Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 30.3

Editor: Endy.

Kỳ thật Phí Hiên nghĩ cũng không hoàn toàn đúng. Anh có thể làm lung lay An Sênh, một phần là vì những hành động nhỏ ấm áp, nhưng phần lớn là An Sênh có thể cảm nhận được sự chân thành của anh.

Rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều biết làm như thế nào, nhưng có rất ít người nguyện ý làm, kiên trì làm.

Giữa người với người, có nóng có lạnh, ngay từ đầu khí thế ngất trời, nhưng từ từ, theo thời gian càng quen thuộc, rất nhiều thứ bắt đầu nguội lạnh, tìm không thấy được cái cảm giác ban đầu.

Nhưng Phí Hiên vẫn kiên trì lấy lòng, không chỉ làm cô cảm động, không mang đến cho cô cảm giác nhạt nhẽo, mà vẫn luôn duy trì sự mới mẻ, đây là điều rất khó làm được.

Có lẽ một phần nguyên nhân là vì Phí Hiên không đem cô đuổi tới tay, nhưng không thể không phủ nhận, An Sênh đúng là động tâm.

Nếu không có kịch bản, không có nam chính nữ chính, thế giới này chỉ là một thế giời bình thường, không phải là một hệ thống vận hành thế giới tiểu thuyết, có một người chịu đối xử như vậy với cô, đừng nói kiểu người đẹp trai ngời ngời lại nhiều tiền như Phí Hiên, lại ôn nhu chăm sóc, chỉ cần là một người bình thường, An Sênh cũng sẽ đáp ứng.

Nhưng không có nếu như, cho nên cô cũng không dám đáp ứng, ngay cả lúc vui vẻ cũng không dám cười quá bừa bãi, quá lớn tiếng.

Ăn xong, hai người đến rạp chiếu phim. Trong khu chiếu phim, từng đôi từng đôi tình nhân, An Sênh cùng Phí Hiên ngồi ở một cái bàn nhỏ bên cạnh, tuyệt không có vẻ đột ngột.

Phí Hiên đi mua bỏng ngô, mua khoai tây chiên vị cà chua, lại mua loại nước trái cây An Sênh thích. Bộ phim còn nửa tiếng nữa mới tới giờ khởi chiếu, đầu hai người tụm lại chơi game.

Hai người đánh vài ván, phim mới bắt đầu, Phí Hiên chọn vị trí ở phía sau, rạp chiếu phim cũng không nhiều người, màn hình cũng không phải loại cỡ lớn.

Tiếng âm nhạc vang lên, không phải âm thanh của bất kì loại nhạc cụ nào, mà là tiếng huýt sáo du dương của một người.

Khoảng thời gian trước, An Sênh trong lúc vô tình tìm thấy một bộ phim. Nam chính còn thiếu niên, cãi nhau kịch liệt cùng người cha, nguyên nhân là người cha muốn kết hôn cùng một người phụ nữ lớn hơn anh vỏn vẹn 5 tuổi, anh ta không đồng ý.

Nhưng rất nhanh, bi kịch ập tới, không chỉ cướp đi người cha, mà còn lấy mất khả năng đi đứng của anh ta.

Bộ phim này tên là “Mẹ nhỏ”, sau khi người cha qua đời, mẹ kế không vứt bỏ anh, mà chăm sóc anh vài năm, tất cả tiền bạc đều tích cóp để chữa bệnh cho anh. Chỉ cần anh muốn cái gì, vô luận dùng cách nào cũng sẽ đưa tới cho anh.

Năm tháng im lặng trôi qua, hai người sống nương tưa lẫn nhau, đương nhiên, nam chính yêu mẹ kế của anh, nhưng cuối phim, “mẹ nhỏ” này lại chạy.

Cốt truyện rất bình thường, nhưng kỳ lạ lại làm An Sênh xúc động. Đạo diễn là người có chút danh tiếng, khắc hoạ nhân vật khá tốt, những hình ảnh hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhìn như rất bình thường nhưng lại làm người rơi lệ.

Cuối cùng, nam chính tìm đến “mẹ nhỏ”, hai người cãi nhau kịch liệt.

