.... Còn có cả hơi nước bốc lên.
Rõ ràng nhiệt độ vừa phải nhưng An Nại lại cảm thấy càng ngày càng nóng, Sở Hà giữ chặt vai cô để cô tựa lưng vào đùi mình, An Nại né người ra một chút, vai cô và tay anh dính đầy bọt sữa tắm trắng mịn, cô giãy giụa cố thoát khỏi sự khống chế của anh, cô thừa dịp vươn tay trái vịn lên thành bể định nhảy ra khỏi bồn tắm.
Sở Hà không giữ lấy vai cô nữa, mà anh vịn một tay lên thành bồn, phi hai chân dài lần lượt bao quanh thành bồn tắm.
Anh mở hai chân ngồi trong bồn tắm, chiếc quần bó sát nhanh chóng ướt sũng vì nước từ vòi hoa sen, phác họa một cặp chân dài quyến rũ cơ bắp, An Nại không thấy Sở Hà, một tay cô vịn thành bồn tắm cẩn thận bước ra khỏi bồn xỏ chân vào đôi dép lê dưới đất. Sở Hà đột nhiên vươn tay tới vòng qua đầu gối cô, đơn giản mà mạnh mẽ đép cô quay lại vị trí ngồi giữa hai chân anh.
An Nại:"Fuck!"
Cả người cô bị giam giữa hai chân anh, chiếc quân tây với chất liệu vải khá mềm cọ vào bắp đùi cô, An Nại gần như muốn nhảy dựng lên nhưng lại bị Sở Hà dễ dàng kéo trở lại, anh chăm chú kỳ cọ người cho cô, còn kỳ cọ vô cùng cẩn thận, bàn tay anh cọ một vòng quanh vai cô, lại vừa bỡn cợt trêu đùa bên tai cô:"Ngoan nào, Đoàn Đoàn tắm cũng chẳng nghịch ngợm như em......"
Nghịch ngợm!
An Nại im lặng cả người như muốn xù lông lên:"Anh buông em ra em sẽ không làm ồn nữa."
"Không." Sở Hà có vẻ khá tùy hứng:"Ngoan nào, em phải tắm rồi, chẳng phải trưa này Đoàn Đoàn cho cả người em ăn canh đó sao?" Anh nói xong còn cúi đầu ghé sát vào gáy cô ngửi ngửi vài cái, hơi thở ấm áp phả vào trong cổ cô,"Anh cảm thấy em phải tắm thêm mấy lần nữa mới sạch được."
"......" An Nại hít sâu một hơi:"Anh ngửi cái gì mà ngửi, anh là chó đấy à?"
Cô nói xong liền ngồi đợi anh xù lông phản công, Sở Hà vô cùng nóng tính, trước kia khi bọn họ chơi đùa cùng nhau, có một nam sinh nói anh giống sư tử đá, lúc đó Sở Hà đã dùng nắm đấm của mình cho cậu bé đó biết sức mạnh của sư tử, sau này nam sinh ấy cứ nhìn thấy anh là nhanh chân bỏ chạy.
"Ừm"
Ừm? An Nại xoa xoa lỗ tai, chợt nghe Sở Hà nghiêm túc nói:"Anh là chú chó trung thành của em."
Gần đây anh thường xuyên dạo thăm topic CP của An Nại, Sở Hà cảm thấy này mấy fan của CP đó rõ là mù, chính anh đây mới là trung khuyển của An Nại cơ mà! Sở Hà, viết hai chữ trung khuyển trong ngoặc kép!
Anh còn cúi đầu cắn vành tai cô một cái, không phải ghé sát vào tai thầm thì mà là cắn thật, chính là cắn đó!
Anh là chú chó trung thành của em! Chó trung thành!
Rầm —
An Nại nhịn được xờ lên vành tai của mình nói:"Thần... thần kinh."
Khi cô căng thẳng thì sẽ không biết mình đang nói gì:"Anh có biết thế nào là chó trung thành không hả, anh là chó điên mới đúng!"
Sau đó con chó điên nào đó đã thực sự đã nổi điên lên rồi.
***
Đoàn Đoàn áp tai lên cửa phòng tắm vểnh mông nghe lén ba mẹ nó, chợt nghe tiếng mẹ cậu vang lên–
"Ngay cả người tàn tật anh cũng dám xuống tay!"
"Sở Hà, em sắp ngã rồi."
Còn cả cái giọng trầm thấp của ba cậu:"Không đâu, anh đang ôm em mà."
Đoàn Đoàn nghịch ngón tay không vui, cậu muốn gõ cửa nhưng lại sợ ba ba đánh, vài phút sau chợt nghe thấy tiếng mẹ cậu vang lên:"Ừm, anh là trung khuyển!"
