Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

Chương 21

☆.

Doãn Chân nhặt điện thoại dưới đất lên, vội thưa một tiếng với mẹ hai rồi đi xuống lầu. Nhưng khi đến cạnh trạm xổ số cậu lại do dự, đứng nguyên tại chỗ không đi tới trước. Đấu tranh nội tâm một hồi, cậu vòng trở về nhà mang một chiếc áo sơ mi tay dài của Điền Trí Viễn vào phủ lên chiếc quần cộc, lục trong hành lý của mình, lấy ra một cái mũ lưỡi trai và một cặp kính râm.

Vừa nãy ở cửa sổ lầu 2, Doãn Chân trông thấy người nọ dẫn theo một người đàn ông khác bước vào nhà nghỉ của Điền Trí Viễn, nhìn có vẻ như muốn ngủ lại. Nghe đồn người nọ đã là viện trưởng viện kiểm sát thành phố S.

Nhân viên phục vụ Triệu Nhã Hân thình lình trông thấy một người ăn mặc chả ra đâu, nửa đêm nửa hôm mang kính râm và mũ lưỡi trai đi tới, còn tưởng là lưu manh nơi nào tới gây sự, kết quả người đến gần, lấy kính mát xuống rồi cô mới nhận ra là nam bảo mẫu của nhà ông chủ.

“Anh Doãn à, đêm hôm khuya khoắt anh bận kiểu đó định đi hát hò hả?” Triệu Nhã Hân đứng sau quầy tiếp tân, một tay cầm bút một tay che miệng khục khặc cười.

Doãn Chân nhìn liếc qua hướng cầu thang, hạ giọng nghiêm túc nói: “Đừng có cười, tôi có chuyện chính đáng hỏi cô đây này.”

Nhìn vẻ mặt Doãn Chân thần bí, thái độ nghiêm túc cũng chẳng giống như đang nói giớn, Triệu Nhã Hân lập tức thu nụ cười lại – “Có chuyện gì à?”

“Vừa nãy có phải có hai người đàn ông vào đây đăng ký phòng không?”

“Đúng thế, sao ạ?”

“Đưa sổ đăng ký tôi xem chút.”

Triệu Nhã Hân không hiểu ra sao, cơ mà vẫn đưa cuốn sổ cho Doãn Chân xem.

Doãn Chân nhìn ba chữ “Mạc Hiểu Thiên” trên cuốn sổ, cảm thấy hơi lạnh toát từ bàn chân lan đến toàn thân, người này, chẳng bao lâu sau, sẽ là kẻ cướp đi người quan trọng nhất của cậu…

Doãn Chân trả cuốn sổ lại cho Triệu Nhã Hân, nhịp thở có chút gấp – “Tiểu Triệu, có phải mỗi lần trở về Điền Trí Viễn đều kiểm tra danh sách và khoản mục trong này không?”

“Dạ, có vấn đề gì hả anh?”

“Em sửa lại cái tên Mạc Hiểu Thiên này một chút.”

“Ơ? Sao thế ạ? Này là em điền dựa vào chứng minh thư của người ta đó.” Triệu Nhã Hân kinh ngạc không thôi, không hiểu Doãn Chân đang làm trò gì – “Anh Doãn biết người này?”

“…” Cô nhỏ này thiệt đúng là nhạy cảm – “Ừ, anh quen, anh ta đến tìm anh đó, trước khi tới đây anh đã từng xích mích với anh ta, anh ta cực kì ghét anh, nên em xoá cái tên này đi, ít nhất là lúc Điền Trí Viễn đến kiểm tra đừng để anh ấy trông thấy.”

“Ôi chao? Sao lại không để ông chủ xem hả anh? Cứ nói người kia tìm anh là được rồi, không liên quan tới ông chủ tụi em…”

“Chậc, anh nói em sao cứ ưa để ý mấy cái chuyện cỏn con thế hả? Ông chủ em cũng biết người này, nếu anh ấy biết cậu ta đến tìm anh gây sự, chắc chắn sẽ ra mặt thay anh, anh không muốn chuốc phiền tới cho anh ấy, emhiểu chưa?”

