Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 38.2

Editor: Endy.

Lúc này anh mới dừng lại, nửa ngồi xổm xuống đem An Sênh đặt lên mặt đất, đỡ cô đứng dậy. Trong chốc lát, không biết có phải vì quá kích động hay không mà cô có chút đứng không vững.

Bất quá cũng không cần biết cô có đứng vững hay không, bởi vì Phí Hiên trực tiếp ôm cô bằng hai tay, cất bước tiếp tục đi về phía trước.

An Sênh không phối hợp, rơi xuống vài lần. Ý cười nơi khoé miệng Phí Hiên bắt đầu dần dần đồi bại, đợi đến khi cảm giác được thân thể anh xảy ra biến hoá, An Sênh lập tức như bị điện giật, giữ chặt cổ Phí Hiên, cả người leo lên trên thẳng tắp, vững vàng quắp hai chân lên eo anh.

Hô hấp Phí Hiên hơi bất ổn. Không thể không nói, trận vừa rồi tuy rằng cũng không tính là có tiến triển, nhưng vẫn rất mỹ vị.

Tự đáy lòng anh khuyên nhủ An Sênh, “Em ngoan ngoãn, mở cửa sau không dễ dàng như vậy, cẩn thận anh…”

An Sênh che tai lại, không dám cùng Phí Hiên đối diện, cũng không dám đáp lại lời anh, không dám giãy dụa, cũng không dám đòi xuống.

Phí Hiên nhìn bộ dạng bây giờ của cô, cảm giác báo được thù vì bị cô ghét bỏ dơ bẩn, nghiêng đầu cắn vành tai An Sênh một cái, lưu manh nói, “Chọc anh nóng nảy, phải trừng trị em.”

Quãng đường còn lại An Sênh hết sức nhu thuận, thậm chí lúc vòng qua phòng, cô còn đem đầu chôn trên vai Phí Hiên.

Không phải vì lý do gì khác, An Sênh sợ gặp nhân viên phục vụ, bởi vì quần áo hai người đều ướt, dán lên người, thật sự là chướng tai gai mắt.

Hơn nữa, vừa rồi hai người còn làm chuyện không đứng đắn, An Sênh có chút chột dạ.

Cuối cùng cũng vào phòng, lúc này Phí Hiên mới đem An Sênh buông xuống. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Phí Hiên nhìn bóng dáng hốt hoảng của cô, khoé miệng gợi lên ý cười. Anh đơn giản đem mảnh vải duy nhất trên người bị ướt ném đi, ngồi vào sofa, cầm lấy một cái nệm, ngửa đầu bắt đầu hồi tưởng hương vị vừa rồi.

Vừa rồi sắc mặt An Sênh đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn hơi nước, thật sự quá mê người. Phí Hiên không phải là một người tuỳ tiện, trừ An Sênh ra, bên ngoài anh cũng không có người phụ nữ nào khác.

Vừa rồi anh thật sự có chút không kiềm chế được, muốn đè người trực tiếp ăn.

Nếu thật sự ăn, lúc An Sênh phục hồi tinh thần cũng không oán đến trên đầu anh. Phí Hiên trêu chọc, An Sênh nhất định không chịu nổi.

Nhưng anh không nghĩ như vậy, anh dùng chiêu này chỉ là muốn tạo thêm chút hiệu ứng. Lúc nhìn thấy biểu hiện chống cự của An Sênh, anh cũng chỉ là thử thăm dò cô mà thôi.

Kết quả xem như ngoài ý muốn. Thời điểm anh tiếp nhận Phí Thị, đã từng giúp đỡ một giáo sư đại học, người bị xem là kẻ điên cuồng trong mắt người khác.

Sở dĩ Phí Hiên giúp ông, đơn giản vì ông chính là người đã từng dạy anh. Tuy rằng không tính là ân sư, nhưng bởi vì một điểm lòng trắc ẩn, không muốn khiến ông thành trò cười của người khác.

Ngay từ đầu, anh cũng không biết vị giáo sư này đã làm cái gì, chỉ đơn giản là vì anh có năng lực, vừa lúc có thể duỗi một tay giúp đỡ, cho nên mới giúp ông.

Giáo sư ở trong nước giằng co một thời gian, sau đó nói với Phí Hiên muốn chút tiền chạy ra nước ngoài. Phí Hiên vẫn luôn không chú ý.

Nhưng đột nhiên có một ngày, anh nhận được chuyển phát nhanh quốc tế, bên trong là các túi nhỏ, chừng hai kí, kèm lời nhắn đến từ vị giáo sư được anh giúp đỡ. Mấy thứ này là gửi cho anh.

Sau này Phí Hiên mới biết được, loại nước hoa này không có tên, được điều chế trên một hòn đảo nhỏ, chuyên dùng để dụ dỗ người khác. Phí Hiên biết, nhưng ông giáo sư kia căn bản không hề thiếu nợ anh.

Chẳng qua tóm lại vì lúc trước có giao tình, nếu như Phí Hiên nói muốn, giáo sư tỏ vẻ sẽ tự mình điều chế cho anh.

Nước hoa tổng cộng có 6 loại, đặt tên là 1,2,3,4,5,6, không biến hoá đa dạng, nhưng hiệu quả lại phi thường kinh người.

Phí Hiên dùng đến loại số 3, sau loại này, một khi dùng đến 4-5-6 sẽ rất dễ bị nghiện, rất khó để bỏ, mà chỉ cần An Sênh nghiện, cả đời này cũng không thể rời xa anh.

Từ loại số 1 đến số 3, trên cơ bản chỉ khác nhau về mức độ khơi gợi cùng chút ít công dụng gây tê. Từ số 4 đến số 6 mới là trí mạng.

Rốt cuộc trong đó có thành phần gì, có người muốn phân tích, nhưng vẫn không thành công. Nước hoa này bán rất chạy, bởi vì chỉ cần dựa theo trình tự dùng 6 loại, đừng nói là người, ngay cả mãnh hổ hoang dại cũng sẽ ngoan hiền như mèo con.

Nghe nói công dụng của nó rất thần kỳ, không phải bởi vì nó có thể biến một con hổ thành mèo, mà bởi vì đối với bản thân người sử dụng ảnh hưởng rất nhẹ, thậm chí liên tục sử dụng còn có thể tránh các bệnh ác tính.

Mà thứ này, không phải ai cũng có thể mua được.

Phí Hiên tự tin anh có thể mua cho An Sênh cả đời, để cô trở thành “tiểu miêu” ngoan hiền của anh. Chỉ là hiện tại, Phí Hiên có chút do dự.

Cô thật sự rất hợp tâm ý anh, anh hy vọng hai người có thể phát triển một cách tự nhiên, cô nguyện ý chờ ở bên cạnh anh.

Về loại chuyện này giữa hai người, Phí Hiên rất có kiên nhẫn. Anh muốn chờ cô chân chính nguyện ý giao cho anh.

Sau khi vào nhà vệ sinh, An Sênh cởi qu@n áo ướt nhẹp, mở vòi sen tắm rửa. Nhưng tắm được một nửa cô mới chợt nhớ ra một việc, cô không có mang quần áo sạch vào để thay.

An Sênh đứng dưới vòi sen sửng sốt trong chốc lát, rồi cô chợt nhận ra thêm một vấn đề muốn đòi mạng hơn. Cô không có mang theo quần áo đến đây, nhưng sao Phí Hiên còn chưa đưa quần áo tới?

Phí Hiên đúng thật là rất cẩn thận săn sóc, sau khi An Sênh tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm bọc người lại, cảm thán chính mình, mới có bao lâu mà đã ỷ lại Phí Hiên.

Cô cũng đem tóc bọc lại, mở một khe hở cửa, thò đầu dáo dác tìm kiếm bóng hình của Phí Hiên ở đâu.

Có hai phòng tắm, chẳng qua cái trong phòng ngủ có cũng như không, mặc dù có bồn tắm lớn, nhưng vách ngăn lại làm bằng thuỷ tinh trong suốt, An Sênh không dám dùng.

Cô tắm rất nhanh, đoán hiện tại anh hẳn là đang tắm rửa trong phòng tắm kia. Nếu như vậy, cô chỉ cần chạy thật nhanh qua phòng khách, đến phòng ngủ lấy quần áo.

Chẳng qua An Sênh mới ló đầu ra, thanh âm Phí Hiên vang lên sau cửa phòng tắm.

“Quên mang quần áo a, của em đây.” Phí Hiên nói, “Qu@n lót chỉ có một cái, trước em cứ mặc, lát nữa anh sẽ đi hỏi xem có chỗ nào bán không.”

An Sênh hoảng sợ, đầu đặt trên khung cửa, bất quá rất nhanh đã vươn tay cầm lấy quần áo anh đưa tới, chuẩn bị lùi về phòng tắm, ai ngờ Phí Hiên lại chụp lấy tay cô.

“Anh làm gì…” An Sênh vừa sốt ruột, đầu đập vào khung cửa, đau đến nhe răng trợn mắt, “Anh buông ra, Phí Hiên!”

Phí Hiên đã kéo cửa ra, tay An Sênh nắm chặt khăn tắm, quay người về phía vách tường.

Phí Hiên nhìn thoáng qua, có chút không biết nói gì, “Em có gì mà phải trốn? Che dấu như vậy làm gì, trên đường đi còn có nhiều người lộ hơn…”

“Vậy anh cứ đi trên đường mà ngắm, ở đây đùa giỡn lưu manh cái gì!” An Sênh ôm quần áo, xấu hổ đến nỗi hai tai đều đỏ bừng.

Anh nhướn mày dựa vào khung cửa, “Em nói anh vì cái gì đùa giỡn lưu manh?”

Anh bước về trước hai bước, từ phía sau ôm lấy cô, đôi môi dán lên đầu vai ướt sũng của cô, nhẹ nhàng hôn, làm nũng nói, “Anh nếu thật sự ngắm những người đó, đùa giỡn lưu manh với họ, em bằng lòng sao?”

An Sênh vừa rồi đã nhìn thấy Phí Hiên chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc cũng không lau khô, trên người còn đọng nước, mặc dù không có những cơ bắp k1ch thích mắt người, nhưng những đường cong đó đặc biệt quyến rũ.

Nhưng với mức độ tiến triển này cũng quá thần tốc rồi, An Sênh thật sự không chịu nổi. Phí Hiên từ phía sau ôm lấy cô, cằm đặt trên vai An Sênh làm cô rụt lại. Anh hôn hôn tóc cô, cúi đầu cắn bả vai cô một cái.

“Phí Hiên, anh đừng làm loạn.”hô hấp An Sênh có chút rối loạn, “Em, em phải thay quần áo…”

Anh rầm rì một tiếng, nhưng không buông An Sênh ra, mà nắm lấy vai, xoay người cô lại về phía anh, đem cô ấn vào ngực.

Ngón tay dọc theo khuôn mặt, thuận đến cằm, cuối cùng rơi xuống vai An Sênh.

“Giống như có một câu anh vẫn chưa nói ra.” Hầu kết Phí Hiên lăn lộn, kề sát vào tai An Sênh, âm thanh réo rắt, làm màng nhĩ người nghe ngứa ngứa.

Phí Hiên nói, “Em thật đẹp.”

- Hết chương 38.2-
Bình Luận (0)
Comment