☆.
Lúc Điền Trí Viễn về đến nhà đã là hai giờ sáng.
Vừa mở cửa, trùng hợp là cửa phòng sách cũng mở, Doãn Chân mang đồ ngủ bằng bông đứng ở cửa nhìn hắn.
“Muộn vậy rồi sao còn chưa ngủ? Chờ tôi sao?” Điền Trí Viễn bước vào phòng sách, đóng cửa rồi mới hỏi Doãn Chân. Hắn có hơi bất ngờ, tuy nhiên sẽ không tự kỉ tới mức ảo tưởng rằng Doãn Chân thích hắn nên mới chờ hắn về nhà, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết có người đang đợi hắn về nhà, cảm giác này có hơi kì diệu.
Doãn Chân chỉ chỉ chiếc ghế mây ở cuối giường, còn mình thì ngồi xếp bằng trên giường – “Muốn nói với anh chuyện của Hâm Hâm và Nữu Nữu.”
Điền Trí Viễn vừa ngồi xuống đã bị lời này làm sững người – “Ắc, sao cơ? Chẳng lẽ tụi nó lại gây phiền phức nữa à?”
Doãn Chân khoanh tay, lắc đầu – “Ba Điền à, em có ý này, anh có thể nào đừng mỗi lần vừa nhắc tới chuyện liên quan tới con là anh cứ hỏi em tụi nó lại gặp rắc rối hay là gây phiền hà gì được không.”
“….”
“Em hết sức khó hiểu rằng tại sao anh không hỏi tụi nó có phải đã bị ai đó ức hiếp hay chăng.” Từ khi đến nhà Điền Trí Viễn đến nay, đây là lần đầu tiên Doãn Chân lộ vẻ mặt nghiêm túc – “Hâm Hâm tạo cho người ta cảm giác vô cùng hỗ xược, thích đánh người; Nữu Nữu là bé gái mà lại có tính như con trai, hơi ngang bướng, hơn nữa tụi nó cao lớn hơn trẻ con cùng tuổi nhiều, và bởi những điều đó, nên anh cho là chỉ có tụi nó ức hiếp kẻ khác, mà không phải là người bị kẻ khác bắt nạt, phải không?”
Điền Trí Viễn hơi ngây ngẩn, Doãn Chân nói không sai, thật như đâm một kiếm trúng tim hắn. Hai đứa nhỏ từ hồi một tuổi đã có vóc dáng cao hơn những đứa cùng lứa, đến giờ là năm tuổi, vậy mà đã cao hơn hẳn phần lớn trẻ con bảy tuổi. Do thể chất tụi nó tốt, lại thêm đầu óc cũng không ngốc, hiểu rõ cái lý bị đánh phải đáp trả, bằng không Trương Bảo Nhi con nhà họ Trương bán bánh rán ở trong phố sao lại luôn bị Hâm Hâm đánh chứ? Nên từ trước đến nay Điền Trí Viễn gần như là không hề nghĩ tới việc con mình có thể bị người khác ức hiếp hay không.
“Doãn Chân, có phải cậu phát hiện ra gì không?”
“Anh có biết, rất nhiều đứa con nít khác mắng chửi con sau lưng anh không?”
“… có nghe nói.” Điền Trí Viễn cau mày, thiếu tự tin.
Doãn Chân nổi điên ngửa đầu nhìn trời – “Có nghe nói nhưng tại sao anh lại không hỏi chuyện gì đã xảy ra với tụi nó? Một đống bảo mẫu anh rước về đều là *beep* hả? Mỗi lần về nhà còn không biết hỏi mấy cô đó là con mình đã làm những gì trong ngày, chơi ở đâu và chơi với ai, vì sao lại cãi nhau với người khác…”
Điền Trí Viễn vừa định há miệng nói, Doãn Chân đã lập tức giơ tay làm tư thế ngừng – “Em biết anh bề bộn nhiều việc, nhưng còn chuyện gì quan trọng hơn con cái? Anh kiếm nhiều tiền như thế là vì tụi nó, nhưng nếu như bởi vì anh lơ là lúc này mà dẫn tới tương lai mai sau tụi nó đi lệch hướng hoặc giả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh nói thử xem, kiếm nhiều tiền như vậy thì làm được gì?”