Bọn họ chơi cùng nhau nhưng lại không cho cậu chơi cùng!
Đoàn Đoàn cảm thấy cậu chẳng còn thương ba ba nữa.
Bé cô đơn đứng ngoài cửa môt lúc rồi lạch bạch chạy về phòng ngủ bổ nhào lên giường chui vào trong chăn lăn cuộn tròn một vòng, cậu quyết định mình sẽ trốn ở đây, đêm nay nhất định không thể bị ba ba đuổi về được, Đoàn Đoàn che tay lên mặt lăn qua trái qua phải mấy lượt, cậu đang không vui.
Rồi cậu ngồi dậy gọi điện thoại cho Tiểu Bánh Trôi, Tiểu Bánh Trôi thật sự là bạn bè tốt của cậu mà, cậu vừa định mở miệng cậu ấy đã nói ngay:"Đoàn Đoàn đang không vui à?"
Đoàn Đoàn gật đầu thật mạnh, chợt nhớ ra là Tiểu Bánh Trôi không thể nhìn thấy, cậu liền cầm di động lớn tiếng hô lên:"Ừm! Ba ba và ma ma tui...không chơi với tui!"
Tiểu Bánh Trôi nhỏ giọng ra vẻ thần bí:"Cậu phải đập cửa thật mạnh, sau đó cậu muốn gì ba ba cậu cũng cho cậu hết. Mỗi lần tui làm vậy thì ba ba sẽ cho rất nhiều tiền, có thể mua nhiều bánh ngọt lắm." Tiểu Bánh Trôi hoàn toàn quên mất cậu cũng bị ba mình cho ăn no đòn trước đó.
"Thật vậy á?" Tiểu Đoàn Đoàn nhảy xuống giường, cầm di động chạy về phía phòng tắm, Tiểu Bánh Trôi vẫn đang hưng phấn truyền kinh nghiệm cho bạn mình:"Thật mà! Lần nào tui làm vậy, ba ba cũng cho tui thiệt nhiều thiệt nhiều tiền......"
"Ba ba ba ba" Đoàn Đoàn đập cửa thật mạnh:"Ba ba mở cửa! Con muốn đi tè."
"Ba ba mở....."
Đoàn Đoàn còn chưa nói xong, cửa phòng tắm đã bị đẩy mạnh ra, cậu va vào cửa lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã dập mông xuống đất, may mà Sở Hà kéo tay cậu lại. Đoàn Đoàn đang định chui vào trong thì ba ba nhấc cậu lên, cậu nghển cổ nhìn ba ba mình bước ra ngoài rồi đóng chặt cửa phòng tắm lại.
Sở Hà muốn đánh nhau! Khi anh đang...... thì Đoàn Đoàn gào lên một tiếng suýt chút nữa......
Mẹ nó!
Thằng nhãi con này ngày càng ranh ma! Hôm trước khi hai người đang hôn nhau nó đã phá đám rồi, giờ còn dám...... Chuyện đó sao có thể đùa được, thật sự sẽ chết người đó!
Đoàn Đoàn lùi dần người về phía sau, bé vô tội tựa người vào tường hai tay giấu sau lưng gãi gãi lên tường, ba ba trông đáng sợ quá đi!
"Con muốn đi tè?" Giọng Sở Hà u ám, anh cúi người, vươn tay bế Đoàn Đoàn lên đưa cậu đi về căn phòng đối diện.
Đoàn Đoàn ngẩn ngơ gật đầu, cu cậu định gọi ma ma, đã bị ba mình đưa sang phòng toilet căn nhà đối diện, Sở Hà đặ con trai xuống đất rồi dựa người vào bồn rửa tay nói:"Tè mau."
Đoàn Đoàn:"......" Cậu không tè được.
"Không tè được thì con chết với ba." Sở Hà chống khuỷu tay lên bồn rửa nhìn Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn gấp đến mức mếu máo, ba ba thật đáng ghét!
"Con...ba đánh con đi." Mái tóc lông xù rủ xuống, cục bột tròn nhỏ giọng nói.
Sở Hà nhìn vào mắt Đoàn Đoàn, anh thở dài, đi tới bế con trai ngồi lên bồn cầu, thổi xì xì cho con trai đi tiểu.
***
Sở Hà kéo quần lên cho Đoàn Đoàn rồi bế con trai về nhà bên kia. Anh đặt Đoàn Đoàn ngồi trên ghế lớn trong thư phòng, tiện tay xoa xoa đầu nhãi con. Tiểu Đoàn Đoàn vươn tay ôm lấy tay anh, nó nịnh nọt cọ cái má đầy thịt vào lòng bàn tay anh. Sở Hà vốn đã đi được vài bước liền quay lại ôm Đoàn Đoàn đặt lên trên bàn, anh kéo ghế ra ngồi xuống nhìn vào mắt Đoàn Đoàn:"Con muốn gặp mẹ à?"
