Theo đúng như lời đã hẹn trong cuộc điện thoại ban nãy, Long Quân Dao xử lý xong công việc nhìn đồng hồ rồi mau chóng đến nơi đã hẹn.
Đứng trước quán cà phê nhìn có vẻ sang trọng, Long Quân Dao dừng xe lại trước cửa rồi bước xuống đi vào bên trong.
Đi vào quán, bên trong được bày trí nhìn vô cùng sang trọng với màu chủ đạo là một màu vàng nâu mang lại cho người khác một cảm giác có chút cổ điển, một quán cà phê như thế này lẽ ra bây giờ phải rất đông khách, thế nhưng ngược lại lúc này chẳng có một bóng người.
Quán cà phê vắng tanh không có lấy một người khách hàng nào ngoài nhân viên phục vụ.
Long Quân Dao hơi đảo mắt nhìn tổng quan của quán rồi tầm mắt của cô dừng lại ở một bàn phía trong góc khuất.
Khương Trạch Dương đang ngồi ở đấy, trên bàn còn có một bó hoa ly trắng.
Vẻ mặt của nam chính hình như có chút khẩn trương thì phải, cứ cách một phút thì hắn lại đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Long Quân Dao định tiến thẳng vào chỗ ngồi của nam chính thì bỗng bị một nữ nhân viên chặn lại.
Người đó mỉm cười niềm nở đón tiếp cô một cách nồng hậu.
“Quý khách có phải là cô Lưu Quân Dao?” Người nhân viên vừa nói vừa mỉm cười tươi tắn.
“Đúng vậy!”
“A, thật hay quá! Vậy xin mời quý cô đây đi theo hướng này. Ngài Khương đã chờ cô lâu lắm rồi đấy.” Người nhân viên dẫn trước nói.
Không đáp lời người đi trước, Long Quân Dao một mực giữ im lặng đi theo phía sau.
Thấy cô không đáp lời thì người đi phía trước lại tiếp tục nói:
“Ngài Khương bạn trai của cô thật sự rất tốt với cô. Vì cô mà ngài ấy đã bao cả ngày hôm nay của quán đấy!”
“Vậy sao? Nhưng xin cô cẩn trọng lời nói, tôi không phải bạn gái anh ta.” Long Quân Dao lạnh nhạt đáp lời.
Nhận thấy đây là một người khó mà có thể nói chuyện cùng thì cô nhân viên đành im lặng không nói gì thêm nữa.
Đi theo người nhân viên, Long Quân Dao được dẫn đến tận bàn của Khương Trạch Dương.
Nam chính vừa nhìn thấy cô đi đến thì liền căng thẳng đứng lên rồi tiến đến kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Long Quân Dao cũng không phụ lòng tốt của hắn mà phối hợp ngồi xuống.
Cô khi này gọi một ly espresso rồi nhanh chóng trả lại cái menu.
Cô gái bồi bàn tiếp nhận cái menu từ Long Quân Dao rồi nhanh chân rời đi, người đó vừa đi vừa hú hét trong lòng, bởi vì đã lâu lắm rồi cô ấy mới gặp được hai người có được nhan sắc đỉnh cao như thế, nói sao mà không phấn khích cho được. Chỉ có điều là người nữ khá là khó gần.
Nhân viên đã rời đi để lại khoảng không gian hai người cho Long Quân Dao và Khương Trạch Dương.
Ban đầu hắn cũng chỉ nói mấy việc linh tinh như là đời sống hằng ngày, những chuyện liên quan đến công việc, rồi sau đó là hỏi thăm đến đời sống riêng tư của cô.
Sau khi luyên thuyên được một lúc, cuối cùng ly espresso của Long Quân Dao cũng đã được mang lên. Cô đưa nâng tách lên môi khẽ thổi nhẹ một hơi rồi nhấp ngụm nhỏ.
Đợi Long Quân Dao buông tách thì vẻ mặt của Khương Trạch Dương càng trở nên căng thẳng.
Hình như cô bây giờ không giống với trong trí nhớ của hắn ngày trước thì phải.
