An Nại cảm thấy ở trên xe nãy giờ thật nhàm chán, ngược lại Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh cô thì hưng phấn duỗi tay vỗ nhẹ lên tay cô một cái, nói:"Ma ma, con vui lắm."
"Vì được ngồi xe ô tô à, Đoàn Đoàn thích ngồi xe à con?" An Nại phản đòn bắt lấy móng vuốt nhỏ của con trai, nhéo nhéo tay cu cậu, vui vẻ nghịch nghịch những ngón tay mũm mĩm của con trai.
"Đâu có," Đoàn Đoàn ngồi trong ghế trẻ em cũng không yên, cậu vươn tay tới muốn nhào vào lòng An Nại:"Con thích......"
"Khụ khụ" Sở Hà ngồi ghế trước húng hắng cổ họng, Đoàn Đoàn lập tức khẩn trương hẳn lên, cậu giở lại trò cũ, mau chóng mím chặt môi lại, vươn tay vẽ một ấu X ngay trước miệng. An Nại liếc nhìn anh một cái, từ góc độ của cô mà nhìn thì chỉ thấy một bên sườn mặt anh, có lẽ là vì ánh sáng trong xe quá mờ, nên cô cảm thấy đêm nay anh đẹp trai chết đi được......
An Nại xoay người lại, vươn tay chọc lên hai má Đoàn Đoàn, rồi nhặt một gói bánh quy bóc ra đút cho bé con ăn, cô cầm một miếng bánh, đưa đến bên miệng Đoàn Đoàn, cu cậu mở miệng cắn một miếng, còn nghịch ngợm liếm tay cô một chút.
An Nại vẩy vẩy ngón tay ướt nhẹp, lục tìm hộp giấy ăn trong đống đồ ăn vặt kia mà không có, không biết lại xờ vào túi đồ nào đó. Cô liếc qua Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ăn bánh bích quy, liền thẳng tay vươn ngón trỏ bôi thật nhanh lên má Đoàn Đoàn, cu cậu vừa né vừa cười như nắc nẻ:"Ma ma, ma ma chơi vui há."
An Nại:"Con cũng vui."
Sở Hà nhìn thoáng qua kính chiếc hậu, tay anh nắm chặt vô lăng khẽ nở nụ cười, mỗi lần An Nại chăm sóc Đoàn Đoàn, anh đều cảm thấy cô đang muốn chơi đùa cùng thằng bé.
Nhìn hai người, Sở Hà cảm thấy cả người cũng thoải mái dễ chịu hẳn, cứ như này mãi thật tốt, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia định nấu cơm làm vú em, An Nại phụ trách...... cùng chơi với Đoàn Đoàn.
An Nại bóc cho Đoàn Đoàn một hộp sữa chua, mình cũng ăn một hộp, sau đó lại nghĩ Sở Hà cũng chưa ăn cơm tối. Cô bóc một túi bánh bích quy tròn tròn, quỳ gối chân lên ghế, một tay vịn lên ghế lái phụ, một tay cầm ống hút hộp sữa chua đưa đến bên miệng Sở Hà.
"Ngoan" Sở Hà chăm chú lái xe, nhờ tay cô mà uống cạn một hộp sữa chua.
An Nại cảm thấy dường như cô đã biết vì sao Đoàn Đoàn luôn nói ma ma ngoan ma ma ngoan rồi.
Thật ra chất giọng của Sở Hà vốn là tông trầm lại rất quyến rũ, khi anh có ý hạ thấp giọng như vậy, quả thực tựa như cố tình trêu chọc cô vậy.
An Nại vứt hộp sữa chua vào thùng rác, rồi xoa xoa hai lỗ tai mình, thuận tay cô lại cầm một múi cam đút cho Sở Hà, anh mở miệng nhận múi cam của cô, còn cúi đầu cắn ngón tay cô một cái, răng nanh cọ cọ vào ngón tay cô khiến cô vừa tê vừa ngứa ngáy, An Nại rụt ngón tay một cái, đầu lưỡi ấm áp của Sở Hà lập tức liền xẹt qua ngón tay cô.
Không biết cô đã từng đọc bài báo nào nói, có rất nhiều dây thần kinh ở đầu ngón tay, An Nại cảm thấy quá đúng, khi đầu lưỡi anh xẹt qua ngón tay cô cứ như có một luồng điên giật chạy khắp người cô vậy.
Cô thu tay về, ngồi im ở ghế sau, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn.
Sở Hà tiếp tục chăm chú lái xe, An Nại nhìn vạch đường phản quang dần thụt lại phía sau có chút tò mò không biết Sở Hà muốn đưa cô đi đâu.
