Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

Chương 41

☆.

Điền Trí Viễn từ phòng vệ sinh trở về, dứt khoát chào cậu ba Cung rồi quay lại trấn Nguyên Thuỷ ngay trong đêm. Lúc tới nhà đã là hơn mười hai giờ đêm, hắn bảo Triệu Nhã Hân mở cửa một gian phòng, tắm rửa xong xuôi rồi mới lên lầu.

Hắn không muốn mang theo cả người đầy mùi thuốc lá và rượu mà ngủ bên cạnh Doãn Chân.

Điền Trí Viễn lặng lẽ mở cửa, khẽ khàng mò mẫm đến giường, nhẹ chân nhẹ tay cời quần áo giày vớ, xốc góc chăn lên rồi nằm xuống, gần như là ngay lập tức, Doãn Chân vốn ngủ say đưa lưng về phía hắn trở mình một cái chui vào trong lòng hắn, hai tay quấn lấy hắn. Vài giây trôi qua, dường như nhận ra có gì đó là lạ, có lẽ để xác nhận nên hai tay cố ý mò tới mò lui trên người Điền Trí Viễn, chỉ chốc lát sau đã mở mắt ra.

“Anh về khi nào thế?” Doãn Chân mơ hồ cảm giác được một ai đó nằm xuống cạnh người mình, dựa theo thói quen được dưỡng thành trong mấy tháng này, cậu vô thức sáp lại gần, thế nhưng trong lúc mê ngủ cậu nhớ trước đó Điền Trí Viễn đã gọi điện nói sẽ không về mà, vậy bây giờ nằm cạnh cậu lại là ai? Mò mẫm một hồi, xác nhận đây là anh chồng mình, cậu liền tỉnh táo hoàn toàn.

Trên người Điền Trí Viễn còn mang theo hơi lạnh, vì không để Doãn Chân bị lây, hắn cố hết sức giữ khoảng cách với cậu – “Vừa mới nãy, ban đầu đã đặt phòng hết rồi, cơ mà tự nhiên rất nhớ em nên mới chạy về luôn trong đêm.”

Sau lúc Dư Hà nói xong những lời kia, hắn không muốn đợi thêm một giây nào nữa, đầy trong đầu hắn đều là hình ảnh của Doãn Chân. Trước kia khi không biết Dư Hà có ý với mình hắn đã chẳng muốn qua lại với cậu ta, hiện giờ biết rồi thì càng không muốn có dây dưa gì cả.

“Ơ? Biết nịnh nọt thế này, cơ mà sao lại có mùi chột dạ đâu đây ấy nhỉ?” Doãn Chân vân vê cằm Điền Trí Viễn, trở mình cưỡi lên người hắn, phần dưới không biết cố ý hay vô tình mà mờ ám cọ vào hắn – “Tối qua mới cho anh thoả mãn xong, giờ nửa đêm mò về nói nhớ, hẳn đâu phải do anh chưa ăn no, nói, có phải là đã làm chuyện gì trái lòng không hả?”

Điền Trí Viễn phì cười, kéo cái tay đang vân vê cằm hắn của Doãn Chân xuống rồi nắm lấy trong lòng bàn tay, một tay còn lại thì vuốt ve gương mặt cậu, nằm thẳng người nhìn vào cậu – “Đúng là gặp chút chuyện, cơ mà không phải anh chột dạ.”

Trong bóng tối, Doãn Chân cau mày, chống thẳng thân trên – “Có phải Dư Hà không?”

Điền Trí Viễn sững sờ – “Làm sao em biết?”

“Này chẳng phải đã rõ ràng rồi sao? Cái tên cầm gậy sắt đập người ta mà mặt không đổi sắc tim không nảy như anh, còn chuyện gì có thể khiến anh khác thường thế này? Nếu không phải có người hoặc chuyện gì đó làm anh thật sự cảm thấy phức tạp, anh cũng sẽ không vì muốn trông thấy em mà nửa đêm chạy đường xa như thế để trở về đâu, đàn ông đàn ang như em không bệnh cũng chẳng ốm, chả cần anh phải lo lắng. Có thể làm em nghĩ tới cũng chỉ mỗi Dư Hà thôi, thân phận nó nhạy cảm như thế kia.”

Điền Trí Viễn ôm Doãn Chân lăn một cái, nghiêng người ấp cậu vào lòng – “Thiệt thông minh!”

“Đừng có đánh trống lảng, nói mau, nó làm gì anh rồi?”

