“Cậu... biết tôi?” Long Quân Dao lòng đầy nghi hoặc hỏi người trước mắt.
Không đáp lời cô, chàng trai bỗng ngồi xuống bế Hồ Lô lên rồi quay lưng muốn bỏ đi.
Hồ Lô bị bế đi, nhưng thằng bé vẫn một mực quay đầu nhìn về hướng của Long Quân Dao rồi hai tay cứ với tới chỗ của cô mà kêu lên:
“Papa, con muốn papa.”
“Hồ Lô ngoan, người đó không phải papa của con, chúng ta về nhà thôi!” Vừa bế Hồ Lô trên vừa vội vàng cất bước rời đi, nhưng cậu vẫn không quên nhỏ giọng vỗ về con trai của mình.
“H-hông chịu! Hồ Lô muốn papa, Hồ Lô muốn papa!” Nói đến đấy thì Hồ Lô giống như bị chịu rất nhiều ủy khuất mà òa lên khóc lớn.
Chàng trai lúc ấy vội vàng dỗ dành con trai của chính mình nhưng vẫn là không thể nào làm cho Hồ Lô nín khóc được.
Đã dùng hết tất cả mọi cách, mọi lời dỗ ngọt nhưng Hồ Lô vẫn không ngừng khóc quấy, chàng trai khi này mới chợt thở dài rồi quay sang nói với Long Quân Dao:
“Cô có thể giúp tôi bế Hồ Lô về đến nhà không? Thằng bé nhất quyết không chịu dừng khóc nếu không có cô đi cùng.”
“À được thôi!” Đáp lời xong thì Long Quân Dao tiếp nhận Hồ Lô từ tay của người thanh niên.
Hồ Lô sau khi được Long Quân Dao bế thì cũng chịu dừng khóc, thằng bé ôm chặt lấy cô không buông, như thể nó sợ rằng người mà nó đã nhận định là papa này sẽ bỏ nó đi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đồng ý với người thanh niên sẽ giúp cậu bế Hồ Lô về đến nhà. Trên đường đi về nhà của người thanh niên, Long Quân Dao vừa bế cậu nhóc nhỏ đã ngủ say từ lúc nào, vừa trò chuyện với người bên cạnh vài câu.
Qua mấy câu trò chuyện ấy thì cô mới biết được chàng thanh niên này tên là Trương Tiểu Bạch, năm nay cậu mới tròn 20 tuổi, còn Hồ Lô đã được 4 tuổi rồi, vậy có nghĩ là chỉ vừa 15 - 16 tuổi thì cậu đã mang thai.
Nhưng mà thay vì để ý nhất đến độ tuổi mà người nọ mang thì cô lại để tâm đến một thứ khác hơn.
Vừa nghe đến tên của chàng thanh niên gầy gò đi bên cạnh thì Long Quân Dao thực sự giật mình, người này không chỉ có gương mặt y như Tiểu Bạch ở thế giới trước, mà đến cái tên cũng giống hệt.
Và bây giờ cô bắt đầu hơi nghi ngờ người này có phải là Tiểu Bạch ở thế giới trước không rồi đấy?
Chẳng những vậy, Long Quân Dao cũng rất nghi ngờ rằng có thể chàng trai Trương Tiểu Bạch này chính là mảnh vỡ linh hồn của Tống Lộ Khiết.
Long Quân Dao khi này đang đi song song với Trương Tiểu Bạch khẽ liếc mắt nhìn xuống cậu một cái.
Dường như cảm nhận được người đi bên cạnh đang nhìn mình thì Trương Tiểu Bạch quay sang đối mặt người đang đi kế bên mình rồi hỏi:
“Cô nhìn gì đấy?”
“À không có gì!” Long Quân Dao lúc ấy vẫn bình thản mà chậm rãi dời mắt đi hướng khác.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đi thêm được một đoạn nữa thì Trương Tiểu Bạch dừng chân lại trước một dãy nhà trọ nhỏ có phần đã cũ kỹ với kiến trúc lỗi thời.