Ngày trước cô xinh đẹp kiều diễm, mỹ lệ lạnh lùng và để lại cho người khác một cảm giác mong mảnh dễ vỡ khiến cho ai cũng muốn đưa tay bảo vệ.
Nhưng bây giờ cô thì khác, một hai từ kiều diễm, mỹ lệ gì đó là không đủ để diễn tả được giá trị nhan sắc của cô.
Chẳng những vậy, thay vì như lúc trước Long Quân Dao luôn mang lại cho người khác cái cảm giác muốn bảo vệ cô, thì bây giờ lại cho họ cảm giác muốn được cô bảo vệ hơn.
Khí chất của cô hiện tại so với quá khứ chỉ có một từ bao quát nhất có thể đó là, soái!
Khương Trạch Dương nhìn dáng vẻ của cô khi nâng tách cà phê rồi đưa nó lên bên miệng uống một ngụm nhỏ,bộ dáng đó đã làm cho hắn không khống chế được mà mặt đỏ tim đập nhanh.
Nam chính mặt đã đỏ như gấc, hắn với tay lấy bó hoa ly rồi đưa nó tới trước mặt của Long Quân Dao.
“Nhớ không lầm ngày trước em rất thích hoa ly, cái này tặng cho em.” Khương Trạch Dương cười nói.
“Cái đó là ngày trước, còn bây giờ thì tôi không còn thích hoa ly nữa. Thế nhưng tôi cũng xin nhận vậy, không nên phụ tấm lòng của ngài Khương.” Long Quân Dao nhàn nhạt nói rồi hơi ngước mắt lên nhìn nam chính, sau đó là đưa tay nhận hoa của hắn.
Thấy cô đã nhận hoa thì trong lòng nam chính như mở cờ nở hoa. Hắn lúc này đã không thể nhịn được nữa mà thẳng thừng trực tiếp tỏ tình với cô:
“Lưu Quân Dao, anh thích em! Ngày trước là anh không đúng, anh hứa sau này sẽ bù đắp lại tất cả cho em.”
Đối mặt với tình huống này, Long Quân Dao ban nãy vẫn còn lạnh như băng không cười ít nói kiệm lời bỗng bật cười:
“Bù đắp lại cho tôi? Tôi bây giờ có thiếu cái gì mà cần anh bù đắp?”
“Nhưng anh thực sự rất thích em!” Khương Trạch Dương kiên quyết nói.
“Được, được, tôi cũng đâu có cấm anh thích tôi.”
“Vậy còn em? Em có đồng ý với lời tỏ tình của tôi không?” Nam chính mong chờ hỏi.
Long Quân Dao lại khẽ cười rồi đưa ly espresso lên môi uống thêm một ngụm, đặt ly cà phê xuống bàn xong cô mới đáp lời:
“Đồng ý hay không thì vào buổi tiệc sinh nhật của cha anh tôi sẽ cho anh câu trả lời. Còn giờ thì tạm biệt.”
Nói dứt lời, cô không nhanh không chậm đứng lên rồi đi thẳng ra quầy thanh toán rút ra cái thẻ đen bóng đưa cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân tiếp nhận cái thẻ đen mà gương mặt trở nên ngẩn ngơ, không phải ngài Khương bao hết quán sao? Tại sao bây giờ người khách này lại thanh toán?
Tuy vẫn còn lơ mơ không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng người nhân viên vẫn tiếp nhận thẻ rồi thanh toán cho cô.
Long Quân Dao nhận lại thẻ rồi cho tay vào túi áo rời khỏi quán.
Nhìn theo bóng dáng của cô rời đi, bỗng một nhân viên nữ với vẻ mặt si mê nói với người thu ngân:
“Thật soái! Nếu cô ấy muốn thì tôi nguyện cong, nguyện nằm dưới để cô ấy thượng.”
Nghe mấy lời nữ nhân viên nói thì người thu ngân liếc mắt nhìn qua cô ta với vẻ mặt như nhìn thấy người điên.
Bố con bệnh!