“À à!” Triệu Nhã Hân bỗng nhiên tỉnh ngộ – “Vậy sao anh không nói sớm?” Cầm bút xoá bôi trắng cái tên trên cuốn sổ, sau đó bổ sung vào hai chữ “Trương Cường”.

Chất lỏng màu trắng của bút xoá che phủ ba chữ “Mạc Hiểu Thiên” đến là sạch sẽ.

Doãn Chân nhìn trong chốc lát, vừa lòng gật đầu, ngẫm nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Còn nữa, tên kia có lẽ sẽ đánh tiếng hỏi em về Điền Trí Viễn, em cứ nói không biết, rõ chưa?”

Vừa lúc đó, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, Doãn Chân cố sức trợn mắt liếc Triệu Nhã Hân rồi tranh thủ thời gian đeo kính lên, vội vàng ra khỏi cửa.

Triệu Nhã Hân cũng lập tức dẹp cuốn sổ đi, giả vờ tính toán.

“Tiểu thư, người ban nãy cũng là khách tới đây nghỉ trọ sao?”

Người nọ trẻ tuổi, mang kính không gọng, dáng người bình bình, tuổi chừng 25~26, dù trời đang vào hè vẫn lịch sự mang áo sơ mi trắng và quần tây giày da, hơn nữa vạt áo sơ mi còn nhét vào trong quần nữa, cách ăn mặc có hơi mẫu mực cổ hủ. Tóc tai chia ngôi gọn gàng, thuần một màu đen, chải chuốt chỉnh tề, ngũ quan đoan chính nhưng lại không xuất sắc lắm, chẳng khó để dễ dàng nhận ra đây là loại người theo khuôn phép cũ, hai đầu lông mày có vẻ khéo đưa đẩy và nhanh nhạy trong giới chức nhưng không hề đắm chìm trong đó.

Triệu Nhã Hân đương nhiên sẽ không bán đứng Doãn Chân, liền cười lắc đầu, nói: “Không phải, thằng cha đó là du côn xứ này. Sao thế, ngài quen?”

Người nọ nâng gọng kính, lắc đầu – “Không, chỉ cảm thấy bóng lưng có chút giống với một người mà tôi quen thôi, chẳng qua người kia chắc sẽ không xuất hiện ở đây đâu, người kia thích ăn diện lắm, sao có thể mặc thành như thế kia chứ.”

“À, thì ra là vậy.” Triệu Nhã Hân cởi mở cười nói: “Trên đời người giống người là chuyện thường, là chuyện thường.”

Người nọ cười cười, không nói gì, kẻ đi bên cạnh người nọ kính cẩn nói vào tai y một câu – “Mạc kiểm, thư kí Hoàng và Hướng sở trưởng vẫn đang chờ chúng ta, đi mau thôi.”

Người nọ gật đầu, đi khỏi.

Doãn Chân đứng ở chỗ tối trong ngõ hẻm cạnh nhà Điền Trí Viễn, trông thấy hai người bước vào ô tô đi mất hút mới thở nhẹ một hơi. Nhưng cậu cũng không bởi người nọ tạm thời bỏ đi mà hoàn toàn yên tâm, tên có thể xoá, nhưng không bảo đảm Điền Trí Viễn có thể tình cờ gặp mặt y hay không.

Tối này tuyệt không thể để Điền Trí Viễn đến nhà khách kiểm tra sổ sách được.

Doãn Chân móc điện thoại, bấm số gọi Điền Trí Viễn.

[Alo? Là Doãn Chân à] Tình hình bên kia của Điền Trí Viễn hơi ồn ào, dường như đang có rất nhiều người ở đó, tiếng lại nhỏ, Doãn Chân không nghe được rõ ràng.

“Là em, còn bao lâu nữa thì anh về nhà?”

[Hở, sao thế?]

Doãn Chân cười xấu xa, cố ý nhỏ giọng thầm thì: “Đương nhiên là nhớ anh rồi, muốn anh về nhà sớm chút, sao nào? Anh không nhớ em à? Tối qua ‘ấy ấy’ có thích không?”

[… Doãn Chân, anh hiện giờ đang rất bận.] Lúc nói những lời này có vẻ như Điền Trí Viễn đang đi đến nơi khác, không còn nghe thấy những tiếng ồn kia nữa, chỉ còn lại giọng nói khàn khàn hơi xấu hổ của hắn.