Toàn bộ An Sênh xem rất chuyên chú, Phí Hiên đối với phim ảnh không có cảm giác, nên liền đặt lực chú ý lên người cô. Nương theo ánh sáng trong rạp, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm cô.

Trên màn hình, thiếu niên đã thành chàng thanh niên, dựa vào năng lực chính mình để lấy được thành công, đem công ty của ba anh kinh doanh trở lại.

Bởi vì gắn chi giả, tư thế đi của anh rất quái dị, hơn nữa còn cần đến nạn để duy trì cân bằng.

Trên màn hình anh ta chống nạn, từ từ đi theo một người phụ nữ bưng chậu nước, đi trong ngõ nhỏ.

“Đốc..đốc..đốc..” mỗi một bước đi, tiếng chân nạn nện trên nền đất.

Người phụ nữ kia rốt cuộc cũng bị âm thanh kia hấp dẫn, từ từ quay đầu lại, nhìn chàng thanh niên ở phía sau, chậu nước trên tay rơi xuống đất.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai người, khảm lên một tầng ánh sáng mềm mại.

Người thanh niên đứng cách cô không xa, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Theo tôi về nhà.”

“Tôi không trở về, cậu đừng si tâm vọng tưởng, tôi là mẹ cậu.” Người phụ nữ muốn quay đi.

Anh ta ném nạn, bước nhanh chạy lên trước bắt lấy tay cô, ép cô lên vách tường cũ nát.

Hơi nước ngưng tụ trong khoé mắt, gân xanh trên trán nổi lên, môi run run một lúc lâu, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ, cắn răng nghiến lợi hỏi cô, “Năm đó, em theo ba tôi căn bản không ở cùng một chỗ, nhiều năm như vậy em vẫn tận lực chiếu cố tôi, liền con mẹ nó là vì làm mẹ tôi sao?!”

Hình ảnh cuối cùng, dừng lại tại khoảng khắc người phụ nữ buông mi mắt, cô đang nhìn chàng thanh niên gắn chi giả, màn hình chiếu cận cảnh gò má cô, ngay cả lông tơ trên mặt đều thấy rõ, nhưng lại nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.

Phim kết thúc, bóng tối bao trùm làm cho người khác nghĩ sâu hơn, ý còn chưa hết.

Sau khi màn hình tối đen, là một giọng nam trầm thấp độc thoại.

Đây chính là cuộc sống, trừ cái chết, đều không có kết cục.

Phía trước có hai cô gái nhẹ nhàng khóc thút thít, An Sênh không khóc, nhưng cô xem rất nhập tâm, xem chi tiết hai người trong phim sống nương tựa lẫn nhau.

Màn hình lớn sáng lên, An Sênh chuẩn bị đứng dậy thì mới phát hiện, Phí Hiên không biết từ lúc nào đã giữ tay cô lại.

Lúc đèn sáng, cô phát hiện anh đang nhìn cô. Trong rạp chiếu phim, nhạc dạo rất lớn, cảnh tượng cảm động, nam chính khóc lớn, nữ chính rơi lệ, An Sênh đều không nghĩ sẽ khóc, nhiều hơn là hưởng thụ, là đắm chìm vào câu chuyện của người khác, ảo tưởng chính mình cũng có thể chờ đợi.

Nhưng khoảng khắc ánh đèn bật sáng, cô nhìn thấy Phí Hiên nhìn vào mắt cô, đột nhiên có chút ức chế không nhịn được muốn khóc.

Cô lựa chọn làm một nhận vật pháo hôi (nhân vật phụ), liền thật sự không thể nhảy ra khỏi cái vòng lẩn quẩn này sao?

Bình thường An Sênh cũng không dám nghĩ sâu, chỉ cảm thấy bây giờ cô có thể cùng Phí Hiên ở chung, đã là may mắn.

Nhưng giờ này khắc này, cô cùng Phí Hiên đối diện, nhìn thấy tình cảm trong mắt anh, cảm giác được lòng bàn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ đã rịn ra một lớp mồ hôi, An Sênh khống chế không được nghĩ.

Cô đã chết qua một lần, cũng xem như vì nam chính mà chết, thời gian dài như vậy cái gì cũng không phát sinh. Có phải hay không cô đã thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn kia?

