Nắm Chặt Tay Người

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi lời nói đều không cần thiết nữa, hãy để tâm hồn lên tiếng, hãy lắng nghe nhịp tim của nhau trong từng bước chân, như vậy là đủ rồi

Còn vài ngày nữa là hết kì nghỉ, hai người cùng nhau rời Hương Đảo một ngày du ngoạn. Cả hai dùng chuyên cơ từ trên cao ngắm cảnh biển, lại cùng nhau câu cá tại ngư trường, nhấm nháp hải sản tươi ngon làm nên ngày hạnh phúc. Buổi tối quay về khách sạn, Lí Cánh Thần đi tắm còn Lí Khải Hiên đứng bên cửa sổ ngắm biển đêm thanh bình.

Nhìn mặt biển đen ngòm xa xa ánh lên ngọn hải đăng, tâm hồn bình tĩnh của Lí Khải Hiên bỗng thấy cô đơn dịu vợi, anh cần Lí Cánh Thần bên cạnh ngay tức khắc để xóa như tịch liêu. Có hắn bên cạnh, bản thân sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Nhìn gương mặt mình không còn chút non nớt nào phản chiếu trên mặt kiếng, Lí Khải Hiên cảm khái thở dài. Sang năm anh đã 35, cũng đi được nửa đời người. Ngẫm lại, những năm tháng trẻ trung sôi nổi bản thân không có quá nhiều những dấu ấn hay kỉ niệm đặc biệt nào, cuộc đời cứ bình đạm như vậy trôi qua. Bản tính mình nguội lạnh như vậy nên chưa bao giờ nếm trải bất kì cảm xúc nào quá mãnh liệt. Chỉ đến khi sống cùng thân ái mới có nhiều kỉ niệm đáng giá, dần dà anh cũng học theo đối phương cách biểu đạt nội tâm với người khác. Từ khi gặp Lí Cánh Thần anh mới trải qua những cảm xúc này, cũng vì thế mà hay nhớ lại chuyện xưa. Những khi một mình, Lí Khải Hiên thường cảm thấy có lỗi với Khương Ánh Mĩ, trước kia sống chung với cô anh cũng chưa bao giờ yêu cô mãnh liệt như tình yêu với thân ái bây giờ

Đang miên man suy nghĩ đột nhiên thắt lưng bị ai đó ôm chặt, Lí Khải Hiên rời bỏ hoài niệm mới phát hiện Lí Cánh Thần đang đứng sau mình tự khi nào

– “Em đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?”– Lí Cánh Thần hôn lên tóc thân ái

– “Không có, em thì nghĩ cái gì chứ?”

– “Không thành thật”

Nhìn bóng hai người in lên kiếng, Lí Khải Hiên cười: “Em nghĩ em già rồi”

– “Ai nói vậy?”

– “35 còn không phải là già sao?”

– “Anh lớn tuổi hơn, nếu nói em già thì anh làm thế nào bây giờ?”– Lí Cánh Thần siết chặt đối phương, đặt cằm lên vai thân ái- “Hiên, đôi khi anh nghĩ có thể gặp em sớm hơn thì tốt biết mấy. Anh cũng không cần phải độc thân lâu như vậy. Bất quá bây giờ bên nhau cũng chưa muộn, chúng ta sau này còn rất nhiều thời gian ở bên nhau”

Lí Khải Hiên tươi cười mang theo chút mỉa mai tựa vào lòng thân ái: “Thần, em vẫn muốn hỏi anh, tại sao lại yêu em chứ?”

Lí Cánh Thần thành thật: “Anh vẫn luôn tìm kiếm em, một người cá tính ôn hòa, thành thục, yêu anh, lại còn là đầu bếp siêu đẳng”

– “Em như vậy sao?”

