☆.
Điền Trí Viễn dẫn theo năm người đến nhà Hải Tử, chuyện này hắn không để Trần Dương nhúng tay vào, hắn cảm giác lần này bản thân thật sự muốn ra tay tàn nhẫn, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện làm liên luỵ tới Trần Dương, bèn từ chối khéo đề nghị muốn giúp đỡ của y.
Hải Tử hoàn toàn không biết Điền Trí Viễn sẽ đến, hôm đó trông thấy Điền Trí Viễn dẫn theo năm sáu tên đàn em nhảy từ trên xe xuống, gã ngu người, mặt thoáng cái trắng trạch không còn giọt máu. Gã chả phải đồ ngu, bản thân gã đã làm gì thì chính gã rõ ràng nhất, thế trận kia của Điền Trí Viễn vốn không cần tốn sức suy đoán.
Điền Trí Viễn đi tới trước mặt gã, hỏi gã một câu – “Mày thành thật nói rõ cho tao hay để người của tao giúp mày nói ra?”
Vợ Hải Tử không biết chuyện gì xảy ra, chạy đến cự cãi, nắm cổ áo Điền Trí Viễn chửi hắn bất nhân bất nghĩa, năm ngoái Hải Tử bị đám lái xe ở trấn Hoa Dương đánh gần chết, Điền Trí Viễn vậy mà lại không hề quan tâm tới gã. Mùng mười tháng giêng đi chúc tết, nếu không phải nể mặt mẹ Hải Tử, ả đã muốn mắng nhiếc hắn một trận từ lâu. Giờ năm mới còn chưa qua, hắn dám dẫn người tới gây phiền phức cho Hải Tử, thật là thấy bọn họ hiền lành dễ bắt nạt mà.
Điền Trí Viễn mặt không chút cảm xúc, một tên đàn em bên cạnh lập tức đi tới, một bạt tai tát lệch đầu ả vợ Hải Tử, cả người ả gần như bay ra ngoài. Hải Tử trơ mắt nhìn vợ gã té nhào xuống đất, mặt mày tái mét, cũng không dám tiến lên kéo ả dậy.
“Tao lặp lại lần nữa, giờ mày có thành thật khai rõ hay không?”
Hải Tử cắn răng, kéo ả vợ dậy, cũng mặc kệ ả khóc lóc om sòm, cứng rắn kéo ả vào phòng đóng cửa lại. Sau đó gã mới đi ra nói hết những chuyện đã xảy ra cho Điền Trí Viễn.
Trong lòng Hải Tử vẫn cảm thấy bất mãn về cách xử lý của Điền Trí Viễn về việc gã bị đánh ở trấn Hoa Dương, tuy đám tài xế kia quả thật đã bồi thường tiền thuốc men và phí thiệt hại cho gã, nhưng trong mắt gã, thái độ chẳng đếm xỉa tới của Điền Trí Viễn kia rõ là hoàn toàn không coi gã ra gì. Chuyện này cứ vẫn mãi là cây giằm đâm vào tim Hải Tử, mỗi lần nhớ tới đều rất rất khó chịu.
Trong tháng đó, vợ gã muốn dẫn theo con đi Đại Phổ Châu chơi, thuận tiện mua chút ít đồ tết, cả nhà ba người liền lái xe đi. Không ngờ tới chuyến đi lần này lại gặp phải Dư Hà. Bởi vì liên quan tới Điền Trí Viễn nên Dư Hà cũng biết Hải Tử, biết chút ít chuyện của nhà gã. Gặp rồi liền mời cả nhà bọn họ đi ăn, Dư Hà là đầu sỏ địa phương, Hải Tử không dám rước thêm nợ về, đành phải đi theo.
Trong bữa cơm, một người tên Đại Phúc cũng ở đó đã vòng vo nhắc tới Điền Trí Viễn với bảo mẫu nhỏ nhà hắn, nói quan hệ giữa hai người đó không hề bình thường. Hải Tử không hiểu gì, chỉ vùi đầu ăn cơm, những lời bọn họ nói tới kia, gã trước giờ chưa từng nghe nói tới, hai thằng đàn ông thì làm sao chứ?
