Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 44

Tuy Lãnh Hàn đã lạnh lùng từ chối lời mời tham gia vào kế hoạch đối phó với Long gia, nhưng bọn người thụ chính vẫn không bỏ cuộc.

Thua trận này thì bày trận khác, Tiểu Ngư đi tới lui bên trong ngự thư phòng một lúc lâu rồi chợt cả gương mặt y bừng sáng như vừa nghĩ ra một ý hay gì đó.

Y khi này quay sang bắt đầu nói ra ý tưởng của bản thân với hai công chính.

Nghe xong những lời thụ chính nói, Lãnh Nam thì cho đó là ý hay, thế nhưng về Lãnh Viêm thì cau mày cho rằng đây là một ý tồi tệ.

Tiểu Ngư đã đưa ra một cách để có thể bãi bỏ chức vị của Long gia mà không phải nhận một lời phàn nàn của các bá quan văn võ khác, cũng như bị bá tánh trong thiên hạ chỉ trích. Đó là tìm đến nước láng giềng đang có chiến tranh với đất nước này rồi đưa ra lời đề nghị cùng nhau bắt tay đối phó với Long gia.

Chỉ cần bọn họ đồng ý thì sau khi xong việc, hai bên liền lập tức ký những ước định hòa bình. Đã thế, bọn họ còn quang minh chính đại phế bỏ Long gia với tội danh thông đồng với địch mưu phản.

Tuy Lãnh Viêm không đồng ý cho lắm nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào khác ngoài cách này nên đành chấp nhận.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Về việc phải xử trí Long gia như nào cũng đã bàn bạc kỹ càng, và bây giờ là khoảng thời gian vô cùng an nhàn của thụ chính.

Tiểu Ngư khi này ngồi bên trong tiểu đình cạnh hồ sen nhàn nhã hưởng thụ một ngày đẹp trời. Nhưng ngồi không thì cũng nhàm chán nên y chợt nhớ ra một điều rồi liền nhanh chóng cho người đến Phượng Hoàng cung tìm Hoa Nhi.

Nhận lệnh của thụ chính, một cung nữ khác nhanh nhẹn rời đi. Chờ không bao lâu thì người cung nữ kia đã quay trở lại cùng một người cung nữ khác với gương mặt quen thuộc.

Nhìn gương mặt của cung nữ vừa đến thì Tiểu Ngư chợt cảm thấy lửa giận lại một lần nữa nổi lên.

Y đưa mắt nhìn người vừa đến, rồi nhìn xuống khuôn miệng nhỏ vẫn còn những vết thương thâm tím chưa biến mất thì bỗng lửa giận cũng giảm được một ít.

Người cung nữ vừa đến miễn cưỡng hành lễ rồi hướng về thụ chính lên tiếng hỏi:

“Tiểu Ngư công tử cho gọi Hoa Nhi đến không biết là vì việc gì?”

“À không, chỉ là ta muốn gọi ngươi đến để báo cho ngươi một tin ấy mà.” Tiểu Ngư nói rồi nhếch mép cười khẩy.

“Xin Tiểu Ngư công tử đừng vòng vo, Hoa Nhi vẫn còn rất nhiều việc phải làm.” Hoa Nhi hơi chau mày bất mãn nhìn người nam nhân trước mắt nói.

“Tiện nhân to gan, ngươi dám dùng thái độ đấy để nói chuyện với công tử nhà ta? Ngươi lại muốn bị đánh đến chết hay sao?” Tên tiểu thái giám chanh chua đay nghiến.

“Người đời thường có câu, đánh chó thì phải nhìn mặt chủ. Ta đường đường là cung nữ thân cận của hoàng hậu nương nương, ngươi dám!” Hoa Nhi khi này cũng chẳng vừa, nàng trợn mắt nói lại khiến cho tên tiểu thái giám câm nín.

Nghe Hoa Nhi nói thế, Tiểu Ngư chợt cười thành tiếng. Cười hả hê xong thì y chậm rãi liếc nhìn sang Hoa Nhi nói:

“Ngươi nói không sai. Đánh chó thì phải nhìn mặt chủ. Nhưng ta chưa từng thấy một con chó nào không còn chủ nữa mà vẫn còn có thể to mồm sủa bậy như ngươi.”

“Tiểu Ngư công tử, ý người là gì?” Mi tâm của Hoa Nhi đã nhíu chặt nhìn nam nhân trước mắt.

“Ngươi tự nhận bản thân là cung nữ cận thân, mà chủ tử của bản thân như thế nào cũng không rõ? Thật đáng thương! Thế để ta rộng lương nói cho ngươi biết vậy. Long Quân Dao, chủ tử của ngươi đã chết rồi. Chết trên chiến trường.”

Đối diện với lời nói của thụ chính, Hoa Nhi lúc này chỉ ngây ra không dám tin vào tai của chính mình.

