Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 37

Sau khi yến tiệc tẩy trần kết thúc, công chính Lãnh Viêm hôm nay lại đến nơi của thụ chính để qua đêm, nhưng chỉ vừa cởi long bào thì bỗng vị thái giám tâm phúc đứng bên ngoài vội vàng gõ cửa rồi nói:

“Hoàng thượng, quốc sư đang cầu kiến! Ngài ấy nói có chuyện hệ trọng cần nói cùng hoàng thượng.”

“Phiền phức! Ngươi bảo quốc sư có gì thì ngày mai nói.” Lãnh Viêm bị quấy rầy nên liền bực bội.

“Không được thưa hoàng thượng. Quốc sư ngài ấy nói rằng việc này rất quan trọng và có ảnh hưởng rất lớn đến quốc gia.”

“Thôi được rồi. Báo với lão là trẫm đến ngay!” Vẫn còn bực dọc, Lãnh Viêm khoác lại long bào rồi rời đi để lại thụ chính ngơ ngác nhìn theo.

Nhanh chân quay về để xem lão quốc sư đang có gì muốn nói với chính mình. Vừa đi Lãnh Viêm vừa hậm hực tự nhủ rằng nếu chuyện lão ta nói không hề quan trọng như những gì tên thái giám bẩm báo thì hắn sẽ phạt lão.

Quay về ngự thư phòng, đẩy cửa bước vào và chờ không bao lâu thì một đại lão với mái tóc đã bạc trắng và bộ râu dài cũng trắng muốt.

Vừa nhìn thấy người nam nhân mặt mày lạnh nhạt đầy bất mãn ngồi ở bàn thì lão liền cúi người hành lễ:

“Thần bái kiến hoàng thượng!”

“Quốc sư, ngài phải chăng có việc gì quan trọng? Nói nhanh đi, ta còn nghỉ ngơi. Trẫm đang rất mệt mỏi.”

Thấy có vẻ người trước mặt không có ý bận tâm cho lắm, và hình như cũng biết lý do vì sao người ấy lại bất mãn thì vị quốc sư già khẽ lắc đầu. Việc hoàng thượng mê mẩn vị công tử kia thì lão cũng biết nhưng mà nếu cứ như thế thì thật không ổn.

Quốc sư lúc này mặt mày ủ rũ cùng lo lắng nhìn người nam nhân khoác long bào rồi chợt lên tiếng:

“Vậy thần xin mạo muội hỏi hoàng thượng là dạo gần đây hoàng hậu nương nương có trải qua điều gì bất thường hay không?”

“Hả, vì sao quốc sư lại hỏi vậy? Bất thường thì trẫm không rõ nhưng mà... cách đây không lâu thì nàng ấy bị trúng độc nên đã hôn mê tận mấy ngày trời. Thế nhưng nó có gì không ổn sao quốc sư?” Lãnh Viêm mi tâm nhíu lại khó hiểu nhìn vị quốc sư già.

“Hoàng thượng, người vẫn còn nhớ ngày trước thần đã nói rằng hoàng hậu mang tướng mệnh phượng hoàng nên sẽ giúp người có thể lên ngai vàng chứ?”

“Trẫm nhớ, nhưng nó thì có liên quan gì đến việc này sao?” Mi tâm của Lãnh Viêm càng lúc càng nhíu chặt lại, hắn hình như cảm thấy có gì đó hơi bất an.

“Thưa hoàng thượng, vốn dĩ mệnh cách của hoàng hậu nương nương ngày trước chỉ có thể làm hậu đứng đầu hậu cung, nhưng trong buổi yến tiệc thì thần cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ và sau khi đã tính toán lại thì...” Nói được một nửa thì vị quốc sư bỗng trầm ngâm im lặng.

“Thì như thế nào?” Lãnh Viêm hơi mất kiên nhẫn hỏi.