Nói tới lúc sau, Dư Hà đột nhiên hỏi Đại Phúc, có phải cực kì hận Điền Trí Viễn hay không. Đại Phúc không e dè, kể lại việc Điền Trí Viễn đòi nợ muốn chặt tay gã, chửi rủa Điền Trí Viễn không ra thứ gì, bởi uống chút ít rượu nên còn nói quàng nói xiên thề một ngày nào đó sẽ đâm Điền Trí Viễn một dao.
Dư Hà bỗng dưng cười ầm không ngớt, tiếng cười kia không khỏi khiến cả người Hải Tử lạnh run.
Dư Hà cười đủ rồi, hỏi Đại Phúc có dám dây vào Điền Trí Viễn không, Đại Phúc vỗ ngực nói tuyệt không sợ. Hải Tử cảm giác bọn họ đây là định hại Điền Trí Viễn, lúc ấy tim đập thình thịch, đang nghĩ ngợi mình nên làm gì bây giờ, Dư Hà đột nhiên rút ra một ngàn đồng kín đáo đưa cho vợ Hải Tử, nói ở gần đây có sân chơi trẻ em, kêu ả dẫn theo con qua đó xem thử.
Hải Tử biết không ổn, nhưng không cách nào từ chối được.
Quả nhiên, sau khi vợ con đi khỏi, Dư Hà đã hỏi Hải Tử có biết bảo mẫu nhỏ nhà Điền Trí Viễn không. Hải Tử không biết Dư Hà hỏi như vậy có mục đích gì, nhưng gã biết đây là chuyện không tốt, bèn quanh co trả lời bảo không rõ lắm. Dư Hà cũng chẳng để ý, hỏi sang vợ gã có phải người Thôi Gia Bá không, ở đó còn có ai thân thích hay không. Hỏi xong, bắt đầu cảm thán ngọn núi đó không tệ, vừa lớn lại vừa sâu, đụng phải gấu đen hay sói hoang lợn rừng gì gì đấy, vậy thì tuyệt nhỉ.
Hải Tử nghe mà kinh hồn bạt vía.
Sau đó, Dư Hà lại kêu người cầm ra ba, bốn chục ngàn bày lên bàn, ném qua cho Hải Tử với Đại Phúc mỗi người hai bó, nói, Điền Trí Viễn muốn rời khỏi sòng bạc nhưng lại không cho cậu ta thay thế, cậu ta thấy khó chịu trong lòng. Cơ mà cậu ta không đến mức sẽ làm gì Điền Trí Viễn, dù sao Điền Trí Viễn được xưng tụng là bá chủ một phương ở trấn Nguyên Thuỷ, mấy trấn xung quanh thậm chí là cả Đại Phổ Châu cũng đều có tiếng, trong nghề có nhiều anh đại có giao tình rất sâu với hắn, bản thân cậu ta thật sự không có khả năng cướp người từ tay hắn được. Thế nhưng không thể hạ nặng tay, đùa bỡn vừa phải một phen thì vẫn được.
Hải Tử nào có biết bối cảnh Điền Trí Viễn phức tạp như vậy, nhìn tiền trước mắt mình nghĩ mà sợ, sợ Dư Hà bảo gã làm chuyện gì đó hãm hại Điền Trí Viễn, nhưng nghe cậu ta nói chỉ đùa bỡn Điền Trí Viễn thôi thì liền yên tâm. Suy cho cùng, gã vẫn ghi hận Điền Trí Viễn lần trước không giúp gã.
Chuyện cứ thế mà quyết, bắt đầu là Hải Tử đi thăm dò hướng đi của bảo mẫu, sau đó Dư Hà bố trí người chờ thời cơ ra tay.
Điền Trí Viễn thu âm lời Hải Tử nói lại để làm chứng, Hải Tử lập tức hiểu ra Điền Trí Viễn đây là muốn tố cáo Dư Hà, tức khắc quỳ xuống van nài hắn đừng đem bản ghi âm này ra làm chứng cứ, gã không thể trêu vào nhà họ Dư, nếu Dư Hà biết gã nói ra tất cả, cho dù Dư Hà vào tù, cậu ta vẫn có khả năng giết chết gã.