“Đến nơi rồi!” Trương Tiểu Bạch dừng bước lại rồi quay sang dang tay muốn đón nhận lại con trai của mình.
“Đây là nơi mà hai người sống?” Nhìn dãy nhà đã cũ đến mức sắp đổ đến nơi thì Long Quân Dao bỗng nhíu mày lại.
“Đúng vậy, có gì không ổn sao? Bây giờ giá thuê của một căn phòng tầm trung cũng đã rất đắt rồi. Nếu như tôi thuê một nơi như thế, thì tiền ăn uống học hành của Hồ Lô sau này phải làm sao đây, tôi thì có thể nhịn nhưng thằng bé thì không.” Nói đến đấy, thì ẩn sâu trong ánh mắt của Trương Tiểu Bạch chợt nổi lên vài gợn sóng lăn tăn.
“Cuộc sống của hai người khó khăn như vậy thì sao không nhờ gia đình giúp đỡ?”
“Gia đình? Ba mẹ tôi khi biết tôi mang thai thì họ đã từ tôi rồi!” Trương Tiểu Bạch cười khổ đáp.
“Vậy còn người đã làm cho cậu mang thai đâu? Hắn ta không chịu trách nhiệm?” Long Quân Dao mày đã nhíu chặt lại hỏi.
“...” Đối mặt với câu hỏi này của cô thì mặt của Trương Tiểu Bạch chợt đanh lại rồi không nói thêm lời nào mà giành lấy đứa bé trong tay của cô.
Giành lấy con trai của mình trong tay người nữ nhân này xong, Trương Tiểu Bạch liền vội vàng nói lời cảm ơn rồi không chút luyến tiếc gì mà quay đầu rời đi.
Long Quân Dao bị người nọ cho ăn bơ thì cô đứng tại chỗ không biết bản thân lại làm gì để cậu nổi giận nữa rồi.
Vẫn chưa rời đi, cô đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô đơn của chàng thanh niên nhỏ bé đang cố gồng gánh mọi thứ một mình, bỗng cô lại cảm thấy trong tâm có chút nhói lên.
Cái cảm giác này... nó rất giống những lần mà Lộ Khiết, hay bản thể của Lộ Khiết ở các thế giới khác khi chịu ủy khuất vô cùng lớn mà bị cô trông thấy được vậy. Một cảm giác vô cùng khó chịu khi mà nhìn người nọ không vui, đau lòng, thì tâm can của cô cũng thắt lại.
Lẽ nào... Trương Tiểu Bạch thực sự là Tiểu Bạch của thế giới trước? Chẳng lẽ cậu chính là một trong những mảnh vỡ linh hồn của A Khiết?
Trong đầu của Long Quân Dao chỉ vừa nổi lên mấy câu hỏi ấy chưa kịp có câu trả lời cho bản thân thì hệ thống ồn ào online.
[Chúc mừng ký chủ! Chúc mừng cô vì đã thành công tìm được mảnh vỡ đầu tiên của linh hồn nữ chính Tống Lộ Khiết!]
“Hả? Ta chỉ là đoán mò...”
[Nhưng nó lại đúng!]
“Thật ư?”
[Đúng thế! Và để chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn trong thời gian ngắn nhất thì tôi tặng cô một vật phẩm.]
“Vật phẩm? Là vật phẩm gì?”
[Vật phẩm này rất là lợi hại nha, nó có thể giúp ích cho cô rất nhiều sau này đấy.] Giọng nói của hệ thống tràn đầy bí hiểm nói.
“Vậy à? Nó là vật phẩm gì?”
[Nó chính là mắt thần!]
Hệ thống chỉ vừa nói đến đó thì bỗng nó bị ký chủ cản lại không cho nói tiếp.
“Lát nữa nói sau, nếu như Trương Tiểu Bạch thực sự là một trong những mảnh vỡ của A Khiết thì ta đang có việc cần làm.”
Nói rồi, Long Quân Dao mặc kệ hệ thống ấm ức kêu gào mà chạy đi chặn người thanh niên đang mở cửa định bước vào trong lại.
Đột nhiên bị chặn lại, Trương Tiểu Bạch dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn đối phương, cậu thực sự không rõ rốt cuộc người này là muốn gì đây.
“Cô muốn làm gì?”
“Tôi... tôi có thể ở lại đây không?” Long Quân Dao nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Trương Tiểu Bạch rồi nói.
“Hả?”
Đảo mắt một vòng suy nghĩ xem là lý do nào dùng được nhất để Long Quân Dao cô có thể đem ra đối phó với người trước mặt.
Và không cần mất quá nhiều thời gian thì cô đã tìm ra được một lý do vô cùng hoàn hảo, và thích hợp để gạt người mà nói:
“À thì... tôi vừa bị đuổi việc nên bây giờ tôi thất nghiệp rồi, mà tiền trong ví và tài khoản cũng chẳng còn bao nhiêu, còn về nơi ở thì do không đóng tiền thuê đúng hạn nên tôi bị chủ nhà đuổi rồi. Tôi đang đau đầu tìm nơi ở mới, hay là cậu cho tôi ở lại đi, ngày mai tôi đi tìm việc làm và mỗi tháng tôi sẽ đưa cho cậu bảy phần tiền lương của tôi, xem như là tiền nhà, tiền ăn. Được không?”
Trương Tiểu Bạch khi nghe những lời mà người nữ nhân trước mắt nói thì hơi nghi ngờ, cậu bây giờ mới quét mắt đánh giá người trước mặt của mình.
Đúng là quần áo của cô mặt có hơi cũ và bạc màu rồi, có lẽ là do tiền lương không cao và một phần muốn tiết kiệm nên cô không mua thêm đồ mới thì phải.
Sau một lúc đánh giá thì Trương Tiểu Bạch cũng hơi lung lay muốn tin lời của cô, nhưng rồi không hiểu sao cậu vẫn chưa muốn đồng ý với cô cho lắm.
Dường như nhìn thấy được một chút do dự của cậu mà Long Quân Dao lại tiếp tục lên tiếng:
“Hay là như vậy đi, ở đây tôi vẫn còn vài trăm Dra, cậu cầm nó đi, xem như là tiền tôi cọc trước cho cậu.”
“Hả? Như thế này thì có chút không hợp lý.” Trương Tiểu Bạch trợn mắt đầy bất ngờ đáp.
“Thì cậu xem như là tiền cọc đi, còn nếu không thì xem như số tiền này tôi cho Hồ Lô mua chút đồ tẩm bổ vậy, nhìn thằng bé có chút gầy, có phải dạo gần đây hai người vẫn chưa có một bữa đàng hoàng đúng không?”
Bị những lời nói của Long Quân Dao làm cho cứng họng, có lẽ là do những gì cô vừa nói quá đúng nên Trương Tiểu Bạch cậu không thể đáp trả lại dù chỉ một lời.
“Cậu cứ nhận nó đi! Vậy bây giờ tôi dọn thẳng vào nhà cậu ở luôn nhé!” Nói xong thì Long Quân Dao liền nhét tiền vào tay cậu rồi cô lại luồn qua khe hở của cửa rồi đi vào nhà.
Thấy người đã đi vào nhà thì Trương Tiểu Bạch lúc này mới nhận thức được chuyện gì vừa diễn ra, cậu hơi nhìn xuống bàn tay đang tiền mà người vừa rồi nhét vào tay cậu.
Trương Tiểu Bạch lấy lại được tinh thần thì đi vào trong nhà rồi nói lớn:
“Này, tôi chưa đồng ý với cô mà! Mà chẳng lẻ cô cứ vậy mà ở đây sao?”
“Ừ, tôi cứ vậy mà ở lại nhà cậu thôi. Bắt đầu từ hôm nay tôi và cậu là bạn cùng phòng rồi. Mong cậu chiếu cố!” Long Quân Dao hơi mỉm cười đáp lời.
Trương Tiểu Bạch mặt nổi đầy gân khi đối mặt với bộ dáng vô lại của Long Quân Dao khi mà cô cứ tự ý quyết định mọi thứ, rồi nói:
“Cô không định dọn đồ cá nhân của bản thân đến sao?”
“Đồ cá nhân? Tôi chỉ có cái thân xác này thôi.”
Đúng vậy, Long Quân Dao cô ở thế giới này hiện tại ngoài cái xác ra thì chẳng có gì cả. Tiền không, gia tài không, gia đình không, người thân không, thậm chí đến một thân phận đàng hoàng cô cũng chẳng có.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi đã thuận lợi, quang minh chính đại trở thành bạn cùng phòng với Trương Tiểu Bạch thì bây giờ cũng đã khuya, căn phòng trọ nhỏ này chỉ có một căn phòng ngủ, một phòng khách nhỏ xíu và một nhà vệ sinh ra thì chẳng còn gì cả.
Căn phòng ngủ của nơi này thì quả là khá chật chội khi mà phải nhét ba người ngủ cùng, chưa kể là với chiều cao hiện giờ thì một mình cô còn chật chứ nói gì đến có thêm hai người. Cũng chính vì thế, nên là Long Quân Dao đành ngủ ngoài phòng khách.
Khi đang lơ mơ sắp chìm vào giấc ngủ thì hệ thống lại online làm cho cô tỉnh luôn cả ngủ.
[Thông tin ký chủ.
Tên đầy đủ: Long Quân Dao.
Tuổi: 27.
Nghề nghiệp: CEO.
Tài sản: Gồm có tập đoàn xuyên quốc gia LD, ba hòn đảo gồm 2 lớn 1 vừa, và nhiều tài sản khác. Không thể liệt kê hết.
Cấp bậc hiện tại: 5
Vật phẩm: Lửa phượng hoàng niết bàn trùng sinh (thời hạn sử dụng: vĩnh viễn)
Mắt thần (thời hạn sử dụng: vĩnh viễn)
Kỹ năng: Tất cả những kỹ năng có được từ thế giới thực.
Mở khóa: Sức mạnh phi thường.
Mở khóa: Lợi hại chiếm đoạt.
Mở khóa: Siêu diễn.
Mở khóa: Siêu cấp làm màu.
Khống chế: Màu sắc nữ phụ, cửu tử nhất sinh.]
“Lâu rồi mới lại được nghe thấy bảng thông tin này. Nhưng có điều, 2503 mi ồn quá !”
[Ai bảo ban nãy cô chạy đi mà không thèm nghe tôi nói làm gì.]
“Vậy nên bây giờ mi muốn nói gì?”
[Tôi muốn nói là, tác dụng của mắt thần chính là giúp cô phân biệt cũng như dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm mảnh vỡ linh hồn của Tống Lộ Khiết. Nếu cô muốn thử xem nó hoạt động như thế nào thì thử kích hoạt nó rồi nhìn vào Trương Tiểu Bạch xem.]
“Đã hiểu! Sáng mai ta sẽ thử, còn giờ thì ta đi ngủ đây, đừng có phiền ta!”
Đáp lời hệ thống, Long Quân Dao trở mình rồi kéo cái áo blouse trắng được cô xem như tấm chăn mỏng lên để che qua đầu mà ngủ.
Hệ thống đối mặt với tiếng ngáy khò của ký chủ thì chỉ đành ngậm ngùi offline. Nó khổ quá mà! Không một ai chịu lắng nghe nó nói cả!
Không một ai!
Hệ thống tủi thân offline!