☆.
Điền Trí Viễn mua đồ ăn sáng về đúng lúc tụi nhỏ tỉnh ngủ, mẹ hai đang một bên chỉ huy Hâm Hâm tự mặc quần áo, một bên buộc tóc cho Nữu Nữu. Điền Trí Viễn bỏ đồ trên tay xuống, bước tới giúp khỉ con mang đồ, rửa mặt, chăm cho tụi nhỏ ăn sáng xong mới trở về phòng mình. Bởi vì lúc đi không cầm theo thẻ phòng, nên chỉ đành ấn chuông gọi Doãn Chân dậy mở cửa.
Nhấn một hồi Doãn Chân mới đi ra mở cửa.
“Sao không ngủ thêm lát nữa?” Vì không có người ngoài ở đây, Doãn Chân rất thích dính lấy Điền Trí Viễn, bởi vậy hai người vừa thấy mặt đã ôm ôm ấp ấp.
Doãn Chân đứng sau lưng ôm eo Điền Trí Viễn phối hợp với nhịp bước của hắn di chuyển về phòng, ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Anh không ở em ngủ không ngon”.
Điền Trí Viễn để đồ ăn sáng ở trên tủ, quay người lại nâng mặt Doãn Chân lên hôn một hơi – “Chút nữa anh phải ra ngoài làm vài chuyện, em đi chơi với mẹ anh một ngày ở Đại Phổ Châu được không?”
Doãn Chân khẽ giật mình – “Anh có chuyện gì muốn làm ở Đại Phổ Châu này?”
Điền Trí Viễn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ăn ngay nói thật – “Anh tìm được cái thằng gian lận kia rồi, nó trốn ở Tam Dương Bá ở Đại Phổ Châu này, anh đi bắt nó, bằng không thì anh không cách nào nói rõ với mấy vị khách kia được.”
Doãn Chân buông Điền Trí Viễn ra, nhìn hắn – “Em đi với anh.”
“Không cần đâu.” Điền Trí Viễn lập tức cự tuyệt – “Trần Dương đã dẫn theo người tới, tụi anh chỉ cần tìm được nó rồi bắt nó nhả tiền ra là xong. Hay là anh bảo đàn em của Trần Dương lái xe đưa tụi em về trấn Nguyên Thuỷ trước, anh làm xong việc là chiều sẽ về liền.”
Doãn Chân nhướng mày – “Em không về đâu, Mạc Hiểu Thiên còn ở nơi này, em không yên tâm.”
Điền Trí Viễn khẽ giật mình, lập tức phì cười, khoác một tay lên trên vai Doãn Chân, chắn cậu lại – “Được rồi, vậy em đi với anh, anh đây là đi đòi tiền nợ đánh bạc, cũng không phải đi chơi, cảnh tượng này không hợp với em.”
Doãn Chân bị Điền Trí Viễn đè ngồi lên giường, ngờ vực ngẩng đầu – “Không có nguy hiểm gì sao?”
Điền Trí Viễn cầm remote mở ti vi – “Sao lại gặp nguy hiểm? Chỉ đi đòi nợ thôi mà.”
Doãn Chân vẫn rất lo lắng, Điền Trí Viễn nói hết lời rồi lấy cả cái cớ chăm sóc tụi nhỏ ra mới thuyết phục được cậu.
Hai giờ sau Trần Dương tới, đi theo hắn ngoài đám Lưu Sĩ Dũng, Nhị Hồ, Lưu Kình Tùng, còn có ba tên đàn em nữa. Điền Trí Viễn giữ đám Nhị Hồ ở lại khách sạn, xe cũng giữ lại, bảo gã đưa Doãn Chân và mẹ hắn đi dạo chơi Đại Phổ Châu.
Sau khi đã sắp xếp ổn thoả, Điền Trí Viễn dẫn một đám người xuất phát đến Tam Dương Bá.
