Giải quyết xong kẻ vong ân là Thánh đế, Long Quân Dao quay lại chiến trường.
Xuất hiện lại trên chiến trường, Long Quân Dao nhìn xuống bọn người đang không ngừng nháo nhào bỏ chạy trong sự hoảng loạn.
Đám binh lính của Thánh giới vừa nhìn thấy Long Quân Dao quay lại thì liền lập tức buông vũ khí mà bỏ chạy một cách hỗn loạn như ong vỡ tổ.
Cứ ngỡ chỉ cần bỏ trốn khỏi đây như thế là có được một con đường sống, nhưng ngờ đâu bỗng xung quanh bị bao vây bởi một đại quân xa lạ.
Hai vị tướng lĩnh của đội quân kia khi này xuất hiện.
Hai người họ chính là Ma Hoàng Phong và Á Lợi, ngoài ra còn có nàng công chúa Á Ly.
Á Ly vừa nhìn thấy Long Quân Dao uy vũ đứng trên cao nhìn xuống thì liền đỏ mặt mà núp sau lưng Á Lợi mà nhìn trộm cô.
Ma Hoàng Phong nhìn thấy người bằng hữu cũ cuối cùng cũng trả được thù, đã vậy còn gây ra chấn động lớn đến như vậy, thế nên liền sảng khoái cười to:
“Haha, Long Quân Dao, ngươi vẫn như xưa. Phô trương sức mạnh như thế!”
“Các người đến muộn quá đấy! Ta đã giải quyết gần xong tất cả rồi. Tàn quân để lại cho các ngươi dọn dẹp.” Long Quân Dao cau mày ghét bỏ nhìn Ma Hoàng Phong nói.
“Được được, tàn quân bọn ta sẽ dọn sạch.”
Trong giây phút hội ngộ giữa Long Quân Dao cùng với Ma Hoàng Phong và hai huynh muội Á Lợi Á Ly, thì bỗng khi này Long Quân Dao quay ngoắt đầu nhìn lại xuống phía dưới chân.
Vô Khuyết bị thiên lôi đánh cháy đen bỗng mở mắt.
Hai mắt hắn phát sáng kim quang của ấn, hắn ta hình như lúc này đã mất hết toàn bộ lý trí.
Hắn đã hoàn toàn hóa thành một kẻ không có tiềm thức, và hắn khi này đã không còn biết gì ngoài chiến đấu và giết chóc.
Vô Khuyết từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, hắn ngước lên cao nhìn Long Quân Dao rồi xác định cô là kẻ thù cần phải tiêu diệt.
Hắn khi đấy gào lên một tiếng như một con thú phát rồ rồi bắt đầu lao đến đánh Long Quân Dao tới tấp.
Hai bên khi này cân sức giao đấu với nhau, trận đánh kịch liệt đến mức khiến cho long trời lở đất và làm cho hàng nghìn hàng vạn sinh linh đồ thán.
Trận chiến giữa hai người quyết liệt và dữ dội vô cùng, thế nên hoàn toàn không hề có thế lực thứ ba nào có đủ sức chen vào giữa.
Cả hai giao đấu với nhau hơn bảy ngày bảy đêm thì cuối cùng cũng đã đến lúc đến hồi kết.
Vô Khuyết siết chặt trượng trong tay rồi bắt đầu phóng ra từng tảng thiên thạch vẫn còn rực cháy về phía Long Quân Dao.
Đối mặt những khối thiên thạch đang bay về phía mình, Long Quân Dao biến trượng thành kiếm chém phăng một tảng, nhưng rồi vẫn còn sót lại rất nhiều thiên thạch đang lao về phía cô.
Thấy tình hình không thể không liều, Long Quân Dao khi này biến kiếm quay về thành trượng và bắt đầu tung đại chiêu.
Cô khi đó cầm trượng bằng hai tay, mắt nhắm lại và miệng bắt đầu lẩm nhẩm mấy thứ gì đó.
Đến khi Long Quân Dao mở thì mắt, thì hai mắt của cô phát ra hắc quang nhưng rồi dần dần nó lại trở nên tinh khiết và biến thành kim quang chói sáng như của ngày trước.
“Hỗn Thiên Sát!”