Điền Trí Viễn sờ mũi, bị răn dạy đến độ hơi xấu hổ, đồng thời cũng rất mặc cảm tự ti.
Trước đến nay chưa ai dám dạy dỗ hắn như vậy cả.
Doãn Chân nhìn điệu bộ xấu hổ của hắn, có hơi mềm lòng, giọng điệu liền hòa hoãn trở lại, nói: “Hôm nay em đã tâm sự với Hâm Hâm Nữu Nữu, tụi nó nói với em là có rất nhiều đứa nhóc khác mắng chửi tụi nó, gì cũng mắng cả, ưm, em thấy mình nên nói cụ thể với anh -” Doãn Chân nhúc nhích người, ho khan vài tiếng – “Nó nói tụi kia mắng mẹ mày, đồ con hoang, cái *ồn, thằng ranh gì gì đấy.”
Doãn Chân nói xong lại nắm tay thành đấm, để trước miệng ho một tiếng.
Thật ra cậu không biết nói tục, thật sự là thế, gia đình hun đúc, ba mẹ anh trai đều là người có học, nói chuyện với ai cũng đều lịch sự cả, không hề có lấy nửa câu nói tục, nên lúc cậu nghe những lời nói tục tĩu toát ra từ miệng hai đứa nhỏ mới năm tuổi, thật sự là bị doạ cho giật mình.
“Ngoài cái thứ nhất, cái thứ ba và thứ tư, cái thứ hai em chưa từng nghe nên không hiểu ý nó là gì, nhưng tóm lại là toàn lời chửi rủa thôi. Nên Trí Viễn à, dù anh có bề bộn không phân thân nổi, cũng nên giành chút thời gian để lắng nghe và thấu hiểu con mình, chí ít phải biết phần lớn thời gian tụi nó tiếp xúc với những ai, thường chơi chung với ai. A —” Doãn Chân chợt ngẩng đầu hướng mặt về phía Điền Trí Viễn – “Nhắc mới nhớ, thằng nhỏ ở tiệm ăn cạnh nhà anh…. Trí viễn?”
Điền Trí Viễn lặng im có hơi khác thường, Doãn Chân không nói nữa, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, ỉu xìu cảm thấy mình có phải không nên nói cho hắn biết những chuyện này chăng, có hơi lo lắng.
Đột nhiên, Điền Trí Viễn cười khẽ – “Ý của cái thứ hai là, con không phải của tôi mà do mẹ nó gian díu với người khác mà có, sau đó tụi nó lại bị chính mẹ ruột mình vứt bỏ.”
“….”
Điền Trí Viễn ngả người ra sau dựa vào thành ghế, ngửa mặt lên – “Có thể tôi đã làm sai một vài chuyện.”
“….” Doãn Chân không hề biểu lộ chút xíu hiếu kì nào, mà sâu lắng, lặng lẽ nhìn chăm chú vào hắn.
Trầm mặc một hồi, Điền Trí Viễn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Doãn Chân – “Cám ơn cậu, Doãn Chân, cậu tốt hơn hẳn những người mà tôi đã từng mời tới. Có lẽ sau này tôi vẫn sẽ bề bộn như bây giờ, lắm lúc còn không thấy mặt vài ngày nữa ấy, nên tôi có thể cầu cậu, chí ít là hết năm nay – ở lại nhà tôi, chăm sóc con giúp tôi được chăng?”
Doãn Chân có hơi khó kiểm soát nhịp tim đang tăng nhanh của mình.
Đừng nói trong năm này, anh có bảo cả đời em cũng bằng lòng!
“Ớ, để em nghĩ lại đã, dù gì hè này em cũng không đi đâu.”
“Hầy, vậy thì tốt quá rồi, cậu, cậu… Ấy, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ, không cần gấp đâu. Cứ vậy đi, lúc đầu mình bàn một tháng 2000 tệ, vậy giờ tôi sẽ đưa cậu 3000….”
“Cút giùm cái, ai đòi tiền anh hả?” Doãn Chân đột nhiên nằm xuống, kéo tấm chăn mát trùm mình lại rồi đưa lưng về phía Điền Trí Viễn – “Mau ra ngoài đi, em muốn ngủ.”