– “Đúng vậy, mỗi khi nhìn em trên bục giảng dạy dỗ học sinh anh đều thấy em rất thanh khiết cao quý”

– “Em nào tốt được như vậy?”- Lí Khải Hiên thì thào

– “Tóm lại em tốt như thế nào thì anh tự mình tìm hiểu là được rồi”– Lí Cánh Thần ôm lấy thân ái ngã vào giường

Bị thân ái ôm lấy, cảm nhận da thịt thân cận, lúc nào Lí Khải Hiên cũng thấy mình như kẻ mất hồn. Cả hai đều đã trưởng thành thành thục tự nhiên đều không chút ích kỉ mà nhất mực quan tâm đến cảm thụ của đối phương, cùng nhau say đắm trong lạc thú

Khoái lạc còn đọng lại sau những cao trào, Lí Cánh Thần tựa vào ngực Lí Khải Hiên nghe tiếng con tim ái nhân

– “Hiên, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, phải không?”

– “Sẽ không?”

– “Bất luận như thế nào cũng không rời xa anh?”

– “Phải”

– “Anh nghĩ nếu em có yêu ai khác, bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ mang em về bên anh”

Lí Khải Hiên vuốt tóc thân ái: “Anh đừng náo loạn, có còn là học trò mới lớn nữa đâu mà nông nổi như vậy?”

– “Haha, khi còn đi học anh cũng là học sinh ngoan đấy”

– “Em mới không tin”

– “Tin hay không tùy em”– Lí Cánh Thần ôm lấy thân ái, cười nói- “anh hi vọng có thể cùng em sẻ chia cuộc sống gia đình đầm ấm bình dị”

Cuộc sống gia đình đầm ấm bình dị? Lí Khải Hiên lặp lại những lời này trong lòng, bản thân anh cũng khát khao như vậy

Kì nghỉ qua đi, Lí Cánh Thần lần nữa bận rộn vùi đầu vào công việc, sắp tới Khải Kì sẽ có cuộc tuyển chọn người mẫu mới. Lúc này, công ty hi vọng nhất là có thể tìm ra một gương mặt mẫu nam thích hợp

Quản lí Lưu Nãi An để ý, không biết từ khi nào vị Giám Đốc uy nghiêm thâm trầm của mình lại hay mỉm cười ngọt ngào gọi điện thoại cho ai đó, mỗi khi gọi giọng nói cũng thật dịu dàng nhẹ nhàng. Lưu Nãi An đoán, Giám Đốc nhất định là đang yêu

– “Việc tìm kiếm gương mặt mới thế nào rồi?”– Lí Cánh Thần hỏi

– “Vài gương mặt sáng giá đều đã đưa cho anh xem, các cô đều rất có tố chất. Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra gương mặt nam”

– “Vậy sao? Nhưng vấn đề là người mẫu nam ở công ty ta quá ít. Tịch Nhân cùng Tiểu Quân lịch làm việc đã dày đặc, đối tác yêu cầu một gương mặt mới cho chiến dịch quảng cáo sau, mọi người trong bộ phận quảng cáo và nhân sự thật đau đầu chưa biết tính sao”

– “Được rồi, tôi sẽ tìm lại lần nữa xem”– Lưu Nãi An nói- “tôi nghĩ chúng ta có lẽ nên đến các học viện nghệ thuật tìm kiếm thì may ra”

– “Học viên các nơi đó tất nhiên nhiều người muốn làm người mẫu”

– “Vậy ta cứ đi thử xem thế nào”

Lí Cánh Thần gật đầu: “Vậy đi thôi”

Trước khi rời đi, Lưu Nãi An hỏi: “Giám Đốc đang yêu phải không?”

Lí Cánh Thần ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

– “Không sao hết, nhưng anh bây giờ trông hạnh phúc lắm”

Lí Cánh Thần cười: “Phải không? Tôi cũng chỉ hi vọng được mãi như bây giờ thôi”

Đồng nghiệp của Lí Khải Hiên cũng nhận ra những thay đổi tương tự nơi anh

Hiệu Trưởng Mã Lạc Lâm vừa có cuộc họp xong liền tìm anh nói chuyện. Nói xong chuyện công tác, Mã Lạc Lâm lại hỏi: “Thầy Lí, vừa sang năm mới tôi cảm giác anh vui vẻ hẳn lên”

Lí Khải Hiên sửng sốt nâng tay sờ mặt: “Thật vậy chăng?”

