☆.
Điền Trí Viễn liếm môi, khẽ nhíu mày, sau đó lại cười rộ lên: “Mùi vị không tệ!”
Đối diện với Điền Trí Viễn rắp tâm trêu chọc, mặt Doãn Chân lập tức đỏ lựng, đập cái bốp lên vai hắn, giả vờ giận nhưng lại không dằn được ngọt ngào trong lòng mà bật cười – “Nói vớ vẩn gì đó? Cái món ấy mùi vị ngon lành cỡ nào hửm?”
Điền Trí Viễn cười mà không nói, chậm rãi đứng dậy, vẫn để chân của Doãn Chân gác lên vai hắn như cũ. Rồi cũng vẫn tư thế ấy, Điền Trí Viễn thúc mạnh một cái, đâm vào trong cơ thể Doãn Chân.
Điền Trí Viễn bắt đầu đong đưa hông, nhưng rất chậm rất kiên nhẫn, vùi sâu vào hậu huyệt mềm mại nhưng gắng gượng không vội vã di chuyển, mà nhẹ nhàng đưa đẩy, như là muốn cảm thụ nhiệt độ và mỗi một tấc thành ruột đang nhúc nhích, càng như là để cậu cũng có thể tỉ mỉ cảm giác độ nóng và kích thước của hắn.
“Mùi vị của em đúng là ngon nhất thế gian!” Điền Trí Viễn nhấc chân Doãn Chân lên kề sát vào ***g ngực hắn, hôn lên khoé môi cậu, khe khẽ nỉ non, dọc theo cằm cậu hôn thẳng xuống vùng ngực, dùng đầu lưỡi ra sức mà chà đạp hai hạt đậu đỏ kia, cảm nhận hai hạt nho nhỏ ấy bị đầu lưỡi của mình mài đến bắt đầu trở nên cương cứng, khiến cơ thể cậu run rẩy, sau đó cảm nhận hậu huyệt của cậu bởi vì kích thích này mà bắt đầu co thắt.
“A, cái tên đầu gỗ anh hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Ấy thế… ha… thế mà giỏi như vậy…” Doãn Chân một chân đứng thẳng, một chân khác bị kéo lên độ cao cực hạn rồi ép vào ngực, độ mềm dẻo của thân thể hai bảy tuổi không thể so với mười mấy tuổi được, không lâu sau phần hông đã lập tức cảm thấy tê tê, cái chân đứng thẳng kia cũng đã bắt đầu khó mà gánh nổi sức nặng, thế mà Điền Trí Viễn lại còn liếm ngực cậu, ‘thằng quỷ to’ kia thì vùi sâu bên trong cậu, kích thích đến từ hai nơi như thế đã lấp kín cái đau đớn nhỏ bé không đáng kể này rồi, hơn thế nữa là nó còn kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của cậu.
Nghe Doãn Chân nhỏ tiếng rên rỉ, hai mắt nổi sương động tình ướt át nhìn hắn, lúc bị thúc vào chỗ mẫn cảm cơ thể sẽ không tự chủ được mà run rẩy và vô thức ưỡn người lên, trong lòng Điền Trí Viễn tuôn trào một nỗi yêu thương, niềm quyết tâm dù chết cũng muốn làm cậu hạnh phúc.
“Điền Trí Viễn, mau lên, em muốn…” Doãn Chân rốt cuộc chịu không nổi cái quá trình xay đậu hủ của Điền Trí Viễn, đẩy vai hắn, ngửa mình ra sau dựa vào bức tường men sứ lạnh buốt, một tay nắm cánh tay hắn, một tay chống lên bồn rửa tay bên cạnh, cách giữ cơ thể thăng bằng này càng khiến phần mông dán chặt vào nơi ấy của Điền Trí Viễn hơn, sau đó chính cậu bắt đầu di động.
“Mới thế này đã không nhịn được rồi! Rõ là gấp gáp.” Điền Trí Viễn cười khẽ, hai tay nắm lấy eo nhỏ của Doãn Chân, như cậu mong muốn – bắt đầu mạnh mẽ quyết đoán, dũng mãnh thẳng tiến.