Là anh quá nóng vội rồi, anh chỉ nghĩ đến chuyện mình và An Nại đã xa nhau lâu lắm rồi, sau khi giảng hòa thì nóng lòng muốn ở riêng với An Nại. Có đôi khi còn cảm thấy bực mình vì vướng Đoàn Đoàn, lại quên mất hiện giờ bé đang ở cái tuổi cần mẹ nhất, chẳng cần nói đến chuyện trước kia bé không có mẹ chăm sóc bên cạnh. Nhất là mấy ngày hôm nay, anh lo đêm Đoàn Đoàn ngủ không yên sẽ đè vào cánh tay bị gãy của An Nại, nên bắt Đoàn Đoàn ngủ một mình, quả thật có hơi quá đáng.
Sở Hà cảm thấy gia sản cả đời này của anh chính là An Nại và An Nại phiên bản mini này. Ban đầu anh còn nổi giận đùng đùng định cho Đoàn Đoàn một trận, để cu cậu biết đường sau này ngoan ngoãn không dám quấy rối, nhưng dáng vẻ Đoàn mập cúi đầu kia hoàn toàn khiến anh không xuống tay nổi, Sở Hà gãi gãi cằm cu mập trêu cậu:"Nhớ ma ma rồi sao?"
"Ừm!" Đoàn Đoàn gật gật đầu thật mạnh:"Con nhớ ma ma của con...... và cả ba ba nữa." Cậu cảm thấy mình có chút dư thừa.
Đoàn Đoàn sụt sịt cái mũi, tung ngay chiêu tủ chưa làm gì mà đã rơi nước mắt.
Vú em trẻ tuổi phản ứng tương đối nhanh, anh xoa xoa bụng nhỏ của Đoàn Đoàn dỗ con trai:"Ba ba dọa con rồi hả?"
"Không." Đoàn Đoàn lập tức lắc đầu, cậu chỉ muốn ở cùng ba và mẹ thôi.
"Con là tiểu bảo bối của ba ba ma ma." Sở Hà bất chấp mọi thứ, mấy lời buồn nôn hơn thế này anh cũng nói nhiều rồi, cứ nói là sẽ không ngừng được:"Ba mẹ thương con nhất."
Dỗ xong tiểu Đoàn Đoàn, Sở Hà bật một bộ phim hoạt hình cho cu cậu xem một mình, sau đó anh tới phòng tắm tìm An Nại, cô đã dùng một tay mặc xong áo tắm, anh giúp cô thay quần áo, An Nại muốn đi tìm con trai. Cô vừa đi vào phòng khách liền nhìn thấy tiểu Đoàn Đoàn đang ngồi trên sofa, An Nại đi tới xoa xoa đầu bé:"Con vừa khóc hở?"
"Không có." Đoàn Đoàn lắc đầu thật nhanh, bé xấu hổ rồi.
An Nại vươn tay bế con trai đặt lên đùi mình, cô cúi đầu cọ cọ mũi mình vào chóp mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, sau đó giở trò cũ cù cho con trai cười lăn lộn, Đoàn Đoàn cười mà không ngậm được miệng.
"Đoàn mập, con cũng cù mẹ đi." Sở Hà đứng bên bàn trà chỉ đạo Đoàn Đoàn phản đòn, cu cậu nhẹ nhàng cong ngón tay chạm nhẹ vào bụng An Nại rồi thu tay về lắc đầu nói:"Không đâu... ma ma sẽ bị đau tay."
Đoàn Đoàn chỉ nói được vài từ như vậy nhưng An Nại lại cảm thấy thật ấm áp.
Một tay cô ôm Đoàn Đoàn, cằm cọ cọ lên tóc bé, trước kia cô không thích mấy hành động thân mật thế này, giờ thì lại cảm thấy muốn thể hiện tình yêu thì chỉ có thể dùng những hành động này để biểu đạt là tốt nhất, An Nại chỉ huy cún con nhà mình:"Đoàn Đoàn đi chọc ba ba đi, ai bảo vừa nãy ba ba bắt nạt con nè."
Đoàn Đoàn nhanh chóng nhào người qua, liền được Sở Hà ôm lấy tung lên không trung, cu cậu cười nắc nẻ rồi nhanh chóng được Sở Hà vững vàng đón lấy.
Vui quá! Đoàn Đoàn cảm thấy vậy.