Điền Trí Viễn một đạp đá văng Hải Tử – “Chuyện mình làm, tự bản thân mình chịu trách nhiêm.”
Trần Dương và Điền Trí Viễn đều không ngờ tới trong đám đồng loã vậy mà còn có cả tên Đại Phúc bịp bợm kia nữa, Trần Dương nói: “Lần trước nó vào sòng bịp hơn một trăm ngàn suýt nữa bị chặt tay vậy mà vẫn chưa chừa, thằng chó này, không động nó nó coi mình không ra gì đây mà.”
Điền Trí Viễn liên hệ khắp nơi nghe ngóng tung tích của Đại Phúc, ba ngày sau, có người nói hắn biết gã này trốn trong một trấn nhỏ nào đó ở Đại Phổ Châu. Điền Trí Viễn không đích thân đi, mà gọi vài người sang đó bắt trói gã về, kéo lên trên nhai Phi Thiên của sông Nguyên Thuỷ, dùng dây thừng treo gã giữa không trung đủ hai ngày hai đêm, mặc kệ gã khóc lóc đổ nước mắt kêu gào thảm thiết, doạ gã ra một quần cứt đái.
Nhai Phi Thiên các trấn Nguyên Thuỷ rất xa, ngồi thuyền tới phải tốn một tiếng, bởi vì chỗ đó vắng vẻ, nước chảy xiết, dân đánh cá cũng không dám đi vào, bởi vậy dù Đại Phúc bị treo trên vách núi thời gian dài nhưng không có một ai phát hiện.
Ngày thứ ba Điền Trí Viễn cho thuộc hạ kéo Đại Phúc lên, cho gã uống nước ăn cơm, hỏi gã cảm thụ thế nào, gã úp sấp trên đất như chó rồi van nài, thề thốt sau này không dám làm chuyện có lỗi với Điền Trí Viễn nữa.
Điền Trí Viễn cho gã một bạt tai, tát cho khoé miệng gã chảy máu – “Mày cầu tao làm gì? Tao đang hỏi mày cảm giác bị treo trên vách núi thế nào mà? Mày không nghe hiểu tiếng người à?”
Nước mũi của Đại Phúc dây đầy mặt, vì mạng sống, vội vã lắp bắp nói ra cái cảm giác hoảng sợ, bất lực, tuyệt vọng của gã trong hai ngày bị treo trên vách núi.
Điền Trí Viễn nói: “Khéo thật, lúc Doãn Chân nhà tao bị tụi mày nhốt trong hang núi, cảm giác cũng giống y chang mày lúc này vậy đó.”
Giờ Đại Phúc mới hiểu ra, Điền Trí Viễn không chỉ báo thù cho Doãn Chân mà thôi, hắn còn muốn gã tự trải nghiệm cái tâm trạng của Doãn Chân trong trường hợp bị nhốt ấy. Không thể không nói, một chiêu này đích xác hiệu quả hơn đánh cho gã một trận nhừ tử nhiều, bị treo lủng lẳng trên không trung cho gió thổi hai ngày hai đêm trong trời đông giá rét, cái cảm giác ấy, đời này gã không muốn trải qua lần thứ hai.
Điền Trí Viễn kêu Đại Phúc thuật lại tất cả chuyện đã xảy ra, cũng như thu âm lại, còn lập một tờ văn bản kêu Đại Phúc ký tên, lăn dấu tay.
Doãn Chân nghỉ ngơi ở nhà một quãng thời gian, khí sắc tốt lên rất nhiều. Điền Trí Viễn có dạo rất sợ Doãn Chân sẽ bởi vì đã trải qua việc bị nhốt trong sơn động mà giữ cái tâm lý ám ảnh, ví dụ như chứng giam cầm chẳng hạn, đến tận khi xác nhận cậu đã trở lại là Doãn Chân thích nói ưa cười lại ma mị quyến rũ người, trái tim mới hoàn toàn thả lỏng.