“A a…” Khoái cảm dữ dội lập tức cuộn trào như là lửa cháy lan đồng cỏ, vừa kịch liệt nóng bỏng, vừa nhanh chóng lại mạnh mẽ, hết lớp này lại đến lớp sóng khác, dồn dập vỗ lên khắp nơi trên cơ thể, phần lưng vì va chạm kịch liệt mà nhiều lần ma sát với vách tường men sứ, từ lạnh như băng mau chóng chuyển sang nóng như lửa, đầu óc vừa mới tỉnh táo thoáng cái trở nên say đắm trống rỗng, cái nơi bị rút ra cắm vào vừa ngứa vừa tê, tiếng nước ướt át nhóp nhép vang lên khi tới tới lui lui.
Hai người cứ như vậy mà quay cuồng làm hai lần trong đó, tắm rửa sạch sẽ xong thì về giường, đang đắp chung một cái mền không bao lâu Điền Trí Viễn lại trở nên cương cứng, thế là tiếp tục móc gậy ra mà ‘lên’. Lúc bắt đầu lần thứ tư, ngay cả eo Doãn Chân cũng không nâng nổi nữa, chỉ có thể thở hổn hển hệt con mèo nhỏ mà xin tha.
Điền Trí Viễn vẫn cứ miệt mài làm hết sức, vừa động vừa hỏi: “Chẳng phải ba tiếng trước em còn nài anh mau lên đó sao? Sao giờ lại không chịu nổi nữa rồi?”
Bờ mông Doãn Chân vểnh lên cao cao, quỳ sấp trên chiếc giường lớn, hai tay ôm gối, mệt mỏi kê đầu lên trên, cả người lắc lư theo nhịp va chạm của Điền Trí Viễn. Cậu xấu hổ vùi mặt vào trong gối, kêu gào: “Anh thì ngày càng sảng khoái, nhưng eo của em sắp bị anh chơi gãy mất rồi này.”
Điền Trí Viễn dừng lại, cúi người ôm lấy Doãn Chân, hôn lên lưng cậu – “Nhưng bấy nhiêu sao đủ thoả mãn em, làm sao lấp đầy em?” Liếm láp cổ và bả vai Doãn Chân, lại bắt đầu ra sức mà đâm, rồi sau đó thoả mãn nghe tiếng cậu rên rỉ đầy hưởng thụ.
Sau lần cuối cùng, lúc Điền Trí Viễn rút ra từ phía sau Doãn Chân, phát hiện cậu đã ngủ mất rồi. Điền Trí Viễn cười hôn lên đôi mắt nhắm chặt của cậu, khoé môi cong cong.
Doãn Chân nằm bẹp trên giường hai ngày, chờ đến khi cậu phục hồi sinh lực, cũng vừa đúng sinh nhật của mẹ hai, cả nhà chuẩn bị xuất phát đến Đại Phổ Châu.
Lái xe từ trấn Nguyên Thuỷ đến Toa Bố Ô – Đại Phổ Châu tốn hơn hai tiếng, dọc đường đi hai đứa quỷ nhỏ cứ líu ríu ồn ào không ngơi, chừng tiếng sau mới nhao nhao đi ngủ. Mẹ hai ôm một đứa, Doãn Chân ôm một đứa, đến nơi rồi mới ép tụi nó dậy.
Bởi trước đó đã gọi điện nhờ người quen mua giúp vé vào cửa đâu đó cả rồi, nên tạm thời bớt được khâu mua vé phiền phức, cả nhà mau chóng thông qua.
“Này chắc là rừng đá hen?” Vừa bước vào khu vực ngắm cảnh, trước mắt đúng là vách tường đá trông giống như một tấm bình phong, trước vách đá có một quảng trường cực lớn. Doãn Chân nhìn đặc điểm địa chất nơi đây, ngờ ngợ hỏi Điền Trí Viễn.
