Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 92

Long Quân Dao và Tô Mộc ngồi bàn công việc ở một căn phòng V.I.P, cuộc bàn luận nảy ra khá là căng thẳng và kéo dài gần hơn một giờ đồng hồ.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ không thành, nhưng nào ngờ lại thành công không tưởng.

Dù sao thì Long Quân Dao ở thế giới thực cũng là tài phiệt, một tay thu gọn thương trường của một quốc gia thì mấy cái này có gì là làm khó được cô.

Giải quyết xong công việc, người đối tác thấy việc cần bàn thì cũng đã bàn xong nên liền đứng lên nói là tạm biệt rồi rời đi.

Người ngoài rời đi, bây giờ bên trong phòng ăn V.I.P chỉ còn lại mỗi Long Quân Dao và Tô Mộc.

Từ khi mới vào đến tận bây giờ hai người họ chỉ toàn bận nói công việc nên vẫn chưa ăn được gì, mấy món ăn gọi lên cũng chưa đụng đũa vào nhưng đã nguội lạnh, thấy vậy Long Quân Dao đành gọi phục vụ đem mấy món này đi hâm nóng lại.

Trong lúc chờ đợi thì Tô Mộc đột nhiên muốn đi vào toilet rồi rời khỏi phòng ăn.

Bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Long Quân Dao bên trong căn phòng, cô khi này nhàm chán ngồi nghịch ly rượu.

Ngồi được một lúc thì hình như cô nhớ ra gì đó rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tiểu Bạch.

Xong hôm nay chắc là cô sẽ có thời gian rảnh vài hôm, thôi thì về nhà nghỉ ngơi mấy bữa vậy.

Gọi báo cho người ở nhà rằng hôm nay kết thúc công việc thì mai sẽ về nhà xong thì Long Quân Dao cũng tắt máy để điện thoại trở lại vào túi.

Ngồi chờ thêm vài phút, đồ ăn cũng đã được bưng lên lại nhưng thấy Tô Mộc vẫn chưa quay lại thì cô thầm cảm thấy có gì đó không ổn nên nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh tìm Tô Mộc.

Vừa đến gần góc rẽ vào nhà vệ sinh thì bỗng Long Quân Dao nghe giọng nói của một nữ nhân đầy giận dữ vang lên:

“Cởi ra ngay! Ai cho cô ăn mặc giống tôi hả!”

“Không! Buông áo tôi ra! Buông ra!” Giọng nói của Tô Mộc đầy bất lực và bất mãn vang lên.

“Cái con nhỏ nghèo nàn bẩn thỉu này! Đừng để tao cáu! Tao nói cởi ra!” Giọng nói của nữ nhân kia lại cao lên thêm một tông.

Âm giọng gầm gừ của người nữ nhân kia không ngừng vang lên, Long Quân Dao thực sự không thể đứng nhìn được, cô vừa tiến một bước thì có một nam nhân thân vận vest đen đầy bá khí vội vã đi tới kéo người con gái nọ ra.

“Thi Tịnh, bỏ cô ấy ra đi. Xin lỗi cô, bạn gái tôi hơi tôi nóng tính!” Người nam nhân ấy nói.

Nam chính, nữ chính đều đã có mặt, Long Quân Dao trong lòng hơi trầm xuống rồi bước từ trong góc khuất ra.

Cô không nhìn lấy bọn họ một cái mà bước thẳng đến chỗ Tô Mộc quần áo bị kéo đến xộc xệch làm lộ ra vài phần nhạy cảm.

Long Quân Dao đưa tay kéo Tô Mộc vào lòng rồi dùng thân thể to lớn của bản thân che chở cho cô nàng.

Cô lúc này liếc mắt nhìn qua hai người kia.

“Ra là người quen cũ!” Long Quân Dao cười nhạt nói.

“Cô là...” Khương Trạch Dương vẫn còn đang bận loay hoay bên cạnh Long Thi Tịnh, hắn vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của người xưa thì liền giật mình.

Không để ý đến lời vừa rồi của nam chính, Long Quân Dao thành thục một lần nữa cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra rồi khoác lên cho Tô Mộc, sau đó cô còn giúp cô nàng chỉnh sửa lại y phục và đầu tóc cho gọn gàng.

Tô Mộc vừa nhìn thấy người mà bản thân có thể dựa vào ngay lập tức trở nên vỡ òa, nước mắt cũng rơi xuống.

“Dao ca...”

“Ngoan!” Long Quân Dao hơi mỉm cười xoa xao đầu của Tô Mộc.

Long Thi Tịnh và Khương Trạch Dương khi này đưa mắt nhìn qua hai người đang đứng cách họ không xa thì liền giật mình.

Đây không phải Lưu Quân Dao ư? Tại sao cô ta lại ở đây?

Nam chính sau khoảng thời gian khá dài gặp lại người xưa thì trong lòng bỗng nổi lên một cảm xúc không tên.

Cô vẫn xinh đẹp như thế! À không, phải nói là bây giờ cô còn đẹp hơn ngày trước. Nhưng có điều là, cô hơi cao quá thì phải? Ngày trước cô chỉ đứng đến vai hắn nhưng bây giờ có lẽ cô còn cao hơn cả hắn.

“Lưu Quân Dao, là cô! Cô là Lưu Quân Dao! Suốt một năm rưỡi qua cô đi đâu thế?” Khương Trạch Dương vui mừng khi gặp lại người xưa liền chạy đến bên cạnh lây mạnh vai Long Quân Dao.

“Thế thì phải hỏi Long Thi Tịnh tiểu thư rồi. Long tiểu thư, những gì cô mang đến cho tôi, suốt đời tôi sẽ không quên đâu.” Vừa đáp, Long Quân Dao không liếc nhìn lấy Khương Trạch Dương lấy một cái, cô lạnh nhạt gạt bàn tay của hắn ra rồi đưa mắt nhìn Long Thi Tịnh đang run lên ở sau lưng nam chính.

Gì đây? Chẳng phải mới mấy giây trước còn rất dữ dằn sao? Sao bây giờ bỗng hóa thành con thỏ nhỏ nhút nhát rồi?

Nhìn nữ chính đang không ngừng run lên từng cơn, cô ta không dám đối mặt mà chỉ có thể né tránh ánh mắt của Long Quân Dao.

Cười nhạt một cái rồi Long Quân Dao bế Tô Mộc lên ôm ra ngoài.

Đi lướt qua thân thể của Long Thi Tịnh đang run run, Long Quân Dao dừng lại một nhịp, cô ghé sát bên tai cô ta nhỏ giọng thì thầm:

“Em gái, hãy cố mà sống cho tốt!”
Bình Luận (0)
Comment