Tam Dương Bá là một thị trấn ven Đại Phổ Châu, lái xe nửa tiếng là tới. Trần Dương nói thằng bịp bợm kia trốn trong một căn nhà nghỉ nhỏ ở thị trấn, lúc sòng bạc của cậu Vĩ bị tóm nó mau lẹ chuồn mất nên trái lại không bị bắt.
Này là sau khi thằng bịp bợm đó tố cáo sòng bài của Điền Trí Viễn xong đã trốn trong trại tạm giam nửa tháng, sau đó nộp năm ngàn đồng đi ra, lúc đi ra lại đúng lúc bọn Trần Dương đang tránh đầu sóng ngọn gió* nên mới để gã chuồn mất tăm. Sau khai giảng tháng chín, đồn cảnh sát kiểm tra thấy không nghiêm trọng như đã được báo, Điền Trí Viễn mới dám lùng sục khắp nơi tìm gã, nhưng kẻ này rất gian xảo, việc này sau đó căn bản không có chút tin tức nào, hoá ra gã ta trốn dưới vây cánh cậu Vĩ ở Đại Phổ Châu, cũng khó trách Điền Trí Viễn tìm không thấy.
*ý nói ví von việc thấy tình thế bất lợi nên tạm trốn, lánh đi
Trần Dương lái xe, híp mắt nói: “Thằng khỉ gió này mả mẹ nó đúng là có chút não, biết tìm chỗ dựa.”
Chuyện lần ấy Trần Dương cũng góp vào không ít, trong trăm ngàn thằng bịp đó thắng đã có ba mươi ngàn chẵn là của y, đây cũng là nguyên nhân chính khi y vẫn luôn tích cực thăm dò tung tích của kẻ này.
Điền Trí Viễn ngồi ghế phụ lái, hai tay khoanh trước ngực, im lặng ngưng mắt nhìn con đường phía trước.
Lưu Sĩ Dũng và Lưu Kình Tùng ngồi băng sau, cầm iphone 4s gửi tin nhắn cho bạn gái, nói mà cũng không ngẩng đầu lên: “*** đụng phải cái chuyện liều mạng này, mả mẹ nó ai mà không có chút não? Thằng đó vừa muốn tiền vừa cần mạng, không tìm được chỗ dựa vững chắc, nó dám ló cái mặt ra sao?”
Lưu Kình Tùng liếc Lưu Sĩ Dũng, chậc một tiếng, giọng điệu oán hận: “Chuyện này đà bày ra hơn hai tháng rồi, ông đây cũng phiền muốn chết, lần này bắt được nếu nó không trả tiền, ông đây sẽ lụi cho nó một dao.”
Điền Trí Viễn nhíu mày – “Được rồi, tìm được nó rồi nói, lấy tiền về là đủ, không phải đường cùng thì đừng làm thêm chuyện, không thấy cậu Vĩ đã bị tóm rồi hay sao hả? Bớt chơi nổi* chút đi.”
*gốc là [phong đầu – đầu ngọn gió], ý nói quá nổi trội trên phương diện nào đó, thường thì là nghĩa xấu, nghĩa bất lợi. Trái nghĩa với cụm tránh đầu sóng ngọn gió
Lưu Kình Tùng ngượng ngùng, khoanh tay rụt cổ giả vờ ngủ.
Lưu Sĩ Dũng cất di động, vịn lưng ghế đằng trước, cười nói: “Ài Trí Viễn, lần về thành phố S này anh có quen một cô rất được, mặt mũi vóc dáng gì đó đều không thể soi mói. Sao nào? Có muốn khi về đi với anh tới thành phố S làm quen không?”
Điền Trí Viễn nhíu mày im lặng, Trần Dương trái lại nghiêng đầu lườm liếc Lưu Sĩ Dũng, khinh bỉ nói: “Tao nói này Lưu Sĩ Dũng, chừng nào thì mày có thể bớt bớt lại cái mặt về đàn bà đây hả? Mả mẹ nó mỗi lần trông thấy Hà Húc là y như rằng cuống cuồng chột dạ, nói chuyện trước mặt cổ cũng đều phải dè dè dặt dặt, sợ lúc nào đó lại vô ý lỡ miệng nói ra. Bản thân mày trăng hoa thì thôi đi, đừng có kéo Trí Viễn xuống nước chứ.”