Điền Trí Viễn nắm tay mẹ hai, vừa đi vừa nói: “Ừ, Toa Bố Ô là dạng địa chất đá vôi điển hình, là rừng đá lớn thứ hai Trung Quốc, và có thảm thực vật rừng đá đứng đầu cả nước.” Quay đầu cười nhìn Doãn Chân – “Hà, em có biết Toa Bố có nghĩa là gì không?”
Doãn Chân chớp chớp mắt – “Toa Bố là tiếng địa phương nào à?”
Mẹ hai cười tủm tỉm tiếp lời: “Toa Bố là tiếng Thổ Gia – nghĩa là ba cái, Toa Bố Ô thật ra chính là ba cái khe núi.”
Doãn Chân lộ vẻ mặt thần kỳ – “Bác gái, bác còn biết cả tiếng Thổ Gia ạ?”
Mẹ hai lắc lắc tay – “Đâu có, bác vốn là người Thổ Gia chính gốc mà. Chẳng qua là do thanh niên giờ ai cũng nói tiếng phổ thông cả, nên tiếng Thổ Gia rắc rắc rối rối kia đã sớm mất gốc rồi.”
Điền Trí Viễn bật cười, chỉ vào bức bình phong bằng đá trước quảng trường lớn, nói: “Ở đây này, là nơi con gái Thổ Gia mở hội làm quen mỗi năm một lần, thanh niên chưa cưới trong thập lý bát hương* đều sẽ tụ tập đến nơi đây mua sắm, hát đối tìm người yêu.”
*mười dặm tám thôn
Doãn Chân mỗi tay dắt một đứa nhỏ, ngẩng đầu nhìn bình phong đá, gật đầu nói: “Ưm, hội con gái Thổ Gia em có biết, nghe nói năm nào cũng rất náo nhiệt, cơ mà em không có duyên trông thấy.”
Điền Trí Viễn nói: “Hiện giờ không đúng lúc, hội con gái đều tổ chức vào ngày bảy tháng bảy âm lịch hằng năm, chúng ta coi như là lỡ dịp rồi. Nếu em muốn đi xem, chỉ có thể đợi đến ngày bảy tháng bảy sang năm thôi.”
Doãn Chân cười xấu xa một tiếng: “Ai nói em muốn xem? Em chỉ là muốn tự thể nghiệm cảm giác người Thổ Gia dùng cách này để làm quen thôi, nói không chừng em còn có thể tìm được mấy người vừa mắt ấy chứ.” Nói xong, dắt tụi nhỏ đi lên trước, cũng không nhìn vẻ mặt của Điền Trí Viễn.
“Ê, không phải em nghiêm túc đó chứ?” Điền Trí Viễn buông tay mẹ hai đuổi theo, rất căng thẳng nắm vai Doãn Chân.
Mẹ hai phì cười – “Mẹ nói con này Trí Viễn, con thấy Tiểu Doãn trẻ con vậy thì phải biết là cậu ấy thích đùa chứ.”
Doãn Chân cũng cười.
Điền Trí Viễn xấu hổ nhìn mẹ hai, quay đầu lại lườm Doãn Chân rồi nhỏ giọng nói: “Hội con gái tháng bảy kiếp này em đừng nghĩ tới việc đi coi.”
“Ê!” Doãn Chân kháng nghị, nhưng Điền Trí Viễn vờ như không nghe thấy.
Trong kỳ quốc khánh, người đến du lịch rất nhiều. Nhóm Điền Trí Viễn khởi hành từ sáu giờ sáng, đến Toa Bố Ô là tám giờ lẻ mấy phút, trời đã vào đầu thu, lúc này đã có hơi se lạnh rồi, nhưng không chút nào ảnh hưởng tới những du khách này. Chín giờ, khắp nơi trong khu vực ngắm cảnh đều toàn là bóng người di động.
