Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 166

Thấy con trai và con gái phải chịu ủy khuất nên Liễu Nhã, mẹ kế của Long Quân Dao liền không kì kèo mà đi tìm cô để nói cho ra lẽ.

Liễu Nhã xồng xộc đi vào đại sảnh rồi tìm mấy người gia nhân đang tranh thủ dọn dẹp lại sảnh sau khi có khách đi vào, rồi hỏi:

“Các người có nhìn thấy Long Quân Dao đâu không?”

“Phu nhân, gia chủ đang ở phòng bếp cùng Cổ tiểu thư.” Một người gia nhân kính cẩn nói.

Có được đáp án, Liễu Nhã bước thẳng vào phòng bếp thì liền nhìn thấy Long Quân Dao và Cổ Thiên Sát đang cùng nhau dùng bữa.

Long Quân Dao thì nhã nhặn dùng dao cắt nhỏ từng miếng thịt rồi dùng nĩa cho thịt vào miệng.

Còn Cổ Thiên Sát thì đang ăn như hổ đói không màng đến hình tượng.

Hai người đang ăn nghe có tiếng động thì hơi dừng tay lại, Cổ Thiên Sát trong miệng vẫn còn đang nhóp nhép nhai thịt rồi ngước mặt lên nhìn về hướng phát ra tiếng động.

Long Quân Dao thì vẫn giữ nguyên tư thế tập trung ăn phần của mình mà không hề ngẩng mặt lên làm gián đoạn quá trình ăn.

Trông thấy thái độ lạnh nhạt của Long Quân Dao, Liễu Nhã tức đến mức muốn xông lên cho cô một tát nhưng rồi bà ta cũng phải nhịn lại.

Dù sao Long gia cũng đã đổi chủ từ lâu, thế nên bà ta không thể làm bừa được.

Liễu Nhã cố gắng gượng cười giả lả với Long Quân Dao rồi nói:

“Quân Dao, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Nhật Thiên. Vì sao con lại bắt nó phải kết thúc bữa tiệc sớm thế?”

Vẫn không để ý đến bà ta, Long Quân Dao vẫn chỉ tập trung xử lý hết phần thức ăn còn lại trên đĩa.

Sau khi ăn xong miếng thịt cuối cùng, cô nâng chiếc khăn lụa lên khẽ chạm nhẹ vào môi.

Thấy Long Quân Dao không để ý đến mình, Liễu Nhã trán nổi đầy gân xanh vì cáu gắt nhưng bà ta vẫn là cố nén cơn tức giận xuống bụng rồi mỉm cười hỏi lại:

“Quân Dao, có phải Nhật Thiên lại làm gì khiến con không vui không? Nếu đúng là như vậy, thì để lão gia về, ta sẽ nói lại với ông ấy, để ông ấy dạy lại nó.”

Liễu Nhã vừa nói dứt lời, động tác của Long Quân Dao cũng khựng lại.

Cô chậm rãi dời mắt nhìn qua bà ta.

Bà ta nói câu đó rõ là có ý muốn trêu tức cô, ý của bà ta chính là, mẹ con bà ta có cha của Long Quân Dao chống lưng và cha của cô chỉ để ý đến mấy đứa con của bà ta, còn cô thì không.

Sắc mặt của Long Quân Dao phút chốc thoáng lạnh xuống vài độ, nét mặt cô hơi đanh lại rồi u ám nhìn bà ta.

“Vậy phiền bà nói lại với ông ta rằng, sự hiện diện của các người chính là thứ khiến tôi không vui đấy.” Long Quân Dao lạnh đãm nói.

Đứng dậy khỏi ghế, Long Quân Dao đi đến chỗ của Cổ Thiên Sát rồi nắm lấy cổ áo lôi cô đi. Bước ra đến cửa phòng ăn, Long Quân Dao hơi ngoảnh mặt lại rồi nói tiếp:

“Nhớ đấy, nhớ mà đi nói như thế với lão ta. Rồi sau đó dọn đồ cút khỏi đây!”