***
Lâm Dao Dao cảm thấy cuộc sống hiện nay của mình tựa như cái xác không hồn, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới một câu của giáo sư thời đại học– "
Rất nhiều người gầy ruộc cả mình vì chen vào vòng luẩn quẩn này, có người lên voi xuống chó, có kẻ cả đời không ngóc đầu lên được, thế nhưng rất nhiều người trong số đó dù có bi thảm thế nào, cũng không muốn trở lại cuộc sống trước kia nữa"Khi bạn đã có thói quen hấp dẫn mọi ánh nhìn của người khác, thói quen được tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu, thì sẽ không bao giờ muốn quay lại cuộc sống như xưa nữa.
Đúng vậy, bản thân cô chính là minh chứng cho câu nói đó, sau khi bị tẩy chay bị bôi đen, cô đã biết, dần dần cô sẽ bị công chúng quên đi, càng ngày càng thê thảm.
Cô tới trung tâm thương mại làm nhân viên bán hàng, đi tìm mọi việc, nhưng cuối cùng vẫn lưu lạc đến quán bar làm phục vụ vào buổi tối, cố gắng muốn dùng mọi kế để đổi lấy cuộc sống ngập tràn vàng son trước đây của mình.
Đều do An Nại đã hại cô từ lên voi thành xuống chó thế này, còn chặt đứt đường lui của cô, khiến cô cũng không lật nổi mình nữa.
Nhưng An Nại lại sống rất tốt, càng ngày càng hạnh phúc.
Cô không cam tâm chút nào, cô còn trẻ, cô không muốn bỏ lỡ những năm tháng này, cô muốn tấn công ngược lại.
Cô gửi cho Sở Hà rất nhiều email nhưng không đươc reply, chưa từng có bức nào, hồi ấy thậm chí lúc nào cô cũng kiểm tra mục thư đến liên tục.
Sau đó cô mới thừa nhận Sở Hà có thể còn chẳng thèm đọc thư cô nữa.
Một buổi chiều mấy hôm trước cô cùng một gã béo xấu xí tới thành phố D công tác, lúc trở về liền nhận ra xe của Sở Hà đang đỗ lại dưới chân ngọn núi ngoại thành phố A.
Cô còn tưởng rằng mình đã hoa mắt, sau đó quay lại Thần Dập đi ngang qua bãi đỗ xe nhìn thấy xe Sở Hà, cô mới dám chắc lúc ấy đã không nhìn nhầm.
Mấy ngày nay chiều nào Sở Hà cũng về sớm, tới nhà trẻ đón Đoàn Đoàn rồi lái xe đến thành phố A, Lâm Dao Dao thầm phán đoán anh vẫn tới chân ngọn núi đó, vì vậy cô còn cố ý đi theo anh, ở công ty cô đã không có cơ hội nói chuyện với anh rồi, cô muốn tìm một cơ hội gặp mặt Sở Hà để cầu xin.
Thế nhưng cô tới đó nhìn một lúc, rồi lại lái xe quay về.
Sở Hà dường như đang định cầu hôn với An Nại.
Tuy rằng Lâm Dao Dao không biết vì sao Sở Hà lại lựa chọn một ngọn núi hoang vắng thế này để cầu hôn.
Vừa nghĩ tới chuyện cầu hôn, cô lại nghĩ hai người họ đã hại cô thê thảm thế này mà lại được yên tâm thoải mái trải qua cuộc sống hạnh phúc, thì Lâm Dao Dao không thể chịu nổi, trong lòng cô như có một con thú dữ nào đó đang gào thét, nó muốn phá tan nhà giam đó.
Buổi chiều khi Sở Hà lái xe đưa An Nại rời khỏi tòa nhà Nhật báo, Lâm Dao Dao đã nhanh chóng đi xuống lầu.
Chắc hẳn đầu tiên anh sẽ tới nhà trẻ đón Đoàn Đoàn trước, Lâm Dao Dao nghĩ ngợi, quyết định tự mình lái xe ra ngoại thành của thành phố A trước.
Lâm Dao Dao ngồi trong xe, xung quanh tối đen như mực, hiện giờ ngọn núi này không còn là địa điểm du lịch hot như năm đó nữa, tuy rằng một vài cơ sở phương chất và đường núi thì vẫn còn, nhưng vài năm gần đây ngọn núi này dường như đã thành núi hoang, giờ chỉ còn một chiếc đèn đường mờ vàng ở ngay lối đi lên núi. Lâm Dao Dao đỗ xe trong một bụi cây ở giữa lưng chừng núi, hai tay nắm vô lăng lẳng lặng chờ ở đó.
Cô cảm thấy cô tựa như một con...... dã thú đang ngủ đông trong bóng tối.