“Cũng không có gì.” Điền Trí Viễn đem chuyện gặp phải Dư Hà trong bữa tiệc của cậu ba Cung và bị cậu ta quyến rũ trong phòng vệ sinh, cuối cùng thở phào một hơi dài, hơi bực bội nói: “Dư Hà cậu ta rất có tố chất bệnh thần kinh, chẳng bao giờ làm việc bằng lý trí, theo ý anh thì chuyện đó chỉ to như cái lỗ kim, đến lượt cậu ta, nói không chừng có thể đâm ra một lỗ to như trời ấy chứ. Làm gì có cái chuyện nào bằng việc cậu ta có vui hay không.”

“Sao? Anh sợ anh không thích nó thì nó sẽ trả thù?”

“Không đến mức đấy, em đã thấy anh sợ cậu ta bao giờ chưa? Chỉ là hiện giờ cậu ta có ý với anh như vậy, anh thật không biết sau này sẽ đối mặt với cậu ta ra sao nữa. Trấn Nguyên Thuỷ có bao lớn đâu, trừ khi cậu ta không ở đây, bằng không thì ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, thật sự là nghĩ thôi đã thấy hết sức kỳ cục.”

“Anh tính chuyện này làm gì?” Doãn Chân nhúc nhích, điều chỉnh một tư thế thoải mái, mộy tay ôm Điền Trí Viễn vào lòng, tay còn lại thì đùa nghịch mấy đầu ngón tay thô ráp của hắn, trấn an hắn: “Không thích thì là không thích, cũng chẳng phải anh có lỗi với nó, chả lẽ nó có thể bức hôn anh? Dù nó dám bức, cũng phải hỏi em có đồng ý hay không trước đã!”

Lần này Điền Trí Viễn thật sự cười ra tiếng.

Doãn Chân cù vào bên sườn hắn – “Cười cái gì hả? Em nói sai sao?”

“Không sai không sai! Hoàn toàn không sai! Em nói rất đúng, quyền sở hữu anh chỉ có một mình em thôi.”

Hai thằng đàn ông nằm trong chăn xột xột xoạt xoạt, cũng không biết đang làm gì giữa đêm, chỉ có thể lờ mờ trông thấy cái chăn nổi lên cao cao và động đậy không quy tắc, cuối cùng dần dần biến thành đưa đẩy tới lui có quy luật…

Từ cái ngày gặp mặt Dư Hà ở huyện thành, Điền Trí Viễn không hề trông thấy dấu vết của cậu ta ở trấn Nguyên Thuỷ. Này không kỳ quái gì, bởi Dư Hà vốn đã thích chạy khắp nơi, về trấn Nguyên Thuỷ rồi trừ khi có chuyện gì lớn, bình thường đều trốn trong nhà mò mẫm quấy rối đàn em của cậu ta, thỉnh thoảng còn có thể mút ‘trái cây’*. Không về thì tốt, Điền Trí Viễn chẳng cần khó chịu như vậy nữa.

*nguyên văn đúng là trái cây đó =))))) tác giả bỏ ngoặc kép luôn đó =)))) chúng ta có thể hiểu đen hơn là chuối đó =)))))))))))

Nhưng hắn còn chưa thư thái được vài ngày, con của mẹ hai hắn lại kiếm chuyện cho hắn nữa rồi.

Đầu tháng chạp âm lịch, lúc thời gian đếm ngược đến năm mới, trên trấn Nguyên Thuỷ bắt đầu trở nên náo nhiệt, rất nhiều người ra ngoài làm việc đều nhao nhao về quê nhà ăn tết, là giờ cao điểm vận chuyển hành khách. Chính vào lúc này, Điền Trí Viễn nhận được điện thoại của đồn cảnh sát trấn Hoa Dương, được cho hay Hải Tử bị lái xe địa phương ở trấn Hoa Dương đánh bị thương nặng phải vào bệnh viện.

Điền Trí Viễn gác điện thoại, nghẹn một hơi nơi cổ họng, ngực trướng đau.

“Trí Viễn, sắp ăn cơm rồi con còn đi đâu?” Điền Trí Viễn cầm di động và chìa khóa xe, mẹ hai thấy tư thế này liền biết hắn muốn ra ngoài, bèn bỏ việc trong tay xuống đuổi theo hắn tới cửa.

Doãn Chân ôn lại sách giáo khoa trong phòng sách, chuẩn bị kiểm tra làm giáo viên trung học bản địa, sau khi nghe thấy tiếng mẹ cũng đi tới – “Anh muốn ra ngoài?” Doãn Chân lo đây là chuyện sòng bạc của Điền Trí Viễn, gần cuối năm, đồn cảnh sát hết sức nghiêm khắc độc về mặt cờ bạc này.