Chuyện Doãn Chân bị bắt cóc không dám nói cho ba mẹ cậu biết rõ, chỉ dám kể với anh trai cậu thôi. Doãn Tuấn Hào đương nhiên rất căm giận, giận Doãn Chân sau đó mới nói cho anh biết, càng giận Điền Trí Viễn vì đã gạt anh. Đối với Doãn Tuấn Hào, Điền Trí Viễn mang đủ mọi áy náy, lúc trước thề thốt nói nhất định sẽ bảo vệ Doãn Chân thật tốt, kết quả lại vì có quan hệ với hắn mà liên luỵ Doãn Chân chịu tổn thương lớn đến thế.
Sau khi Doãn Tuấn Hào nhận được cuộc gọi này, đã đích thân đến trấn Nguyên Thuỷ. Điền Trí Viễn với Doãn Chân giật mình thất kinh, nhất là Điền Trí Viễn, đã có hơi luống cuống tay chân rồi.
“Anh tới lần này không phải vì cái gì khác, mà là muốn biết toàn bộ quá trình chuyện đó, căn nguyên là gì, chủ mưu là ai, liên luỵ tới người nào.” Doãn Tuấn Hào ánh mắt sắc bén, giọng điệu không cho nói xen vào.
Doãn Chân khó xử nhìn anh cậu – “Anh à, Trí Viễn dạy dỗ người ta rồi, anh không cần…”
“Không!” Điền Trí Viễn giơ tay ngắt lời Doãn Chân – “Chuyện này vẫn chưa xong đâu, kẻ anh dạy dỗ chỉ là nhân vật nhỏ, còn kẻ cầm đầu, anh vẫn chưa dạy dỗ được.”
Trần Dương có hơi giật mình và lo lắng – “Trí Viễn, không phải mày tính đạp đổ Dư Hà đó chứ? Tao nghe nói cha cậu ta biết chuyện rồi.”
Điền Trí Viễn khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười mỉa – “Tao đã dám mở hồ lô con lão, đương nhiên sẽ không sợ lão quay về tới tìm tao gây phiền phức, tao đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này ra sao đây. Lấy mặt mũi với tiếng nói của Dư lão đại lão ở bản địa, chuyện này sẽ không trôi qua đơn giản như vậy đâu, chẳng phải có tiền là giải quyết được.” Nhìn về phía Doãn Tuấn Hào – “Nên em muốn nhờ anh giúp em một tay.”
Doãn Tuấn Hào mỉm cười – “Cậu nói đi!”
Doãn Tuấn Hào bao che khuyết điểm, Điền Trí Viễn có thù ắt báo, hai tên này gom lô với nhau, Doãn Chân cảm thấy có luồng khí quái lạ nào đó xuất hiện.
Thực tế Dư lão đại không hề trở về trấn Nguyên Thuỷ, Dư Hà thì nằm viện ở Đại Phổ Châu chừng nửa tháng, nghe nói ra viện rồi cậu ta đã đi tới tỉnh. Trần Dương thấy hết sức lạ lùng, với cái tính thần kinh như thế kia của thằng ấy, sao không trở về làm phiền Điền Trí Viễn nhỉ? Ngay cả cha của thằng ấy vậy mà cũng chẳng thèm quay về cứu nó nữa. Điền Trí Viễn thì không cho là vậy, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, vốn chả sợ bất cứ ai tới gây phiền phức với hắn.
Doãn Tuấn Hào đi rồi, Điền Trí Viễn dẫn Doãn Chân đi Đại Phổ Châu.
Điền Trí Viễn cầm hoá đơn đi lấy nhẫn hắn đặt làm, loại bạch kim, nhẫn của quý ông thường thì luôn đề cao khí phách, đôi nhẫn Điền Trí Viễn đặt làm này lại mang sự tinh xảo, mặt ngoài một trong hai chiếc nhẫn dùng một loạt kim cương khảm thành hai đường cong, thoải mái không theo khuôn sáo cũ, lại có đốm nhỏ lóng lánh như sao, trong chiếc nhẫn kia thì khắc chữ cái tiếng Anh T LOVE Y, che đậy vẻ tầm thường dưới cái hoa lệ mà giản đơn.