Đi qua bình phong, xuôi theo khe đá bước vào khu vực ngắm cảnh, tầm nhìn bỗng chốc thông thoáng, từng vùng từng khu đá có hình thù kỳ quái trải dài trước mắt, có cái nhìn như diều hâu ngắm trăng, có cái như rồng hổ đấu đá, có cái giống hệt đoá sen, có cái mềm mại thướt tha, có cái lại cao vút hùng vĩ. Có nơi chật hẹp, chỉ chứa nổi một người đi qua, chỉ thấy được một lằn trời xanh trên đỉnh đầu.
“Nghe nói cái nơi chật hẹp này là con đường cửa ải mà nhi lang* trên núi xuống tìm vợ phải đi qua. Nhi lang Thổ Gia phải vai vác đòn gánh, lưng cõng người yêu, đi mà không đụng vách núi sẽ thông qua, bằng không thì sẽ không hoàn thành thử thách.” Để hợp với con đường cửa ải này, Điền Trí Viễn cõng Hâm Hâm, vừa cẩn thận từng li từng tí băng qua khe hở, vừa giải thích cho Doãn Chân nghe.
*Là từ chỉ đàn ông, con trai
Doãn Chân cũng lưng cõng Nữu Nữu, vừa đi vừa nhìn hai bên, nói: “Chắc cả trai lẫn gái ở đây đều gầy như con nít ấy nhỉ.”
Điền Trí Viễn phì cười – “Em ví dụ gì lạ vậy?”
Băng qua khe đá, tầm nhìn lại sáng lên – “Còn không phải sao, cái chỗ hẹp thế kia, người nào mà nặng hơn bảy chục kí chắc kẹt luôn ở trong khỏi động đậy luôn quá, không liều mạng giảm béo thì đi qua cái kiểu gì?”
“Hahaha…”
Cảnh đẹp trên đường đi xuất hiện liên tục, gió mát và tiếng sơn ca* không biết từ nơi đâu truyền tới rừng đá, khiến người ta cảm thấy mới mẻ, toàn thân khoan khoái dễ chịu. Đi rồi đi, thỉnh thoảng lại xuất hiện thôn trại của người dân, trong những thửa ruộng hai bên con đường nhỏ trải đầy khoai tây, củ cải trắng, bắp cải chờ thu hoạch.
*Không phải tiếng chim đâu, là tiếng hát dân gian đó:v
“Ba ơi ba, buổi trưa mình ăn ở đâu.”
“Ở đây toàn là đá, không phải mình sẽ ăn đá đó chứ?”
Điền Trí Viễn hai tay véo véo mặt hai đứa nhỏ, nói: “Mấy đứa ăn được đá hử? Răng khoẻ dữ vậy sao.”
Doãn Chân đỡ mẹ hai ngồi xuống một tảng đá lớn nghỉ xả hơi – “Trong khu ngắm cảnh này chắc phải có tiệm cơm gì đó chứ nhỉ, nếu không thì nhiều người đi du lịch vậy giải quyết vấn đề cơm trưa kiểu gì.”
Điền Trí Viễn lục ba lô lấy khăn giấy đưa cho mọi người – “Đừng lo chuyện cái bụng, ở đây đâu đâu cũng là hộ nhà nông, cơm trưa có thể giải quyết trong thôn, người Thổ Gia hiếu khách sẽ không từ chối khách tới thăm đâu.”
Thấy tụi nhỏ đã đói bụng, sau khi cả nhà nghỉ ngơi chốc lát, Điền Trí Viễn liền dẫn cả nhóm vào trong trại tìm mấy hộ nhà nông. Cuối cùng tìm được một căn nhà sàn.
“Woa! Lần đầu tiên em thấy nhà sàn đó, cảm giác thiệt mới lạ.” Doãn Chân vừa trông thấy căn nhà sàn xây dựa vào núi kia hai mắt liền toả sáng.
Điền Trí Viễn xoa đầu cậu – “Sao lại y chang con nít thế này.”
“Em thấy rất hứng thú với nhà sàn!”
“Ừa, vậy khi về anh sẽ xây một căn nhà sàn, nuôi em ở trong!”