Điền Trí Viễn không định nói thật với mẹ hắn, nói ra, chắc chắn cụ bà sẽ lo lắng, cũng chỉ đành giấu diếm – “Mọi người ăn cơm trước, con đi thu tiền nợ, sắp sang năm mới rồi, tiền mặt trên người chắc là không còn nhiều, con nhân dịp này đi thu hết lại, cả nhà chúng ta ăn tết cũng thoải mái hơn.” Cười xoa xoa đầu Doãn Chân – “Em với mẹ ăn cơm trước, anh đi một chút thôi hà!”

Mẹ hai nhỏ giọng càm ràm một hồi thì trở về làm cơm tiếp, Doãn Chân đến ban công nhìn xuống dưới, trông thấy xe của Điền Trí Viễn lái đi cực nhanh, có cảm giác rất vội vàng.

Doãn Chân mím môi, không hiểu sao có hơi bất an.

Ăn cơm xong, Doãn Chân đang định trở lại phòng sách đọc sách tiếp thì có người gõ cửa. Doãn Chân mở cửa ra xem, là một người đứng tuổi không quen, mang một chiếc áo lông dày cộm, đeo đồ bịt tai và khăn quàng cổ, bên cạnh còn dẫn theo một chàng trai trẻ tuổi.

“Xin hỏi ông tìm ai?”

Người nọ khiêm tốn cười, đưa danh thiếp của mình ra.

Doãn Chân nhìn, hết sức kinh ngạc, người này vậy mà lại là giám đốc nghiệp vụ của công ty thuỷ sản nào đó ở thành phố S. Công ty thuỷ sản này Doãn Chân có biết một chút, là công ty đưa hàng ra thị trường, sản nghiệp liên quan dưới trướng rất nhiều, có một lần trong bản tin tài chính và kinh tế có đưa một ít tin về công ty bọn họ.

Doãn Chân rất kỳ quái, công ty lớn như vậy lại không ngại đường xa chạy tới khu vực thôn quê này tìm Điền Trí Viễn làm gì?

Doãn Chân đưa hai người vào cửa nhà, sau khi trò chuyện một phen mới biết được, thì ra hai người này cũng giống như ông chủ Chu lần trước, muốn đặt hàng mua một lượng lớn cá Lăng vàng và cá Trê, dùng làm đồ ăn chế biến. Nhưng mục đích của bọn họ không chỉ như thế, bọn họ muốn ký một hợp đồng lâu dài với Điền Trí Viễn, cũng cắt cử một người chuyên gia chuyên nuôi cá tới khảo sát và hướng dẫn định kỳ, cung cấp kỹ thuật miễn phí cho hắn, cá trưởng thành xuất chuồng cũng sẽ được công ty bọn họ mua với giá cao hơn giá bán sỉ ngoài thị trường bình thường.

Doãn Chân cau mày nhìn chằm chằm tấm danh thiếp trong tay, rơi vào trầm tư.

Lần trước ông chủ Chu ở Đại Phổ Châu đến đây làm đơn đặt hàng, bị Điền Trí Viễn dùng thái độ không chút nể nang từ chối, hiện giờ tới đây là một khách hàng lớn ở thành phố S, trên đời làm gì có chuyện nào tốt như thế này? Vận may của Điền Trí Viễn dường như không tốt đến mức bánh từ trên trời rớt xuống đầu hắn đâu nhỉ. Nghĩ đến thái độ khác lạ của hắn trước đây, Doãn Chân không chỉ sinh nghi với việc này thôi đâu.

Doãn Chân cười đặt danh thiếp lên bàn – “Giám đốc Hạ, xin thứ tôi mạo muội, tôi có thể hỏi ngài một câu không, làm sao ngài biết anh trai tôi nuôi cá ở đây? Nói thật, quy mô nuôi dưỡng thuỷ sản của anh trai tôi cũng không lớn, ở huyện, ở trong nội thành châu có tiếng cũng coi như bình thường, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra, công ty của các ngài ở thành phố S có khu vực nuôi dưỡng riêng, có hệ nước ngọt, thậm chí là đánh bắt cá trên biển như thế, hoàn toàn không thiếu nguồn cung, rốt cuộc làm sao lại biết tới một hộ nuôi dưỡng ở vùng quê nho nhỏ xa xôi này của chúng tôi?”

Giám đốc Hạ ngập ngừng đôi lát, dường như không nghĩ tới một người ở quê như Doãn Chân lại có kiến thức và tầm mắt như vậy, không khỏi nảy sinh vài phần cảnh giác với cậu. Sau khi để tâm quan sát, gã mới nhận ra người này có sự phong độ của người trí thức, rồi lại không rập khuôn giống như những người đọc sách bình thường, hai đầu mày tuấn dật lộ ra vài phần chín chắn và nhạy bén, khác hẳn với dân quê vẻ ngoài cẩu thả, bên trong thích so đo từng tí.

