bỏ lỡ bất cứ giai đoạn trưởng thành nào của Đoàn Đoàn, từ lần đầu tiên Đoàn Đoàn khóc, lần đầu tiên mọc răng, lần đầu tiên lật mình, lần đầu tiên bước đi, lần đầu tiên gọi ba ba......

Những khoảnh khắc An Nại không thể trải qua ấy, anh muốn thay cô chứng kiến.

Con đường trưởng thành trắc trở của Đoàn Đoàn luôn có anh ở bên, nhìn bé từ một đứa trẻ nhỏ xíu trở thành một cậu bé dễ thương thế này, anh cũng từ một chàng trai ngông cuồng nóng tính trở thành một người đàn ông và một người ba chu đáo trầm ổn.

Đoàn Đoàn đối với anh mà nói có ý nghĩa rất trọng đại.

Trong quãng thời gian đó, anh không có An Nại, Đoàn Đoàn cũng không có mẹ.

Anh không muốn sau khi Đoàn Đoàn cùng anh trải qua quãng thời gian cô đơn và khó khăn ấy, thì đã cùng An Nại sinh một đứa con khác, rồi dành sự yêu thương và quan tâm của Đoàn Đoàn cho đứa trẻ ấy, khiến Đoàn Đoàn không có một gia đình đầy đủ.

Sở Hà cũng biết, chắc mình không thể dành sự kiên nhẫn và yêu thương cho một đứa trẻ nào khác nữa, cho dù đó là đứa con tiếp theo của anh và An Nại.

Đoàn Đoàn là bảo bối duy nhất của anh.

***

Ba ba đáng ghét!

Đoàn Đoàn xoa xoa mặt, cuối cùng ba cậu vẫn đem bảo bối duy nhất là cậu đây cho người khác rồi bỏ chạy, vừa vẫy tay tạm biệt cậu đã nhanh chóng leo lên xe đi thẳng, cứ như sợ cậu sẽ đuổi theo vậy.

Buổi tối trước khi đi tắm Đoàn Đoàn và Tiểu Bánh Trôi ngồi cùng nhau uống sữa nóng, ba ba Tiểu Bánh Trôi cố ý chỉ rót cho cu cậu nửa chén:"Bé mập, con uống ít thôi."

"Hứ" Tiểu Bánh Trôi quẹt miệng ôm cốc sữa tu một hơi ùng ục ùng ục đã hết phân nửa cốc, Tiểu Nguyên Tiêu ngồi bên cạnh thừa dịp ba ba vào phòng tắm bật nước thì liền nhanh tay đổ nốt sữa trong cốc mình sang cho cậu em trai.

Đoàn Đoàn cũng uống xong sữa rồi, ngồi ngay bên cạnh nhìn cốc sữa của bạn mình hai mắt lấp lánh, Tiểu Nguyên Tiêu mím môi đứng dậy, cố gắng ôm chai sữa đổ đầy một cốc nữa cho bạn, có vài giọt bị rơi ra, liền bị Tiểu Bánh Trôi nằm úp mặt xuống bàn liếm sạch.

Cốc sữa quá đầy, cu cậu chỉ có thể ghé sát mặt vào bàn, liếm liếm quanh miệng chén. Tiểu Nguyên Tiêu bặm môi cố hết sức cầm cốc sữa lên đưa đến bên miệng cậu, rồi hơi nghiêng cốc một chút.

Đoàn Đoàn giữ chặt tay Nguyên Tiêu uống một ngụm lớn, cậu lại muốn có anh trai nữa rồi.

Lúc tắm rửa cậu và Tiểu Bánh Trôi cùng Tiểu Nguyên Tiêu xếp hàng ngồi chật ních cả bồn tắm cùng nhau chơi đùa, Khương Miên bắt đầu tắm rửa cho từng đứa từ trái qua phải, đứa cuối cùng là Tiểu Bánh Trôi, nước nóng vừa chạm vào lớp da mềm mại của Tiểu Bánh Trôi cu cậu liền nhăn mày, cậu xòe bàn tay dúm dó kháng nghị:"Ba ba, vì sao con là người cuối cùng!"

Khương Miên nhìn cậu một cái khẽ cười mà nói:"Vì con chiếm nhiều diện tích nhất chứ sao."

Tiểu Bánh Trôi gãi gãi tóc:"Hổng hiểu."

Đương nhiên cậu chẳng hiểu gì cả, nếu hiểu thì đã muốn bỏ nhà ra đi rồi.

Lúc chuẩn bị đi ngủ Tiểu Bánh Trôi lén lút kéo tay Đoàn Đoàn chạy vào phòng ngủ,"Đoàn Đoàn, hôm nay đến lượt tui ngủ giường trên đó!"

Cậu nói xong thì cầm chặt tay vịn bò lên giường trên, rồi ngồi trên đó vẫy vẫy tay với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn chưa từng ngủ giường nào như vậy, cậu cầm chắc tay vịn, Tiểu Bánh Trôi ngồi phía trên vươn tay kéo cậu, Tiểu Nguyên Tiêu ở phía dưới vươn tay ủn mông cậu, cuối cùng Đoàn Đoàn cũng trèo lên được.

Sau khi tắt đèn, Đoàn Đoàn nằm trên chiếc giường êm ái, bên cạnh là Tiểu Bánh Trôi mũm mĩm, có vẻ tiểu Bánh Trôi đã ngủ rồi.

Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen, cậu nhẹ nhàng sụt sịt cái mũi, lật người vùi mặt xuống gối.

Trên lưng bỗng hơi nặng, tiểu Bánh Trôi đưa tay xoa xoa lưng cậu:"Đoàn Đoàn, cậu làm sao vậy?"

Đoàn Đoàn đang vùi mặt trong gối bỗng ngẩng lên, nhỏ giọng thầm thì:"Tui nhớ mẹ tui."

Tiểu Bánh Trôi xoa xoa mặt cậu cũng nhỏ giọng nói theo:"Đừng khóc đừng khóc, Đoàn Đoàn ngoan...."
Bình Luận (0)
Comment