Anh đã sớm biết tâm tư của cô không đặt trên người mình, bởi vì tấm hình của người đàn ông kia vẫn được cô giữ bên trong ví.
Cô cũng biết anh không phải sạch sẽ, đặc biệt là điện thoại, cứ nửa giờ sẽ có một cuộc gọi.
Nhân lúc cô chưa kịp làm gì quá giới hạn, người trong nhà đã một lòng xua đuổi giống như muốn cấp tốc gả cô đi.
Cô hai mươi lăm, anh ba mươi tư, cũng đã đến lúc phải lập gia đình rồi.
. . . . . .
Lại ngồi đối diện nhau lần nữa, lòng cô giận hờn thêm vài phần. Bạn trai cũ đã sinh con, cô vẫn còn là khuê nữ. Tấm hình trong ví tiền bị xé tan thành từng mảnh, cô quay sang không khí buông lời nguyền rủa “Chết hết các người đi!”
Anh ngồi xuống phía đối diện, lạnh lùng hỏi: “Cô đang nói người nào thế?”
Coi anh như kẻ không tồn tại, cô cho thêm ớt vào cà phê, muốn làm khó chết mình.
“Anh quản được chắc?”
Anh không đáp lời cô, chỉ nhìn cô chăm chú rồi suy nghĩ đến những gì đồng nghiệp trong khoa đã nói.
Bệnh viện đang có hai phòng chờ, chỉ cần anh tìm được vợ sẽ kéo anh về dưới trướng, cơ hội này không nên phí phạm đúng không?
Chú của cô là phó giáo sư, về mặt thể diện lớn hơn hẳn một phần, cũng không có hại gì đến anh!
Cuối cùng, cô cũng không phải là đồ quá tệ, trái cây chín nửa chua nửa ngọt, nếm kĩ chắc cũng sẽ có mùi vị.
. . . . . .
Đáng tiếc, mùi vị không tốt. Cô là viên trái cây đắng chát, mốc meo phát khổ, anh đương nhiên rõ ràng.
Sau lần gặp mặt ấy, anh che giấu tính khí của mình, trừ phi sắp chuẩn bị có ca giải phẫu còn không sẽ hạn chế cãi nhau cùng cô.
Cô không quên được người đàn ông ấy, đúng, vẫn cứ không quên được, gặp phải một nhà ba người bọn họ liền kéo tay anh, gọi anh là Gia Lạc.
Những lúc khác thì hệt như hai đường thẳng song song, một người đi vỉa hè, một người đi đường chính, không ai để ý ai.
Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông.
“Lạc Lạc, hôm nay có khỏe không?”
“Khỏe lắm, tôi sắp kết hôn mà!”
Lúc cô làm việc trái lương tâm mình đều cười tươi đến mức mặt mày rạng rỡ, chờ màn diễn hạ xuống, anh mới hỏi một câu: “Muốn kết hôn cùng tôi sao?”
Chờ anh chính là một ánh mắt cực kì khinh bỉ.
“Anh không muốn chắc?”
“Tôi không xứng với em thì làm gì còn ai xứng nữa!”
Sau này, anh sẽ không để cô được dễ chịu nữa đâu.
. . . . . .
Nhận một nụ hôn, có mạnh hay không thì không biết, nhưng tóm lại vẫn là hôn.
Thế là tự động tiến vào trình tự chồng sắp cưới vợ sắp cưới.
Anh gửi tin vẫn không quá ngắn như lúc trước, sau khi tan việc về gọi một cú điện thoại, không dài hơn ba phút.
Cô chỉ gửi tin, sớm muộn gì cũng không hề thay đổi, chỉ có đúng ba chữ, chúc ngủ ngon. Điện thoại thường xuyên không nhận, nhận cũng chỉ vội vàng nói hai câu rồi cúp máy.
Có nhiều lúc anh hận không thể xé xác cô ra, sáu năm trước, cô cũng từng một mực cung kính dâng cho anh lá thư, gọi anh là ông chú.
Sáu năm sau, kẻ cô luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng cũng là một người khác.
Còn dám nói lời thô tục, dựng ngón giữa với anh.
Được lắm, cô không được dạy dỗ đầy đủ, thế giới quan lệch lạc, anh chỉ còn cách giáo dục lại cô thôi.
Cưới cô rồi, xem như cũng là một chuyện tốt!