Long Quân Dao khi đó gần như là gầm lên giữa thiên địa, tiếng gầm vừa dứt, cây trượng tay của cô bắt đầu phát ra ánh hào quang chói mắt.
Ngay sau đó, chín con rồng với chín màu sắc tượng trưng sự sống và cái chết, cùng với các nguyên tố được sinh ra trong trời đất này.
Chín con rồng xuất hiện, một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Rồng bay lượn lờ phía trên đỉnh đầu của Long Quân Dao như đang chờ lệnh.
Tất cả mọi người ở trong thế giới này, bất kể là ở đâu thì ai cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này.
Không hiểu sao tất cả những người có mối liên hệ tốt với Long Quân Dao, chợt có một dự cảm không lành và sâu trong thâm tâm họ bỗng dấy lên một nỗi buồn sự mất mác không tên.
Long Quân Dao khi này đứng giữa trời đất bắt đầu thở dốc vì kiệt sức, và đối phương là Vô Khuyết cũng thế. Hắn khi này đã có thể lấy lại quyền điều khiển cơ thể và lý trí.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì Vô Khuyết đã hoàn toàn nhận thua và biết rằng bản thân sẽ không thể nào thắng được cô.
“Xuất!”
Cô bắt đầu dùng hơi sức còn lại mà gầm lên. Dứt tiếng gầm đầy oai hùng ấy. Cửu long xuất kích đồng loạt bay về phía nam chính và cắn đứt từng bộ phận trên cơ thể hắn.
Và cuối cùng, kim long, con rồng mạnh nhất và cũng là thủ lĩnh trong chín con rồng, con rồng to lớn nhất từ trong thân thể Long Quân Dao bay ra và lao đến với tốc độ chóng mặt kết liễu mạng sống của Vô Khuyết.
-------------------
Nam chính bị cửu long phanh thây giữa trời đất không còn một mảnh giáp, nhưng tuyệt nhiên chỉ có đôi cánh của hắn là không bị rồng nuốt mất.
Đôi cánh xinh đẹp với sắc trắng tinh khôi lúc này đã bị vấy bẩn bởi đất cát và máu, nó khi đó từ trên cao đang rơi xuống.
Thời khắc đôi cánh ấy chạm đất thì Hoa Nhược Y cũng tắt thở, Hồ Huyên bị Á Ly giết chết tại chỗ. Thần Phù bị Ma Hoàng Phong làm cho tổn thương đôi mắt và cuối cùng là bị Á Lợi một đao chém chết.
Khi mọi thứ đã kết thúc, không gian bắt đầu xuất hiện các vết nứt.
Long Quân Dao đứng giữa trời thở dốc, và cô biết đây chính là thời khắc cuối cùng của bản thân ở thế giới này.
Long phu nhân và Long vương đứng ở biệt phủ luôn hướng mắt nhìn về hướng của Long Quân Dao.
Tâm của Long phu nhân bỗng đau như cắt, bà biết được đây chính là lần cuối bản thân cảm nhận được hơi thở của con gái.
Đứa con gái thật sự của bà không còn, và bây giờ đến đứa trẻ luôn thay con gái bà gánh vác mọi thứ cũng không còn nữa.
Từng giọt nước mắt của Long phu nhân rơi xuống một lúc nhiều hơn.
Cùng lúc ấy, tốc độ của vết nứt lan rộng ra xung quanh càng lúc càng nhanh.
Long Quân Dao khi đó từ trên cao rơi xuống vì kiệt sức.
Trước khi mắt hoàn toàn nhắm lại, cô nghe bên tai có một giọng nói:
“Làm tốt lắm! Lần này ta sẽ giúp ngươi gánh lấy tội này!”
Giọng nói vừa dứt, Long Quân Dao hoàn toàn rơi vào vô thức, và đó cũng chính là lúc không gian hoàn toàn vỡ vụn, một lần nữa lâm vào một không gian tối đen.
Nằm giữa khoảng không vô định, khi này bỗng xuất hiện bóng người.
Tiểu Thống Nhi trong hình dáng tiểu loli xuất hiện, cô nhóc thở dài nhìn người trước mắt, cô nhóc đưa tay lau đi vệt máu trên má của Long Quân Dao và phất tay một cái thì cả hai liền biến mất.