Mã Lạc Lâm gật đầu: “Đúng vậy, trước kia anh thường hay cau có, buồn bã, tuy rằng không ảnh hưởng gì đến việc dạy nhưng tôi vẫn là lo lắng cho anh. Hiện tại có lẽ mọi việc đã qua rồi? Giống như anh vừa thoát khỏi một bóng ma, làm tôi cũng mừng cho anh”

Lí Khải Hiên cúi đầu: “Thực xin lỗi, Hiệu Trưởng, làm cô lo lắng rồi”

– “Thầy Lí, mặc dù tôi không biết anh gặp chuyện gì trong cuộc sống. Nhưng bây giờ nhìn anh tươi tỉnh rạng rỡ như vậy tôi thực rất vui”

– “Tôi đã không sao nữa rồi”

Mã Lạc Lâm mỉm cười: “Trước giờ dù có chuyện gì anh cũng đều giấu vào trong một mực bình thản lên lớp dạy các em, thực sự cũng không ít vất vả. Nhưng chính là có vài việc cứ giữ mãi trong lòng không bằng nói ra, tuy rằng chúng tôi là đồng nghiệp không thể giúp đỡ gì nhiều nhưng cũng có thể đỡ đần cho anh phần nào đó”

Lí Khải Hiên gật đầu: “Tôi biết rồi, nhưng hiện tại đã không còn việc gì nữa”

– “Nếu vậy thì tốt rồi”

Văn Nhược Ngôn có việc tìm đến bằng hữu, bàn xong công việc, gã hỏi: “Cánh Thần, chuyện của cậu…. thế nào rồi?”

– “Chuyện gì?”

Văn Nhược Ngôn liếc mắt sắc lẹm: “Còn giả ngu? Chính là chuyện lần trước cậu nói cho tôi ấy”

Lí Cánh Thần vừa nghe, nở nụ cười hạnh phúc: “Tiến triển thuận lợi”

– “Không tồi nha”

Lí Cánh Thần lại cười ngọt ngào: “Chúng tôi hiện tại chung sống rất hòa hợp”

Văn Nhược Ngôn băn khoăn: “Nhưng không phải lần trước cậu nói hắn đã có gia đình sao?”

Lí Cánh Thần lắc đầu: “Thời điểm tôi gặp cậu ấy, vợ chồng người ta đã bất hòa chuẩn bị li hôn. Cho nên hiện tại chung sống cùng nhau cũng không có gì sai trái”

Văn Nhược Ngôn xấu xa cười: “Cánh Thần, cậu giậu đổ bìm leo, cậu thừa nước đục thả câu nha”

– “Lão Văn, tôi chỉ là ở thời điểm thích hợp gặp được người thích hợp thôi”

Văn Nhược Ngôn suy nghĩ: “Khi nào thì có thể giới thiệu chính thức cho tôi gặp mặt với?”

Lí Cánh Thần lắc đầu: “Bây giờ chưa phải lúc, cậu ấy lại rất hay ngượng ngừng, đợi thêm một thời gian nữa đi”

– “Đúng rồi, vậy gợi ý cho cậu một nơi hẹn hò lí tưởng ngay Tĩnh Lộ”

– “Nơi nào?”– Lí Cánh Thần hỏi

– “Trên Tĩnh Lộ có một quán bar tên Thiên Bình cũng khá được, khi nào rảnh hai người ghé qua thử xem”

Lí Cánh Thần xua tay: “Không được, cậu ấy không thích những nơi như vậy đâu”