Hà Húc là bạn gái hiện giờ của Lưu Sĩ Dũng, mở một tiệm bán rau củ tại gia ở trên trấn, tính tình cần cù chăm chỉ, dáng người một mét sáu tám, mặt mũi cũng ngọt ngào, nhưng Lưu Sĩ Dũng lại không biết quý trọng, bồ bịch ở ngoài nhiều tới nỗi đám Điền Trí Viễn cũng đếm không hết. Ở trấn, ở huyện, ở Đại Phổ Châu, ở thành phố S… Có thể nói, chỉ cần là nơi hắn đặt chân đi qua, không có cô ả nào là không có một chân với gã, hầu như đã tới nông nỗi chỉ cần là gái thì hắn nhất định sẽ bước tới lân la làm quen.
Điền Trí Viễn và Trần Dương đều là người có nhà có con, thế nên vô cùng gai mắt điểm ấy của Lưu Sĩ Dũng, mỗi lần trông thấy hắn thuê phòng ấy ấy với mấy cô ả ở ngoài, bọn họ đều cảm thấy không đáng thay bạn gái Hà Húc của hắn. Bởi vậy, lúc thường ngoài chuyện chính phải tụ tập lại, thời gian giải trí còn lại bọn họ đều không thích ở chung với hắn, cảm thấy rất mất mặt. Nhưng cái người này vẫn cứ không tự hiểu, còn già đời khoe khoang trước mặt bọn họ ai với ai rất xinh rất đẹp, ai với ai có bản lĩnh trên giường tốt, mỗi lần nghe thấy Điền Trí Viễn đều muốn đập cho hắn một trận.
Hôm nay trái lại không khoe khoang, mà kéo tới chuyện giới thiệu bạn gái cho Điền Trí Viễn.
Điền Trí Viễn hết sức khó chịu.
Mới sáng sớm gặp phải Mạc Hiểu Thiên tâm tình đã đủ không tốt, giờ lại vội vàng đi bắt cái thằng bịp bợm kia, hết lần này tới lần khác Lưu Sĩ Dũng còn đụng vô cái xui, nhắc tới chuyện hắn ghét nhất nữa, khiến tâm tình của hắn tồi tệ vô cùng.
Lưu Sĩ Dũng đẩy ót Trần Dương một cái, nói: “Mẹ mày ngày ngày đêm đêm có gái ôm đương nhiên sẽ nói thế rồi, Trí Viễn nó vẫn còn độc thân, tao giới thiệu cho nó một cô bạn gái thì có làm sao?”
Đầu mày Điền Trí Viễn càng chau vào sâu hơn, bóp trán nói: “Cám ơn ý tốt của mày, cơ mà tao không có hứng với đàn bà.”
Lưu Sĩ Dũng nghe xong phì cười – “Không có hứng thú với đàn bà? Này này, không phải chứ Trí Viễn, chả lẽ mày có hứng với đàn ông?”
“Tao…”
Trần Dương nghe xong liền mất vui, mắng thẳng Lưu Sĩ Dũng: “Mả mẹ mày nói gì đó? Trí Viễn có thể nào là cái thứ biến thái kia? Nó chẳng qua là lo lắng mấy đứa nhỏ nên mới không muốn tìm vợ thôi, mẹ mày đừng có làm quá lên làm nó ngột ngạt nữa giùm cái.”
Một câu “biến thái” trong lời của Trần Dương khiến Điền Trí Viễn lặng lẽ khép miệng lại.
Nửa tiếng sau, cả đám đến Tam Dương Bá, sau khi Trần Dương gọi điện thoại liên lạc xong, lái xe chạy đến trước một nhà khách có tên “Huy Hoàng” thì dừng lại. Điền Trí Viễn xuống xe, một người đàn ông gầy đét tuổi hơn ba mươi từ cửa chính nhà khách đi ra, vừa cất tiếng chào hỏi, nhiệt tình gọi anh này anh kia, vừa móc hộp thuốc lá mời từng người một.