“Ấy…” Doãn Chân nghe xong, nếu như bận việc thì đến sáng mai mới về cũng tốt, chí ít khi đó mọi người đều đã đi ngủ cả rồi, dù Điền Trí Viễn có đến nhà khách kiểm tra sổ sách thì cũng sẽ không đụng mặt Mạc Hiểu Thiên – “Tối nay anh bận phải đến sáng mai mới về được à?”

[Anh cũng không chắc nữa, có thể xong sớm anh sẽ mau mau trở về… Ài, anh cũng nhớ em!] Câu nói cuối cùng kia của Điền Trí Viễn hết sức tối nghĩa, nhưng đầy thành ý, chỉ sợ khuôn mặt bên kia điện thoại đã sớm đỏ ửng.

Trái tim rối bời của Doãn Chân đang bình tĩnh trở lại, thốt nhiên tuôn ra một dòng xúc động – “Anh đang ở đâu? Em tới chỗ anh!”

Doãn Chân bỏ ra 20 phút men theo đèn đường đến đầu cầu Nguyên Thuỷ, xe Điền Trí Viễn cũng đúng lúc tấp lại. Bước vào xe, Doãn Chân lập tức ôm lấy cổ Điền Trí Viễn, cả hai nồng nhiệt hôn nhau.

Trong chuyện làm tình, Doãn Chân vẫn luôn chiếm thế chủ động, quyến rũ và ma mị, khiến Điền Trí Viễn chìm sâu vào mê muội. Đêm nay Doãn Chân dường như chủ động hơn bình thường, vừa bước vào đã chủ động hiến hôn, ôm rịt lấy cổ Điền Trí Viễn, đôi môi cắn chặt lấy hắn, đầu lưỡi trơn trượt như con rắn nhỏ, không chút do dự, ngang ngược và thành thạo lao vào trong khoang miệng hắn, ôm lấy đầu lưỡi của hắn quấn quít quay cuồng, tiếng nước bọt dính dấp ướt nị vang lên khi khuấy đảo, từng tiếng từng tiếng hừ khẽ ngọt ngào tận xương nối tiếp nhau tràn ra từ nơi tương giao giữa môi lưỡi, như một mồi lửa trong chiếc xe nhỏ hẹp, đốt cháy không khí đến độ chẳng còn thừa lại bao nhiêu.

Doãn Chân tuyệt không cho Điền Trí Viễn cơ hội đặt câu hỏi, lật người giạng chân ngồi lên đùi hắn, như một con thú nhỏ đói khát, điên cuồng và mãnh liệt hướng hắn tác cầu đòi đáp lại.

Điền Trí Viễn bị khiêu khích đến gần nổi điên, lập tức mặc kệ những việc khác, khóa trái cửa xe, hai người lăn đến băng ghế sau, thành thạo cởi sạch quần áo của nhau, khuếch trương qua quýt một hồi, Điền Trí Viễn liền xông vào bên trong Doãn Chân. Chốc lát sau xe bắt đầu nhịp nhàng đong đưa, theo thời gian trôi, tần suất lắc lư dần dần nhanh hơn.

May mà lúc này trên cầu không có người đến hóng gió, thỉnh thoảng có xe đi ngang cầu lớn, nhưng chẳng có ai nhàm đến độ dừng lại chú ý chiếc xe đậu ở đầu cầu này cả.

Hơn một tiếng sau, hai người ôm nhau thở dốc, mơn trớn lẫn nhau hưởng thụ dư vị.

“Hôm nay em làm sao vậy?” Tiếng nói của Điền Trí Viễn vẫn còn khàn, nhưng lại có cảm giác thở dài thoả mãn. Hắn ngồi tuốt bên trong băng ghế sau, Doãn Chân thì giạng chân ngồi trên đùi hắn, vừa nãy bọn họ làm kiểu cưỡi, ban đầu là Doãn Chân chủ động, cuối cùng do hắn chịu không nổi tra tấn, đảo khách thành chủ giữ đè lấy eo cậu, đỉnh từ dưới lên trên làm cậu suýt nữa thì bật khóc.

