“Sói! Đó là sói! Chẳng những thế, nó còn là một con sói khổng lồ. Chúng ta lần này tiêu rồi...”
Tên kia vừa kêu lên thì liền thu hút được sự chú ý của nam chính Trình Ngũ.
Trình Ngũ lúc ấy bắn dị năng ra hạ một con xác sống gần nhất rồi liền quay mặt về hướng phía xa mà tên kia vừa kêu lên, thì nam chính ngay lập tức bắt gặp một con sói đen to lớn đang lao về phía bọn hắn với vận tốc chóng mặt.
Vừa nhìn thấy con thú lớn kia thì Trình Ngũ gần như ngay tức khắc nhận ra đó là thú cưng nhà mình. Nhưng khi này hắn không hề có sự vui vẻ hay mừng rỡ của một người chủ khi nhìn thấy thú cưng của mình an toàn. Và thay vào đó là ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hắn nhớ không lầm trước khi rời đi, Trình Ngũ hắn đã cho người khóa con sói này bên trong cái lồng sắt được làm bằng chất liệu tốt nhất rồi cơ mà. Thế nhưng, tại sao bây giờ nó lại có mặt ở đây? Đã thế, trông nó còn khỏe mạnh dũng mãnh hơn lần trước gấp nhiều lần.
Trình Ngũ vẫn còn trợn mắt đầy nghi hoặc cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Long Quân Dao thì bỗng hắn nghe giọng nói ngọt ngào của một người con gái vang lên đầy hoảng sợ:
“Trình Ngũ, cẩn thận! Sau lưng anh...”
Vừa được nhắc nhở thì nam chính liền nhanh chóng quay đầu, thì ngay trước mắt hắn lúc này là hình ảnh thân thể to lớn của hắc lang bật nhảy lên trong không trung rồi lao đến vồ lấy đám xác sống đang định tấn công hắn.
Chỉ với một cú vồ thì Long Quân Dao đã hạ đã gần phân nửa bầy xác sống đang đuổi theo nam chính.
Còn Trình Ngũ, khi được chứng kiến cảnh một cái vồ của hắc lang liền đem bọn xác chết biết đi trước mắt hạ gần hết liền cảm thấy bàng hoàng.
Từ khi nào mà con sói này lại lợi hại đến vậy?
Trình Ngũ hắn nhớ không lầm thì trong quá khứ con sói này ngoài được cái to xác thì chả có gì hay ho, thế nên hắn mới không đưa nó theo và nhốt nó bên trong lồng sắt. Bởi vì hắn không muốn đem theo bên mình một thứ vô dụng.
Nhưng rồi ngày hôm nay tận mắt nhìn thấy nó chỉ với một cái vung chân trước lên mà đã hạ được một nửa xác sống thì hắn phải suy nghĩ lại rồi.
Vừa suy nghĩ, nhưng Trình Ngũ không quên đưa tay lên bắn dị năng ra hạ những cái xác chết biết đi cuối cùng còn sót lại.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hạ hết bày xác sống, Trình Ngũ đưa tay lên gạt mấy giọt mồ hôi lớn trên trán rồi chậm rãi bước đến bên cạnh hắc lang.
Thấy Trình Ngũ đang tiến gần đến con sói đen khổng lồ kia thì tên ban nãy vẫn còn run rẩy lên tiếng:
“A-anh Trình, đừng đến đó! Cẩn thận nó giết anh đấy!”
“Không sao! Nó chính là thú cưng ngày trước tôi nuôi. Nó sẽ không làm hại tôi. Đúng không King?” Nam chính bước đến gần Long Quân Dao rồi nhìn cô mỉm cười thân thiện như thể cả hai rất thân.
Còn cái tên King chính là Trình Ngũ đã đặt cho con hắc lang này, sở dĩ hắn đặt cho nó cái tên ấy bởi vì vẻ ngoài và phong thái của nó trông chả khác gì một vị vua cả.
Nói hết câu, nam chính Trình Ngũ tiến đến gần Long Quân Dao hơn rồi đưa bàn tay lên với ý định muốn sờ lấy bộ lông đen nhánh mềm mượt của cô thì hắn liền bị dọa cho một phen.
“Thú cưng? Từ khi nào ta lại là thú cưng của ngươi thế Trình Ngũ?” Long Quân Dao bất thình lình lên tiếng nói chuyện như thể một con người thì dọa cho nhóm người này một trận xanh mặt.
Nam chính vừa nghe con sói đen trưowsc mặt nói được tiếng người thì chợt mặt biến sắc hoảng sợ giật bắn người lùi về sau.
“K-King, mày có thể nói chuyện?”
“Thế nào, bị dọa sợ?” Nói rồi, khóe miệng của con sói nhếch lên làm lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Ngoài nam chính đang cố tỏ ra không bị dọa bởi con sói biết nói chuyện là Long Quân Dao, thì những kẻ khác đã bị hù cho mặt mày trắng bệch, chẳng những thế, có kẻ chỉ vừa nghe thấy cô cất giọng nói chuyện thì đã ngã xuống ngất xỉu.
Không để ý đến đám người tạp nham kia cùng nam chính, Long Quân Dao quay sang nhìn hai nữ chính.
Cả hai người ấy giống nhau đến khó tin, vừa nhìn thấy Long Quân Dao thay đổi mục tiêu quay sang nhìn mình thì hai người con gái với gương mặt y như đúc nhau đã trở nên trắng toát không còn một giọt máu.
Đứng trước hai nữ chính, bên mũi của Long Quân Dao ngửi thấy mùi hương của A Khiết càng lúc càng rõ ràng hơn.
Nhưng bởi vì cả hai người đứng quá gần nhau nên cô cũng không thể xác định chính xác là mùi hương ấy phát ra từ ai.
“Hai người mỗi người một bên, cách nhau một mét. Nhanh!”
Giọng nói của Long Quân Dao khi đó mang theo tiếng gầm khe khẽ của một con thú dữ, nên đã khiến cho hai người kia sợ đến mức vội vã làm theo lời của cô một cách nhanh nhất có thể.
Hai người nữ chính, Lục Tiểu Na đứng một nơi, Lục Tiểu Mỹ đứng một nơi.
Lục Tiểu Na thì gương mặt đã trở nên tái xanh vì sợ hãi, còn Lục Tiểu Mỹ mắt đã ngân ngấn nước.
Không để ý đến vẻ mặt của cả hai, Long Quân Dao chậm rãi tiến đến gần từng người rồi đưa mũi ngửi ngửi.
Trình Ngũ vừa nhìn thấy Long Quân Dao di chuyển đến gần Lục Tiểu Na và Lục Tiểu Mỹ thì liền trở nên cuống quýt:
“King, không được làm bậy! Nếu mày làm bậy thì đừng trách tao nặng tay!”
Mặc kệ nam chính kêu gào cái gì, Long Quân Dao vẫn cứ bình thản làm việc của bản thân.
Sau một hồi hết ngửi rồi lại hít thì cô bắt đầu thở dài, thế quái nào trên cơ thể của cả hai nữ chính mới cũ này đều có mùi hương của A Khiết thế này...