Editor: Endy.
“Ai u…” An Sênh nở nụ cười, ôm lấy cổ hôn hôn anh, “Không còn sớm nữa, rửa mặt đi ngủ.”
Phí Hiên gian nan ép sự hưng phấn xuống. Buổi tối anh đưa ra đề nghị t ắm chung, bị An Sênh ném cho một ánh mắt săc lẹm. Cô vào tắm trước, vào chưa được bao lâu, cửa phòng tắm liền vang lên tiếng gõ cửa.
Phí Hiên nói, “Tại sao ấm điện không sáng đèn, em mau nhìn xem.”
An Sênh cúi xuống, “Sao lại thế được, em mới mua mà.” Cô muốn xông ra, nói “Chờ em ra ngoài xem.”
Phí Hiên đứng trước cửa nheo mắt, nhìn bóng người di chuyển trên cửa kính mờ.
Anh đặt ấm điện về vị trí cũ, không lâu lắm, anh tắt âm thanh TV, lại hô lên “TV sao lại không có sóng!”
An Sênh nghi ngờ nói, “Không thể nào, vẫn chưa tới hạn cuối năm mà…Ai nha, anh cứ ngồi chơi game trước, chờ em tắm xong sẽ ra xem sao.”
Phí Hiên cởi áo, quấn một cái khăn tắm quanh hông, bên trong không mặc gì, lộ ra đôi chân dài có thể áp đảo bạn trai cô bé cùng phòng bất cứ lúc nào, mang dép lê đi lại trong phòng, suy nghĩ lý do gì để lừa An Sênh mở cửa.
Quả thật Phí Hiên giống như những lời An Sênh nói, chỉ cần phát hiện cô mềm lòng một chút sẽ lập tức tiến công.
An Sênh mời anh ở cùng, đáp ứng chia cho anh một nửa giường, Phí Hiên cảm thấy đây chính là sự khởi đầu để “mềm hoá” An Sênh. Anh chủ động, lại chủ động, không thể ăn được nhưng cắn hai cái cũng không xem như quá phận.
Anh đi hai vòng trong phòng, nhìn di động trên bàn, đột nhiên nảy ra ý tưởng, chậm rãi cười rộ lên, cái đuôi ác ma lắc lư, mở tiếng chuông di động của cô.
Sau đó thật tự nhiên tự biên tự diễn, “Đúng vậy, là tìm An Sênh sao? Được được, ban ngày cô ấy có đi tìm việc…”
Tiếp theo chính là một trận tiếng bước chân chạy về phía nhà tắm. Phí Hiên cầm điện thoại trực tiếp thả trên ngăn tủ, tay không gõ cửa, “Sênh Sênh, Sênh Sênh, nhanh, có người gọi điện thoại cho em..”
An Sênh nghe được tiếng chuông di động, chẳng qua cô không nghĩ đó là cuộc gọi từ chỗ xin việc, chỉ nghĩ là ba mẹ gọi hỏi thăm. Nghe tiếng Phí Hiên nhận điện thoại, thầm cười muốn nghe xem anh nói như thế nào thì nghe anh nói đến việc nhận lời xin việc.
Chuyện này rất quan trọng, suy nghĩ nhanh chóng, sau đó dùng khăn tắm qua loa quấn quanh người, lau khô tay, mở ra một khe hở, vươn tay, “Đưa cho em.”
Sau đó tới tay cô không phải là di động, mà là móng vuốt nóng hầm hập của Phí Hiên.
Dẫn sói vào nhà, ngay cả bài hát của thỏ con ngoan ngoãn cũng vô dụng.
An Sênh vừa thấy tay anh liền biết bản thân bị lừa, dùng một chút lực, chết tử tế cũng không xong, khăn tắm trên người rơi xuống đất.
Thầm chửi cái khăn tắm một tiếng, cô ngồi xổm xuống nhặt lên, Phí Hiên nhân cơ hội tiến vào.
Chuyện tiếp theo không cần nghĩ cũng biết, lúc này không có tác dụng của nước hoa, toàn bộ quá trình An Sênh đều tỉnh táo. Phí Hiên khốn kiếp, bá đạo, anh làm càn sung sướng, còn có anh kêu tên cô bằng ngữ điệu trầm thấp.
Lúc sau Phí Hiên tắm cho hai người, An Sênh lười biếng dựa vào anh, dù sao cũng đã bị anh khi dễ.
Anh vẫn luôn cười, trên mặt đều là ngọt ngào, cái loại thoạt nhìn khiến cho người khác cảm thấy khó xử.
An Sênh thấy anh cao hứng như vậy, môi động vài lần nhưng cũng không nói ra lời anh gạt người.
Vừa rồi nghe Phí Hiên nói có chỗ tuyển dụng gọi, An Sênh rất vui mừng, kết quả là không vui được bao lâu, hiện tại có chút mất mác.
Nhưng rất nhanh Phí Hiên đã bổ sung chỗ mất mác đó, hai người rửa mặt xong xuôi, sấy tóc cho nhau mới leo lên giường.
Anh nằm một lát, đẩy đẩy An Sênh, “Em có đói bụng không? Anh có chút đói bụng…”
Phí Hiên nói, “Anh muốn ăn mỳ em nấu, nấu cho anh một bát đi.”
An Sênh nheo mắt lại, nhìn anh trong chốc lát, nhớ đến lời cô bé cùng phòng. Hai người sinh hoạt chung sẽ rất dễ dàng nhìn ra bộ mặt thật của người đàn ông đó, đại đa số đàn ông lúc theo đuổi thì ân cần, sau khi có được liền lộ ra bản tính.
An Sênh tựa vào giường, “Em cũng đói bụng, nhưng em không muốn nấu.”
Cầm di động nhìn thoáng qua thời gian, nói với Phí Hiên, “Em muốn ăn đồ nướng, hay là anh đi mua cho em một phần được không?”
Một chút chần chừ cũng không có, Phí Hiên vén chăn đứng dậy, đi đến ngăn tủ bên cạnh, vừa lấy quần áo mặc vừa hỏi cô, “Heo, bò, dê, em muốn thịt nào? Anh nhớ em thích ăn bò tơ, nhộng tằm và gân bò đúng không?”
An Sênh sửng sốt một chút hỏi anh, “Anh làm cái gì?”
Phí Hiên đã mặc áo xong, đang lấy quần dài mặc vào, “Không phải em nói muốn ăn đồ nướng sao? Chỗ đó cũng không xa, lúc này khẳng định vẫn còn mở cửa, anh lái xe đi rất nhanh sẽ về.”
An Sênh không thể nói rõ tư vị trong lòng, nhìn Phí Hiên mặc quần áo xong xuôi, lấy chìa khoá xe, đến bên giường hôn cô một cái.
“Cũng không xa, anh đi 20 phút rồi về.” Phí Hiên nói, “Em có muốn theo anh không?”
An Sênh không lên tiếng, anh còn nói, “Anh đã kiểm tra qua cửa sổ, em ở lại phòng cũng không sao. Anh chưa gửi tin nhắn, em không được mở cửa. Có sợ không?”
An Sênh lại không có tiền đồ, mắt đỏ lên, nhưng rất nhanh cô đã áp xuống. Anh đã mặc quần áo xong, đi tới cửa, cô mới từ trên giường nhảy xuống, chân trần bổ nhào lên lưng Phí Hiên.
“Anh không cần đi, em không muốn ăn đồ nướng nữa. Bây giờ em đi nấu mỳ, hai người chúng ta cùng ăn…”
Phí Hiên nghi hoặc nhìn cô, “Không phiền đâu. Nếu em không dám ở phòng…” anh cười cười, “Bằng không anh dùng chăn trùm lại, em cũng không cần mặc quần áo, nhét ở trong xe, chúng ta cùng đi?”
An Sênh lắc đầu, chịu đựng chóp mũi chua xót, “Thật em không muốn ăn, anh không cần đi, tối khuya như vậy ép buộc cái gì…”
“Em nấu mỳ, không còn trứng gà nhưng có rau xanh.” An Sênh đẩy Phí Hiên, “Anh nhanh đi thay đồ đi.”
Nói xong rồi đi về phía phòng bếp, Phí Hiên đi sau lưng cô, đứng tại cửa phòng bếp trong chốc lát mới phản ứng được, nghiêng đầu hỏi An Sênh, “Em có phải đang đùa giỡn anh không?”
Giọng điệu của anh không chút tức giận, ngược lại mang theo ý tứ làm nũng, đem những lời ban ngày của An Sênh trả cho cô, “Em…cái bà cụ xấu tính này…”
An Sênh vẫn chịu đựng nén nước mắt, cứ như vậy bị Phí Hiên ép chảy ra ngoài. Cô chảy hai hàng lệ, quay đầu, làm Phí Hiên sợ tới mức không thốt nên lời.
“Làm sao lại khóc?” Phí Hiên vội vàng tiến lên, “Em muốn ăn đồ nướng, vậy chúng ta liền đi, em không cần uỷ khuất. Bây giờ em muốn ăn bánh ngọt Thành Nam, anh cũng sẽ tìm mọi cách để họ mở cửa, em đừng khóc nữa, bảo bối…”
Anh càng nói như vậy, An Sênh khóc càng dữ dội hơn, Phí Hiên lại hỏi, “Em có chỗ nào không thoải mái sao?Không thoải mái thì không nấu mỳ, không ăn, không ăn nữa.”
“Không phải không thoải mái.” An Sênh vừa khóc vừa nói.
“Vậy em đây là như thế nào?” Phí Hiên dở khóc dở cười, chỉ có thể liên tục lau nước mắt cho cô.
An Sênh khóc thút thít vài tiếng, miễn cưỡng dừng lại, quay đầu đi nấu mỳ, “Không có gì, không phải lần trước anh cũng thấy rồi sao? Sợ rồi à.”
Phí Hiên nở nụ cười, “Khóc hai lần có cái gì phải sợ? Anh chỉ sợ về sau em sợ anh…”
Câu sau anh nói rất nhỏ, An Sênh không nghe rõ, quay đầu hỏi, “Anh nói cái gì?”
Phí Hiên lắc lắc đầu, lấy gói mỳ khỏi tay cô, “Lần sau không mua những thứ này nữa, không có dinh dưỡng.”
An Sênh tiếp nhận, “Không phải anh muốn ăn?”
Anh hắc hắc cười, “Anh chỉ muốn ăn đồ em nấu, cái gì cũng được.”
An Sênh đun nước, quay đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn anh, “Về sau không phải anh sẽ bảo em nấu cơm chứ?”
“Một ngày ba lần, bữa cơm đa dạng, cả ngày ở nhà chờ anh, lúc anh trở về liền quỳ ở cửa kêu một tiếng ông xã, anh đã về?”
Phí Hiên bị cô nói nghẹn một chút, trong mắt có chút chột dạ, những lời cô nói, trừ chi tiết quỳ xuống kêu ông xã, đều là những điều anh muốn.
Phí Hiên biết An Sênh đang nói đùa, thậm chí anh cảm giác được vừa rồi cô nói muốn ăn đồ nướng chỉ là đang thử anh. Anh trầm mặc một lát, cũng dùng giọng điệu đùa giỡn nói với cô.
“Không cần cả ngày nấu cơm, em muốn làm thì làm, không thích thì không làm, cũng không cần quỳ xuống kêu ông xã, em chỉ cần ở nhà chờ anh về là được.”
- Hết chương 41.2-