Rốt cuộc quốc sư cứ ấp a ấp úng khi nhắc đến Long Quân Dao là có ý gì đây. Hắn không biết lão đang định nói gì nhưng hắn lại chợt có cảm giác chẳng lành cho lắm.

“Bẩm hoàng thượng, theo như tính toán của thần thì hiện tại hoàng hậu nương nương không còn mang mệnh cách ấy nữa.”

Nghe quốc sư nói đến đây, bỗng Lãnh Viêm khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu như nàng ta không còn mang mệnh cách phượng hoàng thì xem như đã vô dụng. Thế nên bây giờ hắn chỉ cần tìm cớ để phế hậu nữa là xong, và Lãnh Viêm hắn sẽ đường đường chính chính đưa Tiểu Ngư lên làm đế hậu.

Vui mừng chưa được một khắc thì bao nhiêu ảo tưởng của hắn đều bị vỡ tan.

Vị quốc sư lúc này gương mặt đã biến trắng, hai tay của lão cũng bắt đầu hơi run lên.

“Hoàng hậu nương nương tuy không còn mang mệnh cách phượng hoàng, nhưng người lại mang mệnh cách của đế vương! Chẳng những thế, xung quanh nương nương còn được kim long hộ thể.”

“Cái gì!? Ngươi không đùa chứ?” Lãnh Viêm kinh hãi kêu lên.

Hắn dường như không tin vào tai của chính mình, nếu Long Quân Dao nàng ta có mệnh cách đế vương vậy còn hắn?

Lúc này Lãnh Viêm gấp đến độ vứt cả thụ chính ra sau đầu mà chỉ tập trung vào vấn đề hiện tại.

“Những lời thần nói là sự thật thưa hoàng thượng. Hoàng hậu nương nương thật sự mang mệnh đế vương.” Quốc sư cả người đều trở nên căng thẳng mà cúi đầu càng thấp rồi nói.

“Nếu nàng ta mang mệnh đế vương, vậy còn trẫm? Chẳng phải trẫm mới là vua của một nước ư?” Lãnh Viêm mạnh bạo nắm hai vai của quốc sư già mà lay.

Thấy vị vua của mình trở nên quá kích động nên vị quốc sư lớn tuổi phải dùng hết lời lẽ giúp hắn bình tâm trở lại.

Sau khi thấy Lãnh Viêm đã bình tĩnh hơn thì quốc sư mới lại tiếp tục nói:

“Bẩm hoàng thượng, thần nghĩ có lẽ là do lần trúng độc nên nó đã giúp cho hoàng hậu nương nương thay đổi mệnh cách.”

“Thế có cách gì thay đổi hay không? Như là chuyển đổi mệnh cách của ta và nàng ấy”

“Đó là việc không thể, thưa hoàng thượng. Bởi vì nương nương được hộ thể không chỉ bởi một kim long... mà đến chín kim long.”

Nhận được câu trả lời của người kia, Lãnh Viêm cảm thấy cả trời đất dường như trở nên quay cuồng.

Long Quân Dao, nàng ta có đến chín kim long hộ thể, vậy còn hắn? Hắn sẽ như thế nào? Hắn đường đường là vua của một nước, vậy mà thê tử của hắn mới là người mang mệnh đế vương? Thật là buồn cười.

Lãnh Viêm khi này bỗng trở nên thẫn thờ rồi quay lưng rời đi để lại vị quốc sư đứng đấy nhìn theo rồi khẽ lắc đầu.

Nhìn theo tấm lưng dần khuất đi của Lãnh Viêm rồi lão chợt nhỏ giọng lẩm bẩm như tự nhủ với bản thân:

“Vật đổi sao dời. Chuyện đời quả là không lường trước được.”

Nói xong vị quốc sư cũng rời khỏi ngự thư phòng. Vừa đi mà lão vẫn không thể nào ngưng rầu rĩ rồi lắc đầu bày tỏ sự bất lực của bản thân.
Bình Luận (0)
Comment