Văn Nhược Ngôn lắc đầu cười: “Cũng không phải quán bar lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, quán bar Thiên Bình kia thức ăn ngon lắm, từ đồ Trung Quốc đến đồ Tây đều không khác hương vị chính thống chút nào. Hơn nữa không khí nơi đó rất lãng mạn, tin tôi đi, hai người nhất định sẽ thích”

– “Thật sao?”– Lí Cánh Thần nghiêng đầu nhìn vẻ tươi cười đầy khả nghi của chiến hữu

Cuối cùng, Lí Cánh Thần vẫn là cùng thân ái đến quán bar Thiên Bình

Vừa bước vào, Lí Khải Hiên đã bị không gian trang hoàng lộng lẫy hấp dẫn

Đèn trong quán tỏa ánh sáng dịu nhẹ, bàn ăn hình bán nguyệt bằng thủy tinh, trên tường lại trang trí những bức thủy mặc làm anh cảm giác nơi này không hề tầm thường chút nào. Thoải mái ngồi vào bàn, Lí Khải Hiên ngày càng thư thái. Lí Cánh Thần đi qua không ít quán bar nên vừa bước vào liền hiểu nơi này thật đặc biệt, không gian thoáng đãng mà nhẹ nhàng mang đến cảm giác thật thư thái nhẹ nhõm

Món ăn nhanh chóng được mang lên, đúng như lời Nhược Ngôn nói, hai người ăn uống thật vui vẻ

Chậm rãi thưởng thức li vang trên tay, Lí Cánh Thần nhìn thấy trên sàn nhảy nho nhỏ có đặt một máy nghe đĩa kiểu cổ

– “Hiên, em có muốn nghe nhạc không?”– Lí Cánh Thần cười hỏi

– “Ah”– Lí Khải Hiên nhìn theo hướng tay ái nhân đang chỉ, thì ra là một máy nghe đĩa- “còn không biết là loại nhạc gì?”

Lí Cánh Thần đứng lên: “Nghe thử thì sẽ biết”

Đến bên chiếc máy, Lí Cánh Thần tự động mở máy, nhìn thấy một bài hát trong đĩa nhạc, hắn nở nụ cười

Lí Cánh Thần quay về chỗ ngồi, bản nhạc vang lên. Lí Khải Hiên nghiêng người lắng tai nghe, là một giọng nữ dịu nhẹ vang lên, tiếng ca ngập tràn trong quán

“Nếu không gặp em, anh sẽ sống sao? Ngày trôi qua thế nào? Cuộc sống không điều gì để quý trọng. Có lẽ một ngày anh sẽ gặp được em, từng ngày trôi qua, anh có thể hay không gặp được mật ngọt của mình

… Thời gian dần trôi, anh bắt đầu yêu em, cam tâm tình nguyện bên cạnh em, làm bầu bạn tri kỉ cùng nhau đi hết đoạn đường đời. Cho nên, anh van cầu em, không cần rời xa anh. Ngoài em ra anh không yêu bất kì ai khác….”

Lí Khải Hiên từ từ ngẩng đầu nhìn thân ái đang ngồi đối diện

Bài hát này… giống như lời thân ái muốn nói với mình

Nếu không gặp em, anh sẽ sống sao?…. Thời gian dần trôi, anh bắt đầu yêu em

….. Thời gian dần trôi, anh bắt đầu yêu em……

Lí Cánh Thần nắm lấy tay Lí Khải Hiên, cả hai nhìn nhau trong đáy mắt ngập tràn yêu thương

– “Hiên”

Lí Khải Hiên lắc đầu ý bảo thân ái không cần nói gì nữa: “Em hi vọng bây giờ cũng không phải quá muộn”

Lí Cánh Thần tươi cười siết chặt bàn tay kia: “Không, Hiên, không bao giờ là muộn cả”

Khúc ca vang lên một lần rồi lại một lần như thay lời thổ lộ

… Ngày trôi mau, anh chỉ yêu mỗi em….

Cuối cùng hai người nắm tay rời khỏi quán bar. Tĩnh Lộ chìm trong bóng đêm, thi thoảng vài ngọn đèn đường xa xa như đom đóm trong đêm. Sánh vai trên đường, hai người không ai nói gì chỉ lẳng lặng cầm tay nhau bước tới. Mọi lời nói đều không cần thiết nữa, hãy để tâm hồn lên tiếng, hãy lắng nghe nhịp tim của nhau trong từng bước chân, như vậy là đủ rồi

Ngay tại góc đường chuẩn bị rẽ vào tòa nhà, trong một hẻm nhỏ bỗng dưng vang lên âm thanh trẻ con trong trẻo

– “Cha!”

Lí Khải Hiên chấn động quay đầu

– “Tiểu Thần!”

Nhìn thấy hai người- một lớn một bé trước mắt vừa ăn cơm vừa chuyện trò, Lí Khải Hiên đột nhiên có cảm giác, thân ái còn giống cha của Tiểu Thần hơn mình, nghĩ xong lại bật cười

Lí Cánh Thần nhìn thân ái buông tay mình ra chạy nhanh về phía bé con kia, sau đó  gắt gao ôm lấy thân ảnh bé nhỏ ấy vào lòng

– “Cha!”

– “Tiểu Thần!”– Lí Khải Hiên gọi tên con, nhắm mắt lại ôm chặt lấy bé

Lí Cánh Thần đứng đó một lúc lâu rồi mới chậm rãi đi tới bên hai cha con: “Hiên, không giới thiệu một chút sao?”

Lí Khải Hiên buông đứa bé trong lòng ra, phức tạp nhìn thân ái: “Thần, đây là…. Đây là Tiểu Thần, con em. Tiểu Thần, đây là…… Đây là………”

Lí Cánh Thần cúi người nhìn bé con trước mắt: “Chào con, ta là Lí Cánh Thần. Con gọi Bác Lí là được rồi”

Bé con cực kì lễ phép vòng tay cúi đầu chào: “Con chào bác Lí ạ!”

Lí Cánh Thần xoa đầu bé con: “Tiểu Thần, đã trễ thế này rồi sao con chưa về nhà?”

Tiểu Thần còn mang cặp sách trên lưng khiếp sợ nhìn Lí Khải Hiên: “Cha, con nhớ cha. Mẹ đi du lịch chưa về, con nhớ cha, con nhớ mẹ….”– bé con nức nở khóc òa

Lí Khải Hiên xoay người ôm bé: “Nói cho cha biết, con bây giờ đang ở đâu?”

– “nhà A Di”

– “A Di nào?”

– “Là dì Phân đó. Cha, con nhớ cha, con muốn về nhà”– bé con giơ nắm tay bé xíu lên dụi mắt

Lí Khải Hiên nhìn thân ái muốn hỏi ý kiến

Lí Cánh Thần xoa đầu bé con sau đó nhìn thân ái nói: “Chúng ta về nhà đi. Cùng nhau về nhà!”– nói xong liền giữ lấy vai thân ái, bế bé con lên tay rời đi

Vế đến nhà, Lí Khải Hiên ngồi trên sô pha vội vàng hỏi con: “Tiểu Thần, con như thế nào lại ở trên đường? A Di đâu? Tại sao đã trễ như thế còn không về nhà?”

Tiểu Thần đang ngồi bên cạnh bĩu môi nhìn cha: “Tan học con không muốn về nhà A Di, con muốn về nhà mình. Nhưng cha không có, mẹ cũng không có. Hai người không cần con nữa phải không?”– bé càng nói càng thương tâm òa khóc lên

Lí Khải Hiên ôm con vào lòng vuốt ve tóc bé: “Không, không phải, Tiểu Thần, cha không phải không cần con nữa, cha là vì, là vì….”– càng nói anh càng thấy có lỗi với con