*T và Y là chữ cái đầu pinyin của họ 2 người. Tian + Yin
Lúc Điền Trí Viễn bày hai chiếc nhẫn này trước mắt Doãn Chân, Doãn Chân gần như là kinh ngạc đến độ ngây người, cậu làm sao cũng không ngờ tới cái con ngỗng ngốc Điền Trí Viễn này lại nghĩ ra điều lãng mạn như thế, lại còn đổi cách hành động nữa chứ, bởi thế mới làm cậu nghĩ là Điền Trí Viễn bị cái gì đó kích thích.
Trên ban công phòng ở khách sạn, vào lúc chỉ có rải rác mấy vì sao trong màn đêm, Điền Trí Viễn mỉm cười kéo tay Doãn Chân, không nói không rằng cầm nhẫn đeo vào ngón áp út của cậu, thuận thế thành kính đặt lên đó một nụ hôn.
“Xong, giờ anh đã dùng cái vòng tròn be bé này trói em lại rồi, mai sau và cả khi rời khỏi thế gian này, em chẳng còn cách nào buông bỏ anh được nữa!”
Doãn Chân chê bai bĩu bĩu môi – “Có ai cầu hôn giống anh không hả? Thường thì trình tự cầu hôn đều là người cầu hôn quỳ một gối xuống đất, một tay cầm hoa hồng, một tay cầm nhẫn, được đối phương đồng ý rồi mới đeo nhẫn kia mà! Anh đây rõ là Bá Vương ngạnh thượng cung*!”
*ý chỉ ngang ngược, không thèm hỏi ý mà đã ép buộc.
Điền Trí Viễn hé môi cười, cầm chiếc nhẫn còn lại định ***g vào tay mình, Doãn Chân thấy thế lập tức giật lấy, tức mình nói: “Anh làm gì đó? Bá Vương ngạnh thượng cung còn chưa đủ hay sao mà còn trông mong cướp cái quyền đeo nhẫn cho vợ mình của em chứ?”
Bỉu môi, mặt đen xì, Doãn Chân cực kỳ chăm chú, thành kính đeo nhẫn vào cho Điền Trí Viễn, sau đó, bắt chước điệu bộ của Điền Trí Viễn, đặt một nụ hôn lên trên ngón tay hắn, giương mắt nhìn hắn, nhếch mày nói: “Từ nay về sau anh là người của em rồi, phải nghiêm túc tuân thủ tam tòng tứ đức à nha!”
Điền Trí Viễn: “… Được thôi!” Bắt đầu mau mắn cởi áo tuột quần – “Khoan nói tới tam tòng tứ đức, anh phải bàn bạc với em một chút về cái chuyện Bá Vương ngạnh thượng cung này trước đã!”
Doãn Chân bị Điền Trí Viễn vác lên vai như khiêng bao cát, trong tiếng vui cười mắng mỏ của cậu, Điền Trí Viễn đỡ cậu ngã lên trên chiếc giường lớn mềm mại….
Sau khi hết tháng giêng, Điền Trí Viễn đòi bằng hết số nợ cuối cùng, bắt đầu dốc sức sắp xếp chuyện chuyển đến tỉnh.
Nhà sẽ không bán, trạm xổ số thì để lại cho Hoàng Tiểu Anh thuê, cho thuê chỉ là tượng trưng vì hắn thu phí của cô thấp hơn giá thị trường rất nhiều. Nhà nghỉ nhỏ cũng chuyển sang cho Trần Dương, sau này mỗi năm còn có một số tiền không nhỏ. Như vậy Điền Trí Viễn vẫn có một số thu nhập cố định, mà Trần Dương cũng coi như có việc làm đứng đắn, vợ y không phải ngày đêm lo lắng cho y nữa. Trại nuôi dưỡng thuỷ sản cũng dứt khoát giao cho Hướng Minh, Điền Trí Viễn chỉ lấy chút tiền chuyển nhượng tượng trưng mà thôi.
