Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 111

Quay về một chút lúc buổi tiệc vẫn còn đang diễn ra.

Trong lúc nam chính cùng nữ chính bên trong căn phòng kia.

Long Quân Dao sau khi bỏ ra khỏi căn phòng đó, kế tiếp là người cấp dưới của cô cũng đi ra theo sau.

Cô lúc ấy quay ra đại sảnh với dáng vẻ như chưa từng có gì xảy ra rồi tìm Tô Mộc và Trương Tiểu Bạch tiếp tục cùng họ đi xung quanh chào hỏi xã giao với những người khác.

Dù sao để cho hai người họ ở một chỗ mãi với cô cũng chán, đã vậy cô vẫn chưa thể về sớm được, với buổi tiệc kéo dài như thế này sẽ có chút chán nếu cứ bắt hai người ấy cứ ngồi một chỗ với cô.

Trong khi Long Quân Dao bồi hai mỹ nhân nhà mình đi xung quanh làm quen chào hỏi với những người khác thì người cấp dưới của cô lại cố tiếp cận với ba tên kia.

Ba tên đó vốn dĩ là bạn thời thơ ấu của nhau, gia tộc của họ cũng có giao tình khá thân thiết nên con cháu có quen biết và thân thiết với nhau cũng là chuyện thường tình.

Khi ba tên ấy đứng cùng một chỗ uống rượu tán dốc và cùng nhau liếc mắt ngắm nhìn mấy cô gái phục vụ hoặc là những thiên kim đang đi qua đi lại bên trong sảnh, ai lọt vào tầm ngắm của bọn họ sẽ bị những lời tán tỉnh vô cùng thô thiển khiến cho tức tối đến đỏ mặt tía tai mà vẫn không thể làm được gì.

Nhìn thấy dáng vẻ ngả ngớn cùng phóng túng của ba người đó thì người phó tổng liền biết đây chắc chắn là người mà anh cần tìm, và rồi anh cầm theo ly rượu tiến đến bắt chuyện với bọn họ.

Nói chuyện với nhau được một lúc, ba tên đấy cảm thấy người này cũng khá thuận mắt nên cũng cởi mở hơn.

Ngay lúc bọn họ đã buông lỏng cảnh giác với mình thì người phó tổng liền dùng vài lời khơi dậy sự tò mò cùng ham muốn của bọn họ.

Ba tên này nổi tiếng háo sắc, dâm tà nên những lời của người phó tổng cũng đặc biệt hiệu quả.

“Này, các anh đó giờ ngủ với bao nhiêu người rồi?” Vị phó tổng hỏi.

“Trời, cái này cũng hỏi. Hầu như mấy cô gái trong làng giải trí bọn này đều ngủ qua cả rồi.” Một tên tự hào nói.

“Đúng vậy, thậm chí đừng nói đến minh tinh người mẫu gì đó, đến tiểu thư đài cát bọn này cũng đã nếm thử qua.” Một tên khác chen vào.

“Vậy còn gái làng chơi?” Người phó tổng tò mò hỏi.

“Cái gì! Anh đùa hả! Anh nghĩ bọn này là ai? Mấy con điếm dơ bẩn ấy thì để cho bọn nhà nghèo chơi.”

“Vậy đó giờ mấy anh đã từng thử qua với nam chưa?” Người phó tổng tiếp tục hỏi.

“À mấy tên Omega, Beta nam thì cũng có thử qua vài lần. Cũng xem như khá là kích thích.” Một tên cười nhạt đáp lời.

“Ồ ra vậy! Vậy mấy anh gần như đã thưởng thức của ngon vật lạ hết rồi còn gì.” Vị phó tổng làm ra vẻ mặt khâm phục nói.

“Tất nhiên rồi! Tụi này có gì mà chưa từng nếm thử qua cơ chứ.” Ba tên ấy không hẹn mà cùng nhau tự hào đáp lại.

Thấy hiệu quả mà bản thân tạo ra khá ổn nên người phó tổng cảm thấy rất hài lòng và quyết định ra đòn cuối.