Giám đốc Hạ lặng thinh trong phút chốc, mau chóng khôi phục lại như thường, cười rồi chậm rãi nói – “Doãn tiên sinh chắc hẳn không biết tới chuyến đi này của chúng tôi rồi, chúng tôi làm chế biến thuỷ sản, quan trọng nhất là xuất khẩu, chất lượng không thể ẩu tả được. Chúng tôi thường tìm tòi từng hộ nuôi dưỡng cỡ nhỏ và vừa trên từng tỉnh thành phố, tiến hành thu mua các loại cá đặc sản của địa phương để làm thực phẩm chế biến. Nếu lượng tiêu thụ khả quan, sẽ tiến tới hợp tác lâu dài. Thế cho nên chúng tôi cũng có nhân viên công tác chuyên gia quản lý về mặt liên hệ này, trong công ty nắm giữ tư liệu của rất nhiều hộ nuôi dưỡng ở thôn quê. Đương nhiên, chúng tôi cũng đã trải qua sàng lọc và khảo sát nghiêm ngặt, phải phù hợp với điều kiện của chúng tôi mới có thể được chọn dùng.”

Doãn Chân tức cười trong bụng một hồi, tuy cậu không biết công ty thuỷ sản thật sự rốt cuộc kinh doanh ra làm sao, nhưng rõ ràng những lời nói này không hề thuyết phục được, ít nhất không thể thuyết phục được cậu.

“À, cái đấy thì thật đúng là tôi không biết quý công ty, nếu tôi có nói sai ở đâu, giám đốc Hạ nhất thiết đừng để bụng.”

“Hà hà, Doãn tiên sinh lo nhiều rồi, lần đầu tiếp xúc với đối tượng hợp tác, cẩn thận một chút hoàn toàn là lẽ đương nhiên. Dù công ty chúng tôi thế này, lần đầu hợp tác cũng phải cẩn thận nhiều mặt ấy chứ.”

“Tác phong của giám đốc Hạ thật tốt, hồi trước tôi xem tivi, thời sự có đưa tin nói tới chút ít tình hình tài chính của quý công ty, phòng tài chính hình như cũng đã tham dự, vấn đề không nghiêm trọng chứ?”

Giám đốc hạ bình tĩnh nói: “Đó đều là người cùng ngành trong giới bịa đặt ra, thương trường như chiến trường, người cùng ngành bôi nhọ, chèn ép nhau còn nhiều, chẳng có gì lạ, chúng tôi đối phó việc này nhiều năm đã thành quen rồi, đều là vài con tôm tép nhãi nhép, chưa đủ để sợ.”

Doãn Chân cũng không bởi những lời này mà buông lỏng, trái lại càng lo lắng hơn nữa – “Giám đốc Hạ không cần phải đề phòng như thế, chỉ cần anh trai tôi ký hợp đồng, chúng ta sẽ trở thành quan hệ hợp tác, nếu như công ty thật sự gặp phiền phức, tôi có người quen ở viện kiểm sát trên tỉnh, là kiểm sát trưởng, tôi có thể nhờ cậu ta đứng giữa giúp các ông hoà giải.”

“… Không cần đâu, bởi vì chúng tôi vốn không tồn tại lỗ thủng tài chính, đơn vị có liên quan đã đến kiểm tra, chúng tôi không cần phải lo sợ điều gì cả.”

“À… Tức là việc đó đã qua rồi.”

“Không nhắc cái chuyện nhàm chán này nữa, trái lại có thể nhờ Doãn tiên sinh hỗ trợ liên hệ với Điền tiên sinh, mời anh ta tranh thủ thời gian trở về một chuyến không?”

“À!” Doãn Chân làm ra vẻ như bất chợt nhớ ra – “Thật ngại quá, lo nói chuyện với ngài mà quên mất chuyện chính luôn rồi.” Vội vàng đứng dậy bước vào phòng sách, lại mau chóng đi ra, cầm một chiếc di động màn hình đen thui nói với giám đốc Hạ: “Giám đốc Hạ, thật sự rất xin lỗi, điện thoại của tôi hôm qua bị tụi nhỏ ném vào nước hư mất rồi, ngài có thể cho tôi mượn điện thoại của ngài gọi một cuộc không?”

“Không sao cả.”

Doãn Chân nhận điện thoại của giám đốc Hạ, gật đầu xin lỗi ông ta, sau đó đi tới ban công.

Doãn Chân nhanh chóng mở xem danh sách người liên hệ trong điện thoại, không bao lâu sau, đã nhìn thấy một cái tên mà đến chết cậu cũng sẽ không quên.

← Xem lại

Xem tiếp
Bình Luận (0)
Comment