Trước kia Khương Ánh Mĩ đòi li hôn, vì muốn anh nhanh chóng đồng ý số tiền chu cấp sau này nên nhất mực cách li hai cha con. Cô tự ý mang con đi gửi nhà họ hàng chia rẽ cha con bọn họ. Khương Ánh Mĩ biết anh rất thương con nên mới làm như vậy để gây áp lực buộc anh đồng ý, chính là cô cũng nói qua sẽ chăm sóc con thật chu đáo. Không thể đáp ứng số tiền chu cấp sau hôn nhân, Lí Khải Hiên cứ vậy rời đi. Nhưng anh biết con đang ở bên họ hàng phía ngoại, đồng thời cũng biết Ánh Mĩ rất thương con nên an tâm rời khỏi

Nhưng cô đi du lịch lâu như vậy, con còn nhỏ sống một mình sao được? Lí Khải Hiên tự trách bản thân, đáng lí ngay sau khi cô đi du lịch, anh liền mang con về chăm sóc mới đúng

– “Con muốn sống với cha”– Tiểu Thần nũng nịu ôm cổ cha- “Cha, chúng ta về nhà đi, có được không?”

Lí Khải Hiên ôm đứa nhỏ liếc nhìn Lí Cánh Thần, thân ái đang dùng ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn hai cha con. Lau nước mắt cho con, Lí Khải Hiên cúi xuống nắm lấy bàn tay bé nhỏ, nhìn vào đôi mắt đen láy đang mong chờ: “Tiểu Thần, cha không trở về được”

– “Vì sao?”

– “Bởi vì cha và mẹ sắp li hôn rồi”

Lí Tiểu Thần sửng sốt mở to mắt: “Hai người không cần con nữa sao?”

– “Không”– Lí Khải Hiên lắc đầu ôn nhu vuốt ve tóc con giải thích: “Tiểu Thần, cha yêu con, mẹ cũng yêu con, chúng ta đều yêu con. Nhưng cha không yêu mẹ, mẹ cũng không yêu cha, cho nên chúng ta không thể sống chung với nhau nữa, con hiểu không?”

Nói đến đây, Lí Khải Hiên theo bản năng lại liếc nhìn thân ái

– “Cho nên cha sẽ không về nhà nữa?”– bé con hỏi. Lí Khải Hiên gật đầu

Lí Cánh Thần đi tới ngồi xổm trước sô pha nắm tay Tiểu Thần: “Tiểu Thần, cha con hiện ở tại nhà bác, con có muốn ở lại nhà bác không?”

Đứa nhỏ nhìn Lí Cánh Thần rồi nhìn sang cha: “Con muốn ở một chỗ với cha, con không muốn quay về nhà A Di”

Lí Cánh Thần nhìn thân ái: “Vậy ý em thế nào?”

– “Như vậy có thể chứ?”

Lí Cánh Thần có vẻ đang rất vui: “Có gì mà không thể?”

Lí Khải Hiên nhìn con: “Tiểu Thần, con cùng cha ở lại nhà bác Lí được không?”. Bé con gật gật đầu

Lí Cánh Thần tươi cười thoải mái đứng lên: “Chúng ta đem phòng nhỏ sửa sang lại một chút là được rồi. Tiểu Thần, sau này con sẽ ngủ ở đây, đi nhìn phòng thử xem”– nói xong Lí Cánh Thần nắm tay bé con dẫn đến một căn phòng chưa sử dụng

Lí Khải Hiên đứng lên gọi điện cho em họ Ngô Thục Phân của Ánh Mĩ

– “A Phân, là tôi, Khải Hiên, a…. Ừ, Tiểu Thần đang ở chỗ tôi”

Liền theo đó là một giọng nữ bực bội không ngừng trách móc: “Khải Hiên, hai người đang làm cái gì? A Mĩ không có nhà, anh cũng đi. A Mĩ nói muốn đi du lịch liền không hỏi ý kiến tôi đã mang Tiểu Thần đến gửi, hai người sao có thể như thế chứ?”