Lâm Dao Dao tự giễu cười nhạt một tiếng, là ai biến cô từ con cưng giữa ánh sáng chói lọi trở thành con quỷ như ngày hôm nay chứ?
Tay cô nắm thật chặt vô lăng.
***
Càng đến gần ngọn núi ngoại thành của thành phố A, Sở Hà lại càng khẩn trương hơn.
Anh có cảm giác bàn tay đang nắm vô lăng của mình nhớp nháp mồ hôi, anh đang cực kỳ hồi hộp, thật ra vì lần cầu hôn này, anh đã cùng Đoàn Đoàn chuẩn bị mất mấy ngày, không biết An Nại có thích không đây.
Anh hy vọng cô sẽ thích rồi đồng ý kết hôn với anh.
Sở Hà không thích cầu hôn trước mặt mọi người, tuy rằng cầu hôn trước đám đông thì cơ hội thành công cao hơn, có nhiều người vây xem sẽ tạo nhiều áp lực cùng tình cảm bộc phát cho đằng gái, nhưng Sở Hà hy vọng An Nại đồng ý lời cầu hôn, chính vì bản thân anh.
Cho nên anh đã lựa chọn nơi này, đến lúc lên núi An Nại nhất định sẽ nhớ ra đây là đâu.
Sở Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua An Nại ngồi ghế sau từ kính chiếu hậu, cô hơi cúi đầu có vẻ đã mệt rồi, Tiểu Đoàn Đoàn lại ngồi thẳng người trông có vẻ rất chờ mong chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Dưới chân núi thực im lặng, chỉ có ngọn đèn vàng ngay giữa giao lộ, phía dưới bóng đèn có một đàn thiêu thân đang bu kín.
Sở Hà đỗ xe ngoài đường quốc lộ,ngọn núi này không cao lắm, nhưng vẫn có đỉnh chót vót, cho nên năm đó ban khai thác du lịch đã đặc biệt sửa một con đường hep phía sau núi làm thành đường mòn đi xuống, phía trước là cáp treo.
Lúc Sở Hà lái xe lên núi thì từ xa xa có một bóng đen, một chiếc xe từ lùm cây phía trước phi ra, nhanh chóng lao về phía họ. Chiếc xe kia đâm thẳng tới, đang trong thế xuống dốc nên tốc độ cực nhanh. Còn xe Sở Hà đang ở thế đi lên, bởi vì con núi này cũng khá dốc nên vừa rồi anh còn đạp chân ga tăng tốc độ......
Đó là chuyện chỉ trong nháy mắt.
Chiếc xe xuất hiện với hai ánh đèn pha sáng lóa, còn cả gương mặt trắng bệch của Lâm Dao Dao trong xe, cô ta lùa xe đi sát vào hàng rào ven đường. Mặc dù Lâm Dao Dao sợ chết nê nkhông dám xông thẳng về xe của bọn họ, nhưng với tốc độ nay của cô ta, một khi xông tới nhất định sẽ ép sát ghế lái phụ. Phản ứng của Sở Hà cực nhanh, anh nắm chặt vô lăng trong nháy mắt do dự đó. Đường rất hẹp, dường như anh không thể tránh được chiếc xe đó.
Sở Hà cảm thấy trong khoảnh khắc đó không khí như đóng băng, ngay cả thời gian cũng có cảm giác đứng lại, anh không kịp cảm thấy may mắn vì An Nại không ngồi ở ghế lái phụ mà đang ngồi ở hàng ghế sau, Trong chớp mắt anh suy nghĩ thật nhanh, thật ra anh có thể dựa vào phản xạ mà đánh tay lái sang trái để thoát khỏi xe của Lâm Dao Dao, nhưng làm thế sẽ khiến vị trí của An Nại phải đối mặt với xe của Lâm Dao Dao.
Nếu anh đánh tay lái sang phải thì Đoàn Đoàn đang ngồi phía sau anh đây sẽ chịu trận...mà Đoàn Đoàn lại còn nhỏ như vậy.
"An Nại!" Bàn tay đang siết chặt vô lăng của Sở Hà run lên, trong chớp mắt đó thậm chí anh đã nghĩ, cứ để Lâm Dao Dao lao xe về phía anh đi, dù anh có đánh tay lái sang hướng nào thì xe của cô ta cũng va vào đầu xe anh, An Nại và Đoàn Đoàn ngồi ghế sau sẽ không sao cả.
Xe của Lâm Dao Dao hung hãn lao tới.
Đèn của xe cô ta chiếu vào xe của Sở Hà khiến trong xe lập tức sáng như ban ngày, trong khoảnh khắc ấy An Nại chỉ nhìn thấy một luồng sáng chói mắt xuất hiện ngay trước mặt mình.