Điền Trí Viễn biết kẻ này, khi xưa là đàn em theo chân Dư Hà, gọi Triệu Nhị, mấy năm trước có trông thấy mấy lần ở trấn Nguyên Thuỷ, sau này nghe nói kết hôn rồi tự ra làm ăn, không theo chân Dư Hà nữa. Lần này Trần Dương nhờ y theo dõi giùm, coi như y đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Trần Dương cầm một ngàn đồng trong túi ra đưa cho Triệu Nhị – “Mày mau đi đi, yên tâm, chuyện này sẽ không liên lụy tới mày đâu.”
Triệu Nhị cầm tiền, cúi đầu khom lưng một hồi mới đi.
Điền Trí Viễn bước vào nhà khách, không quan tâm tới mấy lời hỏi thăm của nữ phục vụ, đi thẳng lên lầu.
Trần Dương cầm hai tờ tiền một trăm đập lên quầy phục vụ, cười nhạt – “Tiền này cho mấy em đem về mua kẹo đó hà hà! Sẽ không làm dơ nhà khách của mấy em đâu, yên tâm đi! Cơ mà, nếu mấy em mà dám báo cảnh sát, anh – đây – sẽ – đập – nát – nơi – này!”
Nữ nhân viên nhìn có vẻ cũng không quá mười bảy mười tám tuổi, chắc là chưa từng bị doạ dẫm như thế, lúc này sợ đến nỗi nói không thành lời. Trần Dương kín đáo đưa tiền cho cô, cười khe khẽ, để lại một thằng đàn em trông coi rồi chính y cũng lên lầu.
Đến trước cửa một gian phòng ở lầu ba thì dừng lại, Điền Trí Viễn hai tay đút trong túi áo khoác, lặng thinh nhìn chằm chằm vào biển số phòng, sau đó lùi lại mấy bước, ra hiệu cho một tên đàn em đi theo, người nọ đi tới trước, nhắm ngay cửa phòng tung một đạp, rầm một tiếng thật vang, cửa bị đá văng.
“Mả mẹ thằng nào đó?” Kèm với tiếng thét của nữ, là tiếng gầm của đàn ông truyền tới.
Đàn em mở cửa ra, Điền Trí Viễn đi vào phòng, cười cười với gã đàn ông đang cuống quít mặc quần áo – “Anh Phúc, đã lâu không gặp nhỉ!”
“Anh, anh Điền?!” Gã đàn ông chỉ mới kịp mặc quần lót xụi lơ quỳ trên giường, toàn thân bắt đầu run rẩy – “Anh, sao anh…”
Trần Dương và Lưu Sĩ Dũng, Lưu Kình Tùng lục tục theo vào, trông thấy cảnh tượng trong phòng đều là cười cười. Lưu Sĩ Dũng mắt nhìn cô ả ôm mền trốn ở góc tường, cười nói: “Đại Phúc, mày cũng phong độ ghê nhỉ, anh Vĩ bị bắt mà mày vẫn có thể đi chơi gái. Chậc chậc, giỏi quá há!”
Trần Dương hừ lạnh một tiếng, cầm remote điều hoà trên ngăn tủ hung hãn nện lên đầu Đại Phúc – “Mả mẹ nó giờ mày đi chung với tụi ông hay là đợi tụi ông mời người khiêng mày ra ngoài?”
“Anh Điền, anh Điền, ngài tha cho em đi!” Đại Phúc xuống giường, bịch một tiếng quỳ gối bên chân Điền Trí Viễn – “Tiền kia em thật sự đã tiêu hết rồi, anh biết chuyện anh Vĩ bị tóm, chắc cũng biết vụ em giúp cho sòng của y một tay, lúc ấy em góp hai trăm ngàn, giờ sòng đã bị tóm, em hốt về không đủ, còn thiếu mấy chục ngàn, ngài có thể nào…”
Điền Trí Viễn im lặng không nói, nâng một chân lên đá vào mặt Đại Phúc, đá cho gã mặt đầy máu mũi, xoay người đi ra ngoài – “Mang đồ vào cho nó rồi kéo ra đây.”