– “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bây giờ tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Thần”

– “Đương nhiên, đứa nhỏ cũng là con anh vậy. Thời gian dài như vậy anh như thế nào lại không quản con mình ở đâu, làm gì? Tốt lắm, bây giờ thì tôi yên tâm rồi. Anh chăm sóc Tiểu Thần cho tốt đi, khi nào A Mĩ trở về tôi sẽ nói với cô ấy”– nói xong liền nhanh chóng gác máy

Lí Khải Hiên nhìn điện thoại cười khổ. Lúc này Lí Cánh Thần lại đây: “Thông báo cho người ta rồi?”

– “Ừ”

– “Vậy em mang con đi tắm đi, cho nó ngủ sớm một chút”

Lí Khải Hiên mang Tiểu Thần đi tắm trong khi Lí Cánh Thần chuẩn bị bộ chăn nệm mới cho bé.

Ngồi bên giường dỗ con ngủ, Lí Khải Hiên nhìn khuôn mặt con nhỏ nhắn non nớt trong lòng không hiểu là tư vị gì. Đã mấy tháng nay anh không gặp con rồi. Đến khi bé con ngủ say anh mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng

Mang theo anh mắt phức tạp trở lại phòng ngủ, Lí Khải Hiên nhìn thấy thân ái

– “Chuyện trước kia em muốn nói với anh rồi lại thôi là chuyện Tiểu Thần phải không?”

Lí Khải Hiên gật gật đầu. Lí Cánh Thần cười, ôm lấy thân ái nằm xuống: “Vậy sao không sớm nói cho anh biết? Chuyện này có gì đâu mà em phải thế?”

Lí Khải Hiên nhíu mày không biết nói sao cho đúng, suy nghĩ nửa ngày mới mở lời: “Thật ra em định nói với anh từ lâu rồi, nhưng chính là Ánh Mĩ cứ cố tình không cho em gặp con, thêm nữa là cô ấy nói sẽ nuôi con. Em nghĩ Tiểu Thần con nhỏ như vậy, có mẹ bên cạnh vẫn tốt hơn nên…”

Lí Cánh Thần cười nhéo nhéo cằm thân ái: “Chuyện Tiểu Thần anh đâu có để tâm. Tiểu Thần đáng yêu như vậy, anh vừa nhìn thấy đã thích, để con sống với chúng ta cũng tốt lắm, anh cũng sẽ yêu thương Tiểu Thần như con”

Lí Khải Hiên không nói gì cảm động nhìn thân ái

– “Tiểu Thần năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”– Lí Cánh Thần hỏi

– “8 tuổi, học lớp 2 rồi”

Lí Cánh Thần ôm lấy thân ái, làm cho người ta gối đầu lên tay mình cũng nhau nằm xuống: “Ừ, Hiên, em không thấy là anh với Tiểu Thần rất có duyên phận sao?”

– “Cái gì?”

– “Trong tên hai người đều có một chữ Thần”

Lí Khải Hiên cười: “Đúng vậy”

– “Vì sao em lại đặt tên cho Tiểu Thần là Hiểu Thần?”

– “Bởi vì sáng sớm hôm con sinh ra em liền nhìn thấy trên trời có một ngôi sao mai rất sáng, nên liền lấy từ “Hiểu” của buổi sáng sớm ghép với chữ Thần đặt tên con”

– “Thì ra là vậy”– Lí Cánh Thần xoay người nhìn thân ái: “cho nên trước kia em mới không gọi anh là Tiểu Thần?”

Lí Khải Hiên vừa nghe liền đỏ mặt lắc đầu: “Không phải”

– “Có phải hay không cũng không sao. Ngày mai anh đưa con đi học, sau đó còn mua thêm đồ dùng. Trong nhà hiện không có đồ dùng cho con nít”

– “Đồ dùng của con đều ở….”

Lí Cánh Thần lắc đầu đánh gãy lời nói của ái nhân: “Không, không cần như vậy. Ý anh là mua đồ mới cho con”

Lí Khải Hiên còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của thân ái anh lại thôi

Sáng hôm sau hai người đều dậy sớm. Vì sống ở nơi xa lạ, Tiểu Thần có vẻ thật cẩn thận cũng như thật lễ phép. Nếm qua bữa sáng, Lí Cánh Thần hỏi bé con: “Tiểu Thần, hôm nay bác đưa con đến trường, trường con ở đâu”

– “Trường tiểu học Thị Lập ạ”

Nhìn xe Tiểu Thần rời đi, Lí Cánh Thần mới an tâm chuẩn bị đến trường

Ngồi trong văn phòng, Lí Cánh Thần không ngừng gõ bút xuống bàn suy nghĩ, trẻ con 8 tuổi thì cần vật dụng gì?

– “Nhi đồng, nhi đồng”– hắn nhỏ giọng thì thào.

Cuối cùng hắn gọi điện hỏi những bằng hữu có con nhỏ, một lúc sau, Lí Cánh Thần liệt kê danh sách các vật dụng cần thiết rồi lấy áo khoác hướng đến văn phòng phẩm

Đứng trong phòng khách nhìn những giỏ đồ mới mua, Lí Cánh Thần nghĩ đáng ra phải cùng thân ái thương lượng một chút vẫn tốt hơn

Nghỉ ngơi một hồi, Lí Cánh Thần xem giờ liền gọi cho thân ái: “Hiên, là anh. Ừ, anh đang ở nhà, chút nữa sẽ đến trường đón con. Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Ừ vậy bọn anh đi trước đợi em, em hết giờ thì đến nhanh nhé”

Lí Khải Hiên tắt máy mỉm cười, anh từng lo lắng không biết Lí Cánh Thần sống chung với bé con sẽ thế nào, bất quá là anh lo lắng dư thừa rồi. Tiểu Thần với ông bác xuất hiện đột ngột này cũng không chán ghét hay giữ khoảng cách, mà thân ái yêu thương đứa nhỏ có khi còn nhiều hơn mình.

Lí Khải Hiên đẩy cửa quán ăn bước vào liền thấy đầu Tiểu Thần bé nhỏ đang nhấp nhô trò chuyện, bé con nhìn thấy cha liền đứng lên vẫy tay gọi: “Cha, cha, con ở chỗ này này”

Lí Cánh Thần nhìn thân ái đi lại liền đứng lên giữ cắp sách cùng áo khoác hộ người ta, hắn cười nói: “Bọn anh đến lâu rồi, đồ ăn cũng sắp làm xong. Em đi đường nhanh thật, để anh gọi người ta mang đồ ăn lên”

Tiểu Thần ở một bên phụ họa: “Cha đi thật nhanh, thật giỏi nha”

Ba người cùng nhau ăn cơm, Lí Khải Hiên thi thoảng nhìn một lớn một bé đối diện mình, hai người trước mặt nhìn rất giống nhau, từ cách cắn môi đến khóe miệng cương nghị. Lí Khải Hiên nghĩ có lẽ thân ái nói đúng, 2 người thật có duyên phận nên mới giống nhau đến vậy. Lí Cánh Thần thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho bé con, thay bé gắp cá, chọn canh lại luôn miệng hỏi đồ ăn có ngon hay không? Trông ánh mắt nhìn Tiểu Thần đầy yêu thương ấm áp của một người cha giành cho con. Tiểu Thần hiển nhiên cảm giác được người bác xa lạ này thật lòng thương yêu mình nên cũng tự nhiên đón nhận tình cảm ấy

Nhìn thấy hai người- một lớn một bé trước mắt vừa ăn cơm vừa chuyện trò, Lí Khải Hiên đột nhiên có cảm giác, thân ái còn giống cha của Tiểu Thần hơn mình, nghĩ xong lại bật cười

– “Em sao vậy?”– Lí Cánh Thần lo lắng hỏi

– “Không, không có gì”
Bình Luận (0)
Comment