Lo liệu xong mấy chuyện này thì đã ngốn hết ba tháng, trong thời gian đó Dư Hà đã trở lại trấn Nguyên Thuỷ, nhưng không hề đi tìm Điền Trí Viễn. Nghe nói công trình của Dư lão đại ở tỉnh bên bị kiểm tra có vấn đề, Dư Hà chẳng những không giúp cha cậu ta xử lý phiền phức, mà còn đánh ả bồ của cha cậu ta, rồi suýt thì ném luôn thằng em trai chưa đầy một tuổi nữa.
Doãn Chân nghe xong thật sự không thể nào ngờ, tại sao lại có người ngay cả đứa bé cũng có thể ra tay cho được chứ? Điền Trí Viễn phì cười, nếu Doãn Chân biết những chuyện không tính người mà trước kia Dư Hà làm ra, không biết sẽ bị doạ thành gì đây. Cơ mà, những chuyện kia Điền Trí Viễn cũng sẽ không nói cho Doãn Chân nghe, con người này ma mị là thế nhưng lại hồn nhiên, không thể để những việc bẩn thỉu kia làm lấm bẩn thế giới tinh thần của cậu được.
Điền Trí Viễn và Doãn Chân chọn được một căn hộ nhỏ trong thành phố, 160 mét vuông kiểu lầu, cả tháy gồm một triệu hai trăm. Trong khoản tiền đó, Điền Trí Viễn thanh toán tám trăm ba mươi ngàn, Doãn Chân góp một trăm hai cậu tích góp được, còn lại hai trăm năm mươi, Doãn Tuấn Hào cho một trăm năm mươi, ba mẹ Doãn Chân cho một trăm.
Điền Trí Viễn dự định là hắn sẽ trả toàn bộ, nhưng không ngờ người nhà Doãn Chân lại yeu cầu chịu một phần chi phí.
Ba mẹ Doãn Chân nói, một trăm ngàn này ban đầu là họ để dành cho Doãn Chân sau này đám cưới lấy ra dùng, con trai nhà người ta kết hôn, tính toán sơ sài cũng phải tới cả triệu, Doãn Chân nhà họ kết hôn mà bọn họ chỉ chi có một trăm ngàn, người làm cha mẹ là họ đây đã rất ngượng ngùng, kết hôn không phải chuyện riêng của một mình Điền Trí Viễn, mặc dù không có khả năng cho bọn hắn quá nhiều, nhưng cũng không thể để Điền Trí Viễn gánh vác tất cả một mình được.
Mà một phần kia của Doãn Tuấn Hào, theo như anh nói, coi như là cho em trai của hồi môn mà.
“Cái gì gọi là của hồi môn chứ? Anh là anh trai em thiệt đó hả?” Vì cái từ của hồi môn này, Doãn Chân nổi cáu, lý luận với anh cậu – “Điền Trí Viễn cũng đã theo em sang đây an cư rồi, ai gả cho ai chả phải rõ ràng rồi sao.”
Doãn Tuấn Hào ngó lơ, vùi đầu phê sửa văn kiện, lạnh nhạt nói: “Nếu em chê của hồi môn ít quá anh có thể cho em thêm một trăm.”
Doãn Chân giơ chân – “Này! Em còn chưa nói là ít mà! Em đang nói tới vấn đề gả với lấy!”
Doãn Tuấn Hào bất đắc dĩ ngẩng đầu – “Dạ dạ dạ, nhà là Điền Trí Viễn, xe cũng do Điền Trí Viễn mua, em nói em không phải [gả] thì là [thần] [mã]?”
Doãn Chân: “…”
*Thần mã: từ này có nhiều nghĩa, chỉ người hoàn mỹ quá đáng nè, ví von tinh thần siêu thoát không còn nơi trần thế nè, nghĩa thứ 3 thì là ‘cái gì’ vì shenme đọc hao hao với shenma (thần mã). Có lẽ ý của DTH là: “em nói em không phải gả đi thì là cái gì?” – tiếng lóng thôi =)))
← Xem lại
Xem tiếp
Chào năm mới, chúc mọi người một năm đầy tươi trẻ và sung mãn hen ~~~