“…”
Thức ăn Thổ Gia rất đơn giản, một nồi canh gà đất hầm, ba đĩa rau xào, thịt khô xào măng tây thái lát, thịt khô xào ớt xay và một khoai tây sợi chua cay, cộng thêm ba đĩa dưa chua Thổ Gia tự làm nữa. Không trang trí lộng lẫy kiểu khách sạn, không nồng nặc mùi gà nhập khẩu, những món ăn này đều có hương vị màu sắc chính tông, vừa thơm lại vừa ngon miệng.
“Ăn ngon thật!” Doãn Chân cảm thấy bụng mình no căng.
Mẹ hai vừa ăn vừa gật đầu – “Ừm, mấy cái món này ấy, toàn nấu bằng lò củi cả, có vị của củi lửa, ăn rất ngon.”
Doãn Chân không ngại học hỏi: “Lò củi là lò gì vậy ạ?”
Điền Trí Viễn vừa gắp đồ ăn cho tụi nhỏ vừa nói: “Là bếp lò được đúc từ bùn, trong bụng lò đốt lửa củi, ở trên thì đặt một cái nồi lớn để nấu cơm xào rau, là loại lò nguyên thuỷ nhất.”
Bữa cơm này ăn hết sức thơm ngon, cuối cùng đến cả nước canh cũng húp sạch không chừa một giọt.
Buổi chiều lại dạo thêm vài nơi ngắm cảnh, tụi nhỏ với mẹ hai đều đã mệt mỏi di hết nổi, Điền Trí Viễn bèn gọi mấy cái kiệu tới, để mẹ hai với tụi nhỏ ngồi.
Người nâng kiệu trong khu vực ngắm cảnh đều là đàn ông bản địa, đầu thu rồi cũng vẫn mặc quần thụng với áo cộc phanh ngực, đầu quấn khăn vải, là trang phục điển hình của đàn ông Thổ Gia. Bọn họ vừa nâng khách, vừa cất giọng hát sơn ca, tiếng ca vang dội quanh quẩn nơi rừng đá, chỉ chốc lát sau đã có tiếng đáp lại từ khắp nơi.
Doãn Chân nhìn xung quanh, thì ra ở các hướng đằng xa đều có các anh khiêng kiệu, bọn họ cũng đang nâng khách chuẩn bị xuống núi, nghe ai đang hát sơn ca, hứng thú nổi lên, mọi người liền hưởng ứng lẫn nhau, tiếng ca to rõ lập tức kết hợp với ánh chiều tà tạo nên một quang cảnh rực rỡ.
“Sao nào? Hôm nay vui lắm à?” Trên đường đi về nội thành Đại Phổ Châu, Điền Trí Viễn vừa lái xe vừa hỏi Doãn Chân.
Doãn Chân lườm hắn, ôm lấy Hâm Hâm đã mệt ngủ vào lòng – “Câu này lẽ ra nên hỏi mẹ anh mới phải, hôm nay là sinh nhật của bác ấy mà, cảm giác của em không quan trọng, anh đừng lộn đối tượng chính chứ.”
Điền Trí Viễn quay đầu nhìn thoáng mẹ hai ngồi đằng sau, mẹ hai ôm Nữu Nữu, hai người nội với cháu đang lệch đầu ngủ say ở đằng sau – “Sinh nhật của mẹ quan trọng, em cũng quan trọng, đối với anh, mọi người đều quan trọng.” Điền Trí Viễn nhìn thẳng phía trước, ánh đèn đường quét qua để lại trên gương mặt tuấn lãng cương nghị của hắn từng vệt sáng – “Kiếp này anh đã không còn mong muốn gì hơn, chỉ mong cho người anh yêu đều vui vui vẻ vẻ là đủ rồi.”
Doãn Chân không nói lời nào, trong lòng khoan khoái ấm áp, sau một lúc lâu, cậu nhìn thoáng qua mẹ hai đang ngủ say, rồi nghiêng người qua sáp đầu lại hôn lên khoé miệng Điền Trí Viễn một cái.
Điền Trí Viễn quay đầu lại cười với cậu.
← Xem lại
Xem tiếp