“Nhưng nói gì thì nói, tôi dám chắc các anh vẫn còn thứ chưa từng nếm thử qua bao giờ.” Người phó tổng làm ra vẻ mặt thần thần bí bí nói.

“Hả? Là thứ gì?” Ba tên lại đồng thanh hỏi.

“Khi nãy, tôi nhìn thấy tiểu thư của Long gia, Long Thi Tịnh xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa mê nửa tỉnh đi vào căn phòng nghỉ ở trong góc đằng kia. Hình như cô ta là Omega, bởi vì khi tôi lướt ngang qua thì mùi hoocmon rất nồng nặc, có lẽ là thời kỳ phát tình của cô ta. Chẳng những vậy, tôi còn thấy Khương Trạch Dương mặt mày đỏ bừng, mê mê muội muội cũng vào phòng ấy. Có lẽ bây giờ hai người họ đang...” Nói được nửa chừng thì anh dừng lại.

“Đang gì chứ? Nói tiếp đi!” Ba tên kia hối thúc anh.

“Thì đang làm chuyện người lớn chứ gì nữa. Nhưng mà tôi nhìn bọn họ hình như cũng đã không còn phân biệt được ai với ai nữa đâu. Một kẻ thì say khướt, một người thì đến kỳ phát dục nên làm gì còn biết trời trăng gì nữa chứ. Mà nói thật cho mấy anh nghe, lúc nãy nhìn thấy hai người đó thì... trời ơi tôi nóng cả người lên. Dáng vẻ xinh đẹp của Long Thi Tịnh ra sao thì mọi người biết rồi đó, còn Khương Trạch Dương thì... cũng không thua kém đâu. Mà đó giờ mấy anh chắc gì đã thử qua Alpha nam đúng không?” Người phó tổng cười thách thức hỏi.

“Gì chứ! Muốn là được thôi!” Một tên bị khiêu khích nên liền nhảy cẫng lên.

“Cái gì chứ cái này thì tôi không tin mấy anh đâu. Ai mà không biết Khương Trạch Dương là ai cơ chứ. Người ta là tổng tài bá đạo đó, mấy anh nói muốn là muốn à?” Vị phó tổng cười xòa tỏ vẻ không tin để thách thức ba người họ.

Bị khích tướng, ba người này liền đứng bật dậy rồi liên hồi nối tiếp lời nhau chắc chắn khẳng định rằng bản thân sẽ chứng minh cho anh thấy cho dù là thần tiên hay ma quỷ thì bọn họ cũng dám thử một lần.

Còn người phó tổng, anh lúc này chỉ dửng dưng giương mắt nhìn ba người bọn họ rồi nhún vai tỏ vẻ, nếu các anh không làm thì tôi sẽ không tin và sau đó lại đưa ly rượu lên môi uống một ngụm.

Nhìn biểu hiện của anh thì ba người đó liền như ngựa non háu đá mà bỗng đứng phắt dậy rồi luồn lách qua một đám người kế tiếp là rẽ vào góc khuất có căn phòng nghỉ ngơi ấy.

Và những chuyện kế tiếp xảy ra chính là...

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Quay trở lại hiện tại.

Bên trong văn phòng làm việc của Long Quân Dao, người phó tổng ngồi đối diện nhìn cô uống trà đọc báo đến xuất thần, anh không ngờ trên đời này lại có một người trẻ tuổi liều lĩnh đối đầu với một đại gia tộc như thế.

À không, phải nói chính xác hơn là một mình cô trêu đùa bọn họ mới đúng. Thế nên bây giờ anh cảm thấy quyết định ngày trước của bản thân theo cô là không sai mà.

Có điều, chịu khuất phục trước cô, chấp nhận làm cánh tay phải cho cô thì cũng đồng nghĩa là những việc mà anh làm lúc nào cũng ẩn chứa một sự nguy hiểm nhất định.

Thế nhưng, cho dù là nguy hiểm đến cỡ nào anh cũng chấp nhận thử thách, bởi vì không phải chỉ mình cô là yêu thích mạo hiểm liều lĩnh mà anh cũng thế.
Bình Luận (0)
Comment