Ba tên đàn em nhanh nhẹn mặc quần áo cho tên Đại Phúc kia, đỡ hai bên kéo gã đi.
Trần Dương lái xe, Điền Trí Viễn gọi điện.
“Alo, là Thất gia ạ? Con là Điền Trí Viễn… Đúng rồi, ngài vẫn khoẻ chứ… Ha ha, cụ ngài vẫn hiểu con như thế… Vâng, thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn hỏi mượn ngài một chỗ yên tĩnh xử lý chút chuyện nhỏ thôi… Vâng, con sẽ đi thẳng qua đó.” Cúp máy, Điền Trí Viễn nói với Trần Dương: “Đi Nam Sơn Tân Thôn.”
Nam Sơn Tân Thôn là một sơn trang cao cấp trên núi Phượng Hoàng ở Đại Phổ Châu, chế độ hội viên VIP, người thường không vào được. Ông chủ quản lý nó được người ta gọi là Thất gia, kỳ thật trước đây cũng là xã hội đen dựa vào chém chém giết giết mà xông xáo, cũng là một trong vài người biết hung thủ giết ngư bá là Điền Trí Viễn.
Trần Dương nghe Điền Trí Viễn gọi điện thoại xong, thấy hết sức ngạc nhiên – “Trí Viễn, mày quen Thất gia?”
Vẻ mặt Điền Trí Viễn thoáng thay đổi, rồi sau đó gật đầu nói: “Từng có duyên gặp mặt vài lần.”
“Có duyên gặp mặt vài lần? Chút giao tình như thế mà ông ta có thể cho mày trực tiếp tới Nam Sơn Tân Thôn?”
Điền Trí Viễn gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, quay đầu nhìn ra ngoài – “Tao… trước đây coi như là giúp ông ấy một chuyện nhỏ, ông ấy nói muốn trả lễ cho tao, cơ mà do vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, giờ xem ra đúng lúc lắm.”
Trần Dương nửa tin nửa ngờ, nhưng để sớm giải quyết chuyện của Đại Phúc, y không hỏi tới nữa.
Đến Nam Sơn Tân Thôn, vừa xuống xe đã có người đến đây hỏi thăm có phải Điền Trí Viễn không, sau khi nhận được câu trả lời, nhân viên phục vụ liền dẫn cả đám vào trong, qua một hồi quanh co ngoằn ngoèo, cả bọn đi vào trong khoảnh sân yên tĩnh, trong sân có một căn phòng nhỏ, nhân viên phục vụ mở cửa giúp bọn họ rồi đi mất.
Cả đám Trần Dương đẩy Đại Phúc vào trong, Điền Trí Viễn nhận được cuộc gọi tới từ Thất gia, Thất gia bảo hắn kiềm chế một chút, đừng có làm chết người là được. Điền Trí Viễn bật cười, hắn chỉ đòi nợ thôi mà.
Đại Phúc vừa vào phòng đã quỳ ngay xuống đất, run lẩy bẩy xin Điền Trí Viễn tha cho, nói gã thật sự không có tiền.
Điền Trí Viễn cũng không phiền, nói: “Tao hỏi mày một câu thôi, mày có trả hay không?”
“Anh Điền, em, em thật sự đã góp sạch rồi, em cũng muốn trả lại cho anh lắm, nhưng giờ em đâu còn chút gì?”
Điền Trí Viễn gật đầu, quay qua nói với một tên đàn em bên cạnh: “Trong đây có phòng bếp, ở đó có dao, mày đi lấy cho tao.”
Sau khi nghe xong, tên đàn em quay người đi vào trong.
Đại Phúc nghe nói muốn lấy dao, bị doạ đến nỗi mặt mày tái mét, quỳ trên đất không nổi nữa mà phải bò lùi về phía sau – “Anh Điền, anh Điền, anh… Mọi người ở trấn Nguyên Thuỷ ai cũng nói anh là người tốt, anh, anh sẽ không tàn nhẫn với em như thế thật chứ, anh có phải là anh Điền hay không? Anh Điền!”
Điền Trí Viễn chậm rãi bước đến gần Đại Phúc, vừa đi vừa nói: “Tao là người rất tốt, tao không khiêm tốn, nhưng không phải với ai tao cũng tốt hết. Hơn nữa, hai ta quen lắm sao? Mày bịp của tao một trăm hai mươi ngàn tiền mặt, tao dựa vào cái gì không thể tàn nhẫn với mày?”
Đang nói giữa chừng, đàn em đã cầm một con dao sáng loáng đi ra.
Dao này tuyệt đối không phải dao thái rau, mà trái lại như dao bầu dùng để cắt thịt, nhìn sơ có vẻ hết sức sắc bén, còn rất nặng nữa. Đại Phúc lập tức đổ mồ hôi lạnh mướt cả trán, hàm răng cũng bắt đầu va lập cập.
Điền Trí Viễn cầm dao, ước lượng, từ trên cao liếc xuống Đại Phúc – “Đại Phúc, mày là dân cờ bạc, không phải không biết quy củ của sòng bạc, cũng không phải không biết kết quả của trò bịp bợm, hôm nay tao chặt một tay của mày, mày không ý kiến chứ hả?”
“… Anh, anh Điền!” Đại Phúc bị doạ đến nỗi mồ hôi tuôn như suối, nhất là lúc hai tên đàn em đi tới túm lấy gã, gã thậm chí bật khóc, vừa giãy dụa vừa kêu gào: “Anh Điền, anh làm ơn tha cho em!”
Điền Trí Viễn không để ý tới gã – “Đè nó xuống, nắm chặt tay cho tao, Trần Dương, tụi mày đi qua đè chân nó xuống.”
Trần Dương và Lưu Kình Tùng đi qua, kiềm chặt người gã.
Hai cánh tay Đại Phúc bị cưỡng ép kéo ra, đè chặt xuống đất, Điền Trí Viễn mặt không biểu cảm, cầm con dao sáng loáng đi tới, chậm rãi ngồi xổm trước mặt gã – “Tao nên chặt phần nào trên tay mày đây? À hay là chặt từ khuỷu tay trước?”
Con dao trong tay Điền Trí Viễn lướt qua lướt lại chỗ cổ tay và khuỷu tay của Đại Phúc, bất cẩn làm sao, lưỡi dao sắc bén lại rạch phải một đường trên cánh tay gã, đau đớn nhói lên khiến gã nghẹn ngào khóc lóc huhu: “Anh Điền em trả tiền! Em trả tiền!”
Điền Trí Viễn lạnh nhạt liếc Đại Phúc đang vật vã, hỏi gã: “Tiền đâu? Ở nơi nào?”
Đại Phúc nước mắt nước mũi giàn dụa – “Giấu, giấu ở chỗ con bồ em, còn, còn thừa lại bảy, bảy mươi ngàn… Anh Điền, đừng chặt tay em, không có tay em chỉ có thể đi ăn mày, hu hu… anh Điền… mười ngàn còn thiếu kia, em, em sẽ tìm bồ em bán nữ trang trả lại cho anh.”
Điền Trí Viễn đứng dậy, dùng mắt ra hiệu đám Trần Dương buông gã ra – “Gọi điện bảo con bồ mày cầm tiền tới đây.”
← Xem lại
Xem tiếp
Vì trước chỉ đọc lướt raw, không xem ký nên có lần cấn xưng hô giữa đám bạn của ĐTV với ĐTV, sẽ sửa lại sau =A= túm quần là mày-tao mà tiến, toàn dân giang hồ nên cậu cậu tôi tôi nghe có vẻ giả tạo quá =))))))))))))))))))))))))))))