Kịch bản thật sự không thể dịch chuyển sao? Nam chính cuối cùng cũng sẽ yêu nữ chính sao? Nếu nam chính không cùng nữ chính ở cùng một chỗ, thế giới thật sự sẽ sụp đổ sao?

Đoàn người trong rạp chiếu phim lục tục ra ngoài, Phí Hiên cùng An Sênh ai cũng không có động, mười ngón đan xen, dẫn tới ánh nhìn của nhiều người.

Nhưng hai người cũng không để ý, An Sênh ở trong lòng chất vấn, sau đó lại đang phủ định.

Nhưng không thể bỏ qua, vách ngăn giữa cô và Phí Hiên đã muốn xuất hiện vết rạn, chỉ cần một động tác nhẹ liền vỡ vụn.

Phí Hiên lôi kéo tay An Sênh, từ từ lôi cô tới gần, thẳng đến khi có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người, An Sênh như cũ ngồi trên ghế, không tránh né.

Tim Phí Hiên đập rất nhanh, anh nhìn thấu An Sênh đã động tâm, hưng phấn không kiềm chế được. Anh hiểu được phải nắm bắt cơ hội.

Phí Hiên nhẹ giọng mở miệng, gọi “Sênh Sênh…” trên màn hình lớn đang chiếu cảnh kết, vẫn là tiếng nam chính huýt sáo du dương, không khí phi thường thích hợp để đùa giỡn lưu manh.

Nhưng tại thời điểm môi hai người sắp chạm nhau, còn kém một cm, nhân viên rạp phim chạy vào.

“Bộ phim đã kết thúc, xin mời quý khách rời phòng chiếu theo lối này!” nói chuyện là thanh âm hùng hậu, giọng nói như tiếng chuông đồng, vang vọng khắp rạp chiếu phim.

An Sênh bị tiếng rống làm run run, Phí Hiên vốn ngại tay vịn ở giữa có chút xa, muốn đứng dậy, ngồi xổm ở kẽ hở giữa hai hàng ghế, bị người đàn ông rống một tiếng, sợ tới mức chân run run, quỳ xuống đất, đầu vừa lúc chụp trên đùi An Sênh.

An Sênh nhịn không được, phì cười một tiếng. Phí Hiên thẹn đến mặt đỏ bừng bừng, ngẩng đầu nhìn cô một chút, uỷ khuất vô cùng.

Dưới sự thúc gịuc của nhân viên quản lý rạp, hai người rất nhanh bước ra khỏi rạp chiếu phim.

Bây giờ đã là 12h đêm, trên đường cơ bản không có ai, vừa ra khỏi cửa, một trận gió thu thổi tới, An Sênh khép chặt quần áo, liền cảm giác được trên vai trầm xuống. Cô phát hiện Phí Hiên đã cởi áo khoác, choàng lên vai cô.

Tại hệ thống không gian chủ, xem các nhân vật xuyên không tới các thế giới tiểu thuyết, từng nhìn vô số kịch bản.

Nhưng chân chính xảy ra trên chính bản thân mình, quần áo Phí Hiên còn mang theo hơi ấm thuộc về anh, xuyên qua lớp áo khoác của cô tiến vào, khiến cho cô nháy mắt như ngâm mình trong dòng nước ấm, không thể ức chế được tâm liền mềm mại.

Cô đi vài bước về phía trước, vẫn bị cơn gió thổi vào run rẩy, xoay người nhìn thoáng qua Phí Hiên.

Hai người nhìn nhau một lát, đều nở nụ cười.

“Em còn muốn ăn chút gì không?” Phí Hiên đứng bên cạnh An Sênh, chỉ vào cửa hàng thức ăn nhanh 24h cách đó không xa, “Muốn ăn cái kia không? Là các món nướng em thích?”

An Sênh đứng bên đường, hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ ban đêm, không đáp câu hỏi của anh, mà quay đầu hỏi, “Anh không lạnh sao?”

Cô không hỏi Phí Hiên còn cứng rắn chống đỡ, cô vừa hỏi anh liền đánh run rẩy một cái, răng nanh đập vài cái, sau đó kiên cường nói, “Lạnh! Nhưng vì để kim chủ không lạnh, tiểu bạch kiểm tôi phải tu dưỡng!”

An Sênh muốn đem áo khoác trả lại cho Phí Hiên, nhưng lại nghĩ đến tiền mồ hôi nước mắt của cô bị tiêu xài, đem quần áo ôm chặt, biểu tình tán dương, “…Ngài thật chuyên nghiệp.”

Phí Hiên run cầm cập khoanh tay đến gần cô, đứng dưới bậc, che chắn thân thể cô, tiếp tục hỏi, “Ăn chút đồ ăn khuya, em muốn ăn cái gì?”

“Kỳ thật lúc này, khách sạn Thân Thị mở cả đêm…” Phí Hiên nói một nửa, bị An Sênh u u trừng mắt, lập tức nhấc tay thề, “Tôi không có bất cứ tà niệm nào, tôi nói khách sạn là khách sạn nhà tôi, trong đó có đủ loại đồ ăn. Nếu bây giờ không có, tôi đi cũng phải có!”

An Sênh đương nhiên biết, bởi vì cô đã từng làm trong khách sạn đó. Lại nói có khách sạn nào lại đóng cửa ban đêm, đồ ăn khách sạn Thân Thị quả thực rất mê người, nhưng bây giờ không thể đi. Hai người trai đơn gái chiếc đêm hôm khuya khoắt chạy tới khách sạn, nói là ăn khuya, có quỷ mới tin.

Hơn nữa hiện tại An Sênh có chút hỗn loạn, bình thường Phí Hiên đều đặc biệt quy củ, hôm nay không biết như thế nào, hữu ý vô ý luôn dựa gần vào cô, quát một chút cọ một chút, bị cô bắt gặp liền chạy đến lấy lòng cười.

Cô có chút buồn rầu, Phí Hiên quá thông minh, cô động tâm nửa điểm cũng không thể gạt được ánh mắt của anh.

“Lẩu cay dưới lầu lúc này vẫn còn mở.” An Sênh cúi đầu, thấp giọng nói, “Tôi muốn về nhà.”

Phí Hiên muốn mang An Sênh đi ăn đồ ngon thầm nghĩ, “Lẫu cay không có dinh dưỡng, ăn xong ngực sẽ nhỏ lại, chồng sẽ không cần em…”

An Sênh không thèm để ý, “Không dinh dưỡng liền không dinh dưỡng, vừa lúc đỡ được ít thịt, nhỏ liền nhỏ, dù sao tôi cũng chưa có chồng.”

Phí Hiên dở khóc dở cười, “Lẩu cay nhiều mỡ nhiều calo lại nóng, như thế làm sao lớn được?”

An Sênh cũng quay đầu cùng anh cố chấp, “Nhiều mỡ nhiều calo, như thế nào không dinh dưỡng…”

Phí Hiên thấy cô cố chấp, cơn gió thổi qua lạnh thấu tâm can, nhấc tay đầu hàng nói, “Được được được, về nhà, nhưng mà lần sau không thể lại ăn lẫu cay…”

An Sênh hừ một tiếng, Phí Hiên đè lại bờ vai cô, khép lại quần áo cô một chút, “Tôi đi trước lấy xe, em ở đây chờ tôi.”

Sau khi nói xong liền bước xuống đường, An Sênh nhìn bóng dáng Phí Hiên chạy đi, vụng trộm cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi nước hoa trên áo khoác của anh. Cô đã sớm ngửi thấy, không biết Phí Hiên xịt lúc nào…

Là mùi lần trước cô khen thơm.

Tiếp tục hít sâu một hơi không khí ban đêm, đối với bóng dáng Phí Hiên cười một cái.

Chỉ là cô chưa cười sâu, đột nhiên nổi lên một trận gió xoáy, cuốn những chiếc lá rụng.

An Sênh lấy tay che trước mặt, híp mắt chạy đến chỗ bên cạnh, mới chạy ra khỏi phạm vi gió xoáy, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua hướng Phí Hiên, sau đó chợt mở to hai mắt---

- Hết chương 30- 
Bình Luận (0)
Comment