“Trạch Dương!”
Long Thi Tịnh mỉm cười hiền hòa nhìn Khương Trạch Dương ngọt ngào gọi một tiếng.
Khương Trạch Dương khi này không biết có phải đã bị chọc giận hay không.
Hắn lúc đấy không đáp lại Long Thi Tịnh mà chỉ yên lặng đứng tại chỗ không nói lời nào, kể cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn Long Thi Tịnh lấy một cái.
Cảm thấy hình như có gì đó không ổn nên Long Thi Tịnh lại cất tiếng gọi nam chính một lần nữa:
“Trạch Dương, anh không sao chứ?”
Sau tiếng gọi lần này của nữ chính, Khương Trạch Dương chậm rãi liếc mắt nhìn qua nữ chính.
Không để ý đến cô ta, nam chính trực tiếp bỏ qua Long Thi Tịnh rồi hướng mắt nhìn về phía nhóm nhân viên, bọn họ mặt mày đầy lo sợ cùng lấm lét đảo mắt lảng tránh mà không dám nhìn thẳng hắn.
Khương Trạch Dương trầm giọng không rõ cảm xúc hỏi:
“Chẳng phải tôi nói là hôm nay tôi có cuộc họp quan trọng bất kể là ai cũng không được quấy rầy sao? Vì sao Long tiểu thư lại có thể xuất hiện ở đây?”
“Khương tổng, bọn tôi... bọn tôi đã cố ngăn cản Long tiểu thư hết sức có thể nhưng vẫn không được. Chúng tôi thành thật biết lỗi, xin ngài hãy xử phạt nhẹ tay!”
Mấy người nhân viên với bộ dạng khúm núm đầy sợ hãi trước khí thế của nam chính, bọn họ lúc này nửa lời dối trá để tự bao biện cho bản thân cũng không dám nói mà chỉ có thể thành thật nhận lỗi hòng mong sự khoan hồng của Khương Trạch Dương.
Khương Trạch Dương cũng không phải là một người không biết nói lý, hắn vừa rồi cũng nhìn thấy bộ dáng càn quấy hống hách xông vào của Long Thi Tịnh thì cũng biết lời của nhân viên mình hoàn toàn là sự thật nên cũng không phạt họ quá nặng nề gì.
Nam chính lúc ấy bày ra vẻ mặt lạnh nhạt đầy sự phiền muộn, hắn đưa tay lên bóp trán rồi nói:
“Thôi được rồi! Dù sao cũng không phải lỗi của mọi người. Lần này tôi sẽ bỏ qua, các người có thể quay về làm việc.”
Thấy sếp tổng đã không truy cứu thì mấy người nhân viên liền lấy lại dáng vẻ bình thường của bản thân mà vui mừng rời đi.
Đợi mọi người đi hết thì lúc này nam chính mới chú ý đến nữ chính Long Thi Tịnh.
Ánh mắt của Khương Trạch Dương khi này nhìn Long Thi Tịnh không còn như ngày trước nữa. Sâu thẳm bên trong ánh mắt của hắn bây giờ đã bắt đầu hiện lên vài tia bất mãn và phiền toái mỗi khi nhìn thấy nữ chính.
Nam chính mặt không chút biểu tình, giọng nói nhàn nhạt hướng về phía nữ chính mà hỏi:
“Em đến đây để làm gì? Em có biết rằng ban nãy tôi đang họp hay không?”
“Chỉ là một cuộc họp thôi mà có gì mà ghê gớm.” Long Thi Tịnh cố đè nén âm thanh xuống mức nhỏ nhất tự nhủ, sau đó lại đáp:
“Em đến đây tất nhiên là để tìm anh rồi!”
“Tìm anh? Tìm anh để làm gì?” Nam chính nhíu mày lại rồi hỏi tiếp.
“À thì... anh biết đó, Long gia và Khương gia dù sao có giao tình lâu năm, nhưng chỉ mới vừa đây thôi thì Khương Thị đã chủ động hủy bỏ tất cả hợp đồng làm ăn với Long Thị. Em biết đó là chủ ý của cha anh, nhưng anh có thể nể tình mối quan hệ của chúng ta mà nói giúp Long Thị, nói giúp cha em vài lời không?” Long Thi Tịnh cũng không lằng nhằng kéo dài mà vào thẳng vấn đề.
Nghe mấy lời của nữ chính nói xong thì giữa ấn đường của nam chính càng cau chặt lại.
“Em biết nói rằng đó là chủ ý của cha anh thì em tự đi tìm ông ấy mà thương lượng bàn bạc. Anh rất bận!” Khương Trạch Dương nói xong liền lách qua thân thể đang dần cứng đờ của nữ chính mà rời đi.
Long Thi Tịnh thân mình cứng ngắt đứng im tại chỗ, thật không dám tin Khương Trạch Dương lại có thái độ như thế với cô. Bởi vì từ nhỏ đến lớn anh ta chưa hề đối xử lạnh nhạt với cô như thế.
Khương Trạch Dương đi rồi, bây giờ bên trong phòng họp chỉ còn lại mỗi mình Long Thi Tịnh.
Cuộc họp đã kết thúc, mọi người cũng đã rời đi hết, lúc này bên trong căn phòng lớn mà Long Thi Tịnh đang đứng cũng vụt tắt đèn.
Người luôn phụ trách dọn dẹp và tắt tất cả thiết bị điện cùng khóa cửa phòng họp mỗi khi họp xong đứng từ bên ngoài nhìn vào trong. Với ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, người đó chỉ thấy bóng dáng của nữ chính mờ ảo đứng giữa ranh giới của bóng tối và ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài rọi vào.
“Thưa cô, tôi phải khóa cửa rồi, mong cô ra ngoài cho ạ!” Người đứng ở ngoài nói vọng vào.
Long Thi Tịnh không đáp lại lời của người nọ mà chỉ lẳng lặng nhấc chân khỏi căn phòng họp.
Thấy nữ chính đã đi ra thì người nọ cũng nhanh chóng đóng cửa khóa phòng lại.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Long Thi Tịnh biết chắc là Khương Trạch Dương đã nổi giận nên cũng không dám làm bậy ở Khương Thị nữa.
Nữ chính khi này biểu cảm thẫn thờ như người mất hồn rời khỏi đại sảnh Khương Thị.
Nếu cô đã chọc giận Khương Trạch Dương thì khó mà có thể nhờ vả anh nói giúp vài lời cho Long Thị trước mặt Khương lão gia rồi đây.
Cô giờ đây cảm thấy rất mông lung và rối ren, vì bởi đây là lần đầu tiên Khương Trạch Dương nổi giận với cô.
Hiện tại Long Thi Tịnh không biết phải nên làm thế nào mới có thể cứu vãn được tình thế đây. Và nếu cứ tiếp tục như vậy thì Long Thị sẽ thực sự sụp đổ mất.