Chờ đến khi bóng dáng của Long Quân Dao và Cổ Thiên Sát đã khuất dạng phía xa thì Liễu Nhã mới dám thể hiện thái độ.

Nét mặt bà ta lúc đó trở nên méo mó xấu xí và trông vô cùng khó coi, chẳng những vậy, cả gương mặt của bà ta cũng trở nên đỏ rực vì giận dữ.

Liễu Nhã nghiến răng nghiến lợi thầm nguyền rủa Long Quân Dao.

Cứ chờ đó đi, rồi một ngày tất cả gia sản của Long gia sẽ thuộc về con trai và con gái của bà.

-----------------

Kéo Cổ Thiên Sát quay về phòng làm việc.

Hai người ngồi trong phòng, việc ai nấy làm. Cả hai cứ như thế duy trì sự tĩnh lặng một cách kỳ dị này được một hồi lâu, thì bỗng có người đến gõ cửa phòng.

Cổ Thiên Sát rời khỏi sofa đi đến mở cửa, một người gia nhân đứng trước cửa dè dặt chuyển lời lại:

“Cổ tiểu thư, nhờ cô nói với gia chủ rằng lão gia đang tìm cô ấy ở phòng sách ạ!”

“Được, người đẹp!” Cổ Thiên Sát khẽ mỉm cười với người trước mắt rồi đột ngột đóng rầm cửa lại.

Quay lại chuyển lời cho Long Quân Dao xong thì Cổ Thiên Sát lại leo lên sofa nằm nghịch điện thoại.

Long Quân Dao khi này âm trầm ngồi ở bàn làm việc rồi dùng viết gõ từng nhịp xuống bàn suy ngẫm gì đó.

Duy trì tư thế ấy được một lúc thì cô cũng đứng dậy rời khỏi bàn.

Tuy đã mơ hồ đoán được chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng vẫn là đi gặp mặt ông ta và để cô xem, ông ta là muốn nói cái gì.

---------------

Đi đến phòng sách theo như lời căn dặn của ông ta.

Long Quân Dao gõ cửa vài cái rồi trực tiếp mở cửa đi vào trong.

Bên trong phòng sách, người đàn ông trung niên đã ngoài ngũ tuần gần lục tuần đang ngồi trên bàn làm việc đọc mấy quyển sách gì đó.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì người đó liền buông sách xuống rồi hướng về cửa nhìn Long Quân Dao, nói:

“Đến đây và ngồi xuống đi!”

Im lặng không đáp lại, Long Quân Dao bước đến cái ghế đối diện ông ta rồi ngồi xuống.

“Ông muốn nói cái gì?” Long Quân Dao lạnh nhạt nói.

“Ta nghe mẹ con nói rằng con khi không lại phá hỏng buổi tiệc sinh nhật của Nhật Thiên? Dù sao thằng bé cũng là em trai của con, cớ gì phải đối xử cay nghiệt như thế với thằng bé cơ chứ?” Người đàn ông mày hơi chau lại rồi nói.

Nghe ông ta nói đến đó, bỗng Long Quân Dao nhịn không được mà cười phá lên, tiếng cười lúc này không hiểu sao lại nghe thấy vô cùng chua chát.

“Mẹ? Mẹ tôi đã mất rồi, ý ông là mẹ tôi từ dưới mồ sâu ngồi dậy và nói mấy lời đó với ông? Rồi cái gì mà em trai? Em trai của tôi, thằng bé cũng không còn nữa, bây giờ chỉ còn mỗi mình tôi thôi. Và ông đừng quên, kẻ hại chết em tôi chính là ông.”

“Mày!”

Long Quân Dao nói đến đây thì mặt đã đen lại rồi cô đập bàn đứng dậy, sau đó không nói thêm nửa lời mà đã bỏ ra ngoài.

Người đàn ông ngồi tại bàn nhìn theo bóng dáng của Long Quân Dao thì liên hồi thở dài.

Không biết ông ta đã tạo cái nghiệp gì mà để bây giờ con gái ông ta cũng không muốn nhận ông ta...

Bình Luận (0)
Comment