“Hả?” Điền Trí Viễn choáng, sao tự dưng lại trở mặt rồi? Hắn có nói gì sai sao?
Điền Trí Viễn ngơ ngơ chả hiểu gì bước ra khỏi phòng sách.
Doãn Chân xoay người ngồi dậy, hung hăng trừng cánh cửa phòng đang đóng chặt, mắng khẽ: “Cái tên đần độn này, bộ tui ham tiền lương của anh lắm hả? Tức muốn chết mà!”
Vài ngày sau, có ông chủ ở huyện Châu đặc biệt chạy tới tìm Điền Trí Viễn, nhưng hắn lại không có nhà. Mẹ hai thì tới bên ngoại thăm cháu trai, trong nhà chỉ có Doãn Chân và mấy đứa nhỏ.
Doãn Chân mở cửa cho bọn họ vào, rót nước – “Ngài tìm Điền Trí Viễn có chuyện gì không?”
“Tôi họ Chu, bọn tôi đến từ thành phố Châu, muốn bàn chuyện làm ăn với Tiểu Điền.” Ông chủ họ Chu lấy hộp danh thiếp từ trong cái cặp da màu nâu ông mang theo ra, rút một tờ đưa cho Doãn Chân.
Chu Ái Quốc, giám đốc công ty thuỷ sản XX.
Ông chủ Chu lại kỹ càng giới thiệu mình một lần nữa, công ty bọn ông chuyên môn chế biến thuỷ sản, nguồn hàng của mấy khách sạn cấp sao khá có tiếng trong thành phố Châu đều là ông cung cấp, quy mô công ty ở thành phố Châu coi như tạm được. Ông nghe người thân nói cá Trê và cá Lăng vàng rất nổi danh ở sông Nguyên nên bèn qua đây nghe ngóng, sau mới biết tên tuổi của Điền Trí Viễn, vì vậy đặc biệt dẫn người tới đây xem. Nếu thấy hài lòng, ông định đem một ít về bán thử, giá thị trường mà tốt thì có thể tính tới chuyện hợp tác lâu dài.
“Vậy ngài đại khái cần bao nhiêu nguồn cung?”
“Nếu là cá Trê thì khoảng một tạ, còn cá Lăng vàng nghe nói giá thị trường rất tốt, tôi định lấy khoảng 750 kí.”
Doãn Chân chợt nghĩ, cậu tới đây được một thời gian, đã rất quen thuộc giá cả của cá Trê và cá Lăng vàng trên thị trường. Nếu tờ hợp đồng này của Chu Ái Quốc được kí kết, Điền Trí Viễn có thể bán được chừng hơn 60 ngàn khối.
Thật ra giá cá Trê không đắt, mà đắt ở cá Lăng vàng. Cá Lăng vàng là loài cá đặc thù ở khu sông Nguyên, vùng nước nơi khác không hề có, một con cá trưởng thành bên ngoài có thể nặng đến nửa kí cũng đã đáng ngưỡng mộ, hiện giờ qua công nuôi dưỡng của con người, một con có thể lớn nặng đến cả kí cũng có. Chẳng qua, Điền Trí Viễn có nói loại cá Lăng vàng này nếu quá to sẽ không bán chạy, bởi rất dễ bị người ta nhận ra nó được nuôi bằng thức ăn gia súc, dù là nuôi trong hòm đựng lưới cũng vẫn khiến người ta cảm thấy không đủ tự nhiên.
Hôm qua lúc ăn cơm tối xong, Doãn Chân còn nghe Điền Trí Viễn nhắc tới, trong hòm lưới đã có phần lớn cá Lăng vàng vượt quá nửa kí, phải mau mau bán đi mới được.
Doãn Chân cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
“Nếu ông chủ Chu không ngại thì trước mắt cứ ở lại đây đi, tôi sẽ thử liên lạc với Điền Trí Viễn, bảo anh ấy tranh thủ trở về.”
Ông chủ Chu có hơi béo, dù phòng khách có đang mở điều hoà ổng vẫn cứ vài ba phút lại rút khăn tay lau mồ hôi – “Được được. Cơ mà mong cậu mau mau liên lạc với cậu ấy giùm cái được không? Bọn tôi có hơi gấp nên muốn làm cho nhanh cái đơn đặt hàng rồi còn chạy trở về làm chuyện khác nữa.”