Buổi tối một nhà ba người tới rạp chiếu phim xem phim, tiểu Đoàn Đoàn ngồi giữa ba mẹ mình tập trung tinh nhìn lên màn hình, An Nại ăn một viên bỏng rồi cũng lấy một viên đút vào miệng cho con trai, cô đặt tay lên tay vịn bên cạnh ghế, chỉ chốc lát sau, một bàn tay sau lưng Đoàn Đoàn vươn qua, ôm trọn lấy tay cô.
An Nại cầm ngược lấy tay Sở Hà, không chuyển mắt chăm chú nhìn lên màn hình.
Sở Hà cong ngón tay cọ cọ vào lòng tay cô, An Nại cúi đầu lấy một viên bỏng cuối cùng rồi vươn tay đưa đến bên miệng Sở Hà, anh lại đóng vai trung khuyển, cắn ngược lại ngón tay cô một cái.
***
Hà Nhan tìm thời gian tới nhà họ Hà khuyên nhủ ông cụ. Tuy rằng Hà Vinh Quang vô cùng cố chấp, nhưng cũng không phải người hoàn toàn không thể nói lý, chỉ là Sở Hà càng muốn cãi lời ông thì ông càng không muốn đồng ý.
Sở Hà muốn cưới An Nại, Hà Nhan sẽ giúp anh, Sở Hà không muốn để An Nại phải chịu khổ, bà cũng sẽ cố gắng tìm cách tốt nhất để ông ngoại Hà chấp nhận An Nại. Thật ra ba cũng là người chứng kiến An Nại và Sở Hà vượt bao gian khổ mới đến được với nhau, bà muốn gia đình ba người đó sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Tuy rằng người già vốn cố chấp, nhưng dù sao ông cũng đã già rồi, lời con gái mình nói thì vẫn nghe được, Hà Nhan vì muốn ông ngoại Hà đồng ý thì cũng chẳng tiếc lấy con trai mình ra làm ví dụ:"Đứa trẻ nào cũng cần có mẹ, mấy cô gái mà ba thích đều muốn bổ nhào vào Sở Hà, nhưng mấy cô gái đó còn rất trẻ, sau này cũng có con của mình, sao có thể hết lòng chăm sóc Đoàn Đoàn được nữa, ba cứ nhìn Sở Hà đó, vì hồi xưa con không ở bên chăm sóc thằng bé, khiến tính cách nó thay đổi càng ngày càng nóng nảy......" Bà cố ý không nhắc đến cái tên Từ Tư Khởi kia.
Hà Nhan còn chưa nói xong, ông ngoại Hà đã thở phì phò trừng mắt:"Cháu ngoại ba có điểm nào không tốt! Cháu ngoại ba tính cách tốt! giống y đúc ông ngoại nó." Thật ra ông cảm thấy Hà Nhan nói rất có lý, mẹ nào cũng không thể bằng mẹ ruột được!
Hà Nhan gật gật đầu, đúng là rất giống ba mà.
"Ba lo con sẽ buồn." Hà Vinh Quang thở dài một hơi, năm đó ông cũng vì mặt mũi mà kiên quyết phản đối Hà Nhan ly hôn, ông chưa từng nói ra nhưng cho đến bây giờ, chính ông mới là người khiến cho con gái ông tứ cố vô thân trong lúc nó đau lòng nhất.
"Không đâu." Hà Nhan kiên định nói:"Con đã có cuộc sống mới rồi. Ba, An Nại là cô gái tốt, Đoàn Đoàn cũng đã hơn ba tuổi, ba đứa chúng nó sẽ sống hạnh phúc."
"Được rồi, ba cũng đã già......" Hà Vinh Quang xua tay, chậm rãi nói:"Nếu con không buồn. Sở Hà cứ muốn kết hôn với An Nại, vậy thì... kết hôn đi."
Gần tối Hà Nhan gọi điện thoại cho con trai báo ông ngoại anh đã đồng ý rồi. Sở Hà nghe qua điện thoại xong liền vui mừng không thôi, Hà Nhan biết ngoài miệng thì anh nói không cần, nhưng vẫn rất hy vọng An Nại sẽ được người nhà anh chấp nhận, chứ không muốn khi cô cưới anh nhưng lại bị họ hàng rè bỉu.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, cuối cùng cũng đến ngày tháo bột.
An Nại cảm thấy nếu không tháo bột ra, cô sẽ bị Sở Hà nuôi thành thói quen nuông chiều mà không thể tự lo nổi cuộc sống của mình nữa.
Sau khi bác sĩ tháo bột cho cô, An Nại cảm thấy thoải mái hẳn ra, cả người cũng nhẹ đi rất nhiều.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Sở Hà liền đưa cô tới tòa án.