Thân dưới ướt nhẹp một mảng, toàn thân Doãn Chân đều ngập tràn mùi của Điền Trí Viễn, cảm giác rất an tâm, cậu dựa vào vai hắn, mặt kề sát một bên cổ hắn, nói với giọng khản đặc: “Không có gì, em vừa mới biết yêu mà, ngày nào cũng khát khao được làm với anh chẳng phải chuyện rất ư bình thường hay sao?”

Điền Trí Viễn bị cái lý do bướng bỉnh ấy chọc cười, hắn sờ vào mái tóc mướt mồ hôi của cậu – “Em đang lo lắng về điều gì đây?”

Cơ thể trần trụi của Doãn Chân cứng đờ, vì cảm thấy Điền Trí Viễn nhạy cảm đến không ngờ. Vài giây sau cậu bật cười, giọng nhỏ xíu – “Lo anh không yêu em thật lòng.”

Lần này đổi lại, Điền Trí Viễn đờ người.

Doãn Chân thẳng lưng, trong xe lờ mờ nên không thấy rõ vẻ mặt của nhau, nhưng trong mắt của cậu lại lấp loáng như vì sao, sáng tỏ chiếu vào mặt Điền Trí Viễn, cả hai cứ vậy mà nhìn nhau.

“….”

Doãn Chân lặng thinh không nói tiếp khiến Điền Trí Viễn xấu hổ, đúng vậy, trước kia hắn đã từng thích một người, có thể nói là khắc sâu vào tim khó mà quên được, trong khoảng thời gian ấy hắn gần như dốc hết tất cả tình cảm ra để yêu, nhưng tương lai tươi sáng đã đến gần ngay trước mắt lại bị huỷ hoàn toàn, sau cùng hắn và người kia dùng cách không gặp nhau để kết thúc.

Mối tình đó làm hắn tổn thương, không phải chỉ dăm ba câu là có thể hình dung, người kia, cũng không phải nói quên là quên ngay được, bởi vì tổn thương quá lớn, lớn đến độ từ dạo ấy đến nay hắn vẫn không thể nào tin vào tình yêu. Về đến quê nhà, khi cô đơn muốn tìm người bầu bạn hắn sẽ lại nhớ tới người kia, nhớ tới những chuyện mà bản thân đã trải qua, sau đó nhắc nhở chính mình rằng tình yêu đồng giới cũng sẽ có những chuyện như vậy, tiếp theo đó buông lơi bản thân và nội tâm trống rỗng, vắng lặng, bắt ép bản thân mình trở nên bề bộn để không còn cơ hội để ý đến.

Hắn muốn hận người kia, bởi người kia đã vì tương lai của bản thân mà buông bỏ hắn vào thời khắc quan trọng, đùn đẩy tất cả trách nhiệm lên người hắn, để một mình hắn đối mặt với sự chỉ trích của tất cả mọi người….

Hắn muốn nhưng hắn không đủ nhẫn tâm, bởi vì khi ấy tuổi còn quá trẻ, rất nhiều suy nghĩ đều mang theo sắc thái tưởng tượng, dù cho chính tai nghe người nọ bóp méo từng chữ từng chữ sự thật, hắn cũng vẫn còn chút ít ảo tưởng, ảo tưởng rằng người ấy không còn cách nào khác vì bị bức bách, sau đó người ấy nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho hắn hay, hắn còn nghĩ đến, chỉ cần người ấy có thể tiếp tục ở cùng hắn, dù không có tương lai cũng chẳng sao cả, bọn họ đều còn trẻ khoẻ, có thể kiếm trở về, nên khi ấy hắn đã không có lấy một câu biện bạch để bảo vệ mình.

Nhưng không ngờ tới mong đợi mà hắn đang có lại chỉ là suy nghĩ của một bên, hắn sụp đổ hoàn toàn, đến cuối cùng chỉ có thể thảm hại cặp đuôi mà trốn về quê nhà của mình.

Trong xe mờ tối, Doãn Chân thốt nhiên phát Điền Trí Viễn một bạt tai, ‘chát’ một tiếng rõ kêu.

Điền Trí Viễn sửng sốt.

← Xem lại

Xem tiếp
Bình Luận (0)
Comment