Nhìn vẻ mặt của Hoa Nhi, Tiểu Ngư cũng đoán được nàng ta không tin lời của chính mình nên lại lên tiếng một lần nữa.

“Bây giờ cả kinh thành đều biết hoàng hậu của nước ta đã không còn. Chỉ có duy nhất mỗi ngươi là không hay biết gì.”

“Không... dối trá, hoàng hậu nương nương không thể nào...” Tất cả những lời thụ chính nói đều lợt vào tai của Hoa Nhi, nàng lúc này lẩm nhẩm mơ hồ.

Nàng không tin, hoàng hậu nương nương của nàng không thể nào chết được. Nương nương không thể không nói không rằng bỏ rơi nàng được.

Càng nghĩ ngợi thì Hoa Nhi càng loạn, có thể là tên nam sủng ti tiện này bịa đặt để lừa gạt nàng. Có chết nàng cũng không tin hoàng hậu nương nương đã tử trận.

Nghĩ đến đó thì Hoa Nhi bỗng bộc phát như một kẻ điên mà không còn màng đến thân phận của chính mình chỉ là một cung nữ nhỏ bé nữa, mà bất chợt lao đến bên cạnh thụ chính rồi đánh y.

“Tiện nhân, đồ vô liêm sỉ, tên nam sủng ti tiện nhà ngươi câu dẫn hoàng thượng đã đành, bây giờ còn trù ẻo nương nương. Ta đánh, ta đánh cho ngươi chết. Đồ tiện nhân ti tiện!” Hoa Nhi khi này dùng sức giằng co rồi ra sức mà đánh thụ chính.

Thụ chính Tiểu Ngư bất ngờ bị tấn công nên không phản ứng kịp thời, đến khi đã nhận thức được cũng bắt đầu chống trả. Dù sao y cũng thân là nam nhân nên sức cũng mạnh hơn Hoa Nhi mấy phần nên liền có thể đẩy nàng ra.

Bị đẩy, Hoa Nhi mất phương hướng lùi về sau rồi trượt chân ngã xuống mấy bậc thềm, còn đầu thì bị đụng đến toét cả máu.

Cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, hai mắt Hoa Nhi khi này đã hoa lên nhưng vẫn cố lao đến chỗ của thụ chính và miệng thì vẫn không ngừng mắng chửi.

Cùng lúc đó, Lãnh Viêm vừa hạ triều và nghe nói người thương đang ở ngoài hồ sen nên đến tìm, và rồi hắn liền chứng kiến cảnh tượng không mấy tốt đẹp này.

Lãnh Viêm lúc đó không cần biết chuyện gì đã diễn ra mà nhanh chóng lao đến đẩy Hoa Nhi ra rồi ôm chầm lấy người thương vào lòng chở che.

Thấy người trong lòng bị thương, Lãnh Viêm liền nổi đóa lên.

“Người đâu, bắt ả điên này lại cho ta!”

Trước khi Hoa Nhi bị thị vệ đưa đi, Lãnh Viêm không quên liếc nhìn nàng ta thì chợt giật mình nhận ra đó chính là cung nữ luôn bên cạnh Long Quân Dao ngày trước.

Còn Hoa Nhi khi bị kéo đi, nàng lúc này vẫn còn giận dữ gào lên:

“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tốt với người như thế mà vẫn không sánh bằng tên nam sủng ti tiện này sao?”

“Người đâu, đánh vào miệng ả cung nữ này cho ta. Ngươi không có tư cách xúc phạm hắn.” Vốn dĩ, Lãnh Viêm không muốn xử nàng ta quá nặng nhưng khi nghe những lời ấy lại một lần nữa nổi điên.

Nhận được lời nói vô tình của người nam nhân khoác long bào thì Hoa Nhi lúc này chợt nở nụ cười tự giễu. Nàng cố gắng vùng vẫy tránh khỏi bàn tay đang cố giáng từng cái tát xuống miệng của chính mình rồi tiếp tục nói:

“Hoàng hậu nương nương thân phận cao quý đối tốt với ngươi bao nhiêu cũng không chiếm được tình cảm của ngươi. Vậy mà tên tiện nhân vô liêm sỉ này lại được ngươi để mắt đến. Thật là nực cười! Cẩu hoàng đế, ta nguyền rủa ngươi và cả tên nam sủng ấy có chết cũng không được toàn thây.”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
*Góc nhỏ PR: Dành để PR cho bộ tiểu thuyết mới thuộc thể loại tận thế, hành động, viễn tưởng của tôi. Bộ truyện mới có tên "Sinh Tử Trận Ở Tận Thế: Thế Giới Ảo". Mong mọi người sẽ ủng hộ và góp ý thêm cho bộ truyện này. Xin cảm ơn! (❁´◡`❁)
Bình Luận (0)
Comment