“Thế này đi, giờ cũng đã giữa trưa, tôi đưa mọi người ra ngoài dùng cơm, vừa ăn vừa đợi vậy. Trại nuôi của anh ấy cách trấn không xa lắm, đi xe chừng nửa tiếng là về tới nơi rồi.”
Doãn Chân gọi điện cho Điền Trí Viễn xong, bảo hai đứa nhóc ngoan ngoãn viết chữ sau đó dẫn ông chủ Chu và cấp dưới của ông đến tiệm ăn nhỏ cạnh nhà dùng cơm.
Khi Điền Trí Viễn về đến nhà, đúng vào lúc ba người vừa đặt bát đũa xuống.
Mấy người chào hỏi một hồi rồi lại quay về nhà lần nữa, ông chủ Chu nói rõ mục đích đến của ông, lại cầm đưa cho Điền Trí Viễn một tờ danh thiếp.
Trong khi Điền Trí Viễn xem danh thiếp, Doãn Chân đã bưng vài ly trà lạnh đi ra, đặt một ly trước mặt mỗi người.
“Công ty của ông chủ Chu đây thú thật là tôi trước giờ chưa nghe nói tới.” Điền Trí Viễn đặt danh thiếp lên bàn trà, nhìn Doãn Chân, ý cười trong mắt sâu xa khó hiểu.
“Ha? Tôi đây chỉ có thể nói ông chủ Điền đây thiển cận quá rồi. Công ty chúng tôi vốn cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ ở huyện Bình Nam, sau này dần dà vươn lên, mới chuyển đến thành phố Châu lập công ty vào hai năm trước, chuyên cung ứng nguồn hàng thuỷ sản cho trên trăm nhà hàng khách sạn, còn có cả công xưởng chế biến thuỷ sản của riêng mình nữa, dù so ra còn kém xí nghiệp cỡ lớn, nhưng ở Châu thành cũng coi như có chút tầm cỡ. Ông chủ Điền làm nghề nuôi trồng thuỷ sản cũng không phải một hai năm gì, nếu chưa từng nghe nói tới công ty chúng tôi thì thật sự có hơi bất ngờ đó.”
Ông chủ Chu cười, nếu không phải động tác lau mồ hôi của ông cứ tới tấp mãi, hẳn là ông hoàn toàn có thể phô bày phong thái và cảm giác hơn người của một vị giám đốc công ty lớn, rồi cao cao trông xuống loại dân thường nhỏ bé như Điền Trí Viễn đấy.
“Cái đấy thì đương nhiên rồi, tôi chỉ là chủ trại cá nho nhỏ thôi, trước khi có mối làm ăn thì nơi lui tới thường chỉ là mấy cửa hàng và khách sạn ở trên trấn, cũng có cung ứng cho vài mối ở Châu thành đó, cơ mà không nhiều lắm.” Điền Trí Viễn cười cười, bưng ly trà lạnh Doãn Chân đưa tới ực một hơi uống sạch – “Xem ra, có lẽ tôi…. thiển cận thật rồi.”
Doãn Chân ngồi ở cạnh bên nghe bọn họ nói chuyện, cậu chú ý tới mỗi một động tác của Điền Trí Viễn, trong lòng lờ mờ nổi lên một sự ngưỡng mộ.
Điền Trí Viễn lúc bàn chuyện làm ăn trái ngược hẳn với kiểu rề rà và dịu dàng khi ở trước mặt cậu, cả người tuy không thay đổi gì, nhưng nhìn vào vẻ mặt anh lại có thể cảm giác rõ ràng sự khôn khéo và sắc sảo ấy.
Ông chủ Chu kia đã tự tìm tới cửa, hơn nữa còn định mở một đơn hàng lớn như thế, lúc mới đầu Doãn Chân còn có hơi vui vẻ, thế nhưng mà cậu lại cảm thấy Điền Trí Viễn dường như không quá tin vào đối phương, trong mỗi câu nói, đều tỏ ý nghiền ngẫm và dẫn dụ đối phương.
Xem ra, về mặt tình cảm, hắn ngờ u thật!
← Xem lại
Xem tiếp