Editor: Endy.
An Sênh vốn không nghĩ sẽ cự tuyệt, chẳng qua điện thoại di động của cô bên trong có chút tài liệu, cô cần chuyển qua máy mới.
Nhưng những lo lắng của cô đều vô dụng vì sau khi Phí Hiên giúp cô sao lưu tài liệu thì ngoài ý muốn thấy được tin nhắn của cô.
Nguyên Khúc: Tình yêu giống như bánh ngọt ngàn tầng, nếu cô không ăn đến hết thì sẽ không biết nó có mùi vị gì.
Sênh Sênh không thôi: Thầy giáo? Anh lại làm bánh ngàn tầng?
Phí Hiên hơi nhăn mày, ngón tay lướt xuống dưới xem tiếp.
Nguyên Khúc: Có một số thứ nhìn bằng mắt không thể nhìn thấu được, mắt thấy cũng không nhất định là sự thật, chỉ cần cô dùng miệng nếm thử mới biết nó có mùi vị như thế nào.
An Sênh:…Thầy Nguyên, anh lại viết thơ nha, ba ba ba!
Nguyên Khúc: Rồi cô sẽ biết thôi, trong mắt cô tình yêu rốt cuộc là hương vị như thế nào? Giống như cái bánh ngọt ngàn tầng ngày đó, hương vị lưu lại cuối cùng sẽ chỉ là chua xót cùng cay đắng.
An Sênh:… Có cần tôi giúp thầy soạn bản thảo không?
“Vị thầy giáo này là sao thế này?” Phí Hiên giơ điện thoại di động lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn An Sênh, “Anh ta đang chọc ghẹo em!”
An Sênh nhìn thoáng qua, nhún vai “Anh ta chính là như vậy, nghe nói là nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế, thế nên cũng có chút không bình thường.”
An Sênh còn nói, “Đôi khi còn ngâm thơ, nhưng thường ngày rất bình thường, anh đừng nghĩ nhiều.”
Phí Hiên “a” một tiếng nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu xem tin nhắn.
Lúc kéo xuống cuối cùng, bị bài thơ làm cho tức giận đến nỗi có thể đem di động trong tay bóp nát.
“Này còn không phải là chọc ghẹo hay sao?” Phí Hiên cầm điện thoại đặt mạnh lên bàn, “Ba câu đều liên quan đến tình yêu, anh còn không có như vậy!”
An Sênh bình tĩnh ăn, động tĩnh Phí Hiên lớn như vậy khiến người chung quanh đều nhìn qua. Ở dưới bàn cô đá anh một cái, nói “Em nói không phải chính là không phải, anh ta bình thường đều không như vậy. Bình thường dạy xong đều rời đi, không có ở lại phòng bếp với em. Với lại anh cảm thấy em là một người tốt đáng để anh ta chọc ghẹo như vậy sao?”
Phí Hiên chần chờ một chút, tuy trong lòng chua loét nhưng nghĩ đến thái độ của An Sênh, anh thoáng tỉnh táo lại một chút, tiếp tục tự ngược cầm điện thoại lên tiếp tục xem.
Nguyên Khúc: Bánh ngọt cô ăn lúc tối được cho thêm một loại chất tạo mùi, gọi là duệ hồn, là một loại phấn hoa. Loại này có hai loại, cây đực và cây cái, cây cái gây nghiện chỉ có cây đực mới giải được.
An Sênh cũng chưa trả lời tin nhắn, trên thực tế là cô chưa xem tin nhắn.
Phí Hiên nhìn thấy vậy đột nhiên nổi giận, chỉ vào di động hỏi An Sênh, “Em còn nói không có việc gì, hắn ta đã cho em uống thuốc luôn rồi!”
An Sênh nhìn một cái, cũng nhăn mày, tiếp tục nở nụ cười, trấn an Phí Hiên, “Nói bậy bạ, hương vị bánh ngọt kia cùng mùi hương trên người anh giống nhau. Nếu anh ta bỏ thuốc, vậy có phải anh cũng bỏ thuốc em?”
Sắc mặt Phí Hiên đột nhiên thay đổi, nháy mắt đỏ bừng, lập tức phản bác, “Làm sao có khả năng? Anh..anh tại sao phải bỏ thuốc em chứ!”
“Anh nói nhỏ chút.” An Sênh nhìn mọi người xung quanh, vỗ vỗ tay Phí Hiên, “Cho nên, anh đừng có suy nghĩ lung tung. Anh ta chỉ là đôi lúc nói chuyện không bình thường, nếu không ngày mai anh theo em đến cửa hàng bánh, anh nhìn sẽ biết, anh ta trừ dạy làm bánh, cơ bản cũng không có nói chuyện với em.”
“Mau ăn đi.” An Sênh sờ sờ tay Phí Hiên, cười nói với anh, “Em chuẩn bị mua lò nướng, nhỏ thôi, em học được sẽ về nhà làm cho anh ăn được không? Đừng tức giận nữa được không? Sao anh lại dễ tức giận như vậy…”
Vừa rồi trong lúc vô tình, Phí Hiên bị An Sênh nói trúng tim đen, cả người chột dạ, cúi đầu ăn bò bít tết, thân thủ có chút phát run.
Anh không nói chuyện này nữa, đợi lát sau, lúc An Sênh muốn lấy di động để đổi sim, anh không nhịn được đoạt lấy.
“Anh đổi cho em.” Phí Hiên nói.
An Sênh gật đầu, “Anh đổi của mình đi.”
Phí Hiên cầm lấy di động, mở khung tin nhắn, cắn răng làm cho chính mình bình tĩnh, đến khi không thấy được gì nữa trừ bài thơ và các lời nói linh tinh khác, hơn nữa câu trả lời của An Sênh cũng không có gì mơ hồ.
Phí Hiên ở trong lòng thầm muốn xé xác vị thầy giáo luôn mồm nhắc đến tình yêu chó má kia, ngón tay bấm loạn lại vô tình nhấn vào trang cá nhân của anh ta. Kết quả anh nhìn thấy một bức ảnh phóng to trên tường cá nhân.
Phí Thiên nhìn thoáng qua, miễn cưỡng đè x uống hoả khí, nháy mắt xoay người cầm điện thoại hỏi An Sênh, “Đây là hắn ta?”
An Sênh nhấp mí mắt nhìn thoáng qua, lấy khăn lau miệng một chút, “Đúng vậy.”
“Em không cần học cùng hắn ta nữa, anh tìm một giáo viên khác cho em, đừng nói muốn học làm điểm tâm, em muốn học hết các món ăn anh cũng sẽ tìm người dạy, không cần học hắn ta nữa.”
An Sênh vẻ mặt mạt danh kỳ diệu, “Anh làm sao vậy, Niêm Niêm?”
Phí Hiên hạ giọng quát “Hắn ta rõ ràng là hình mẫu lý tưởng của em! Nhã nhặn, bại hoại, lần trước em còn không để cho anh đóng vai!”
Anh Sênh vội vàng đem hai miếng thịt bò cuối cùng nhét vào miệng, nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt khiển trách không ngừng phóng tới, hỏi Phí Hiên, “Anh còn ăn nữa không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Phí Hiên lắc đầu, hai người ra khỏi nhà hàng, lúc sắp đi, An Sênh còn không quên lấy bó hoa hồng.
Sau khi lên xe, Phí Hiên khẩn cấp muốn mở miệng nói chuyện, An Sênh lại trực tiếp đem lời oán giận của anh ém trở lại, “Hiện tại em không thích loại hình kia nữa, em thích kiểu như anh, vừa chua vừa dính răng.” (Ý chỉ Phí Hiên hay ăn giấm chua và dính người)
Phí Hiên giật giật khoé môi, cuối cùng không nói cái gì nữa. Nước hoa loại số 4 cũng đã dùng tới, chu kỳ chỉ có 3 ngày, sau 3 ngày sẽ thành nghiện. Sau này nếu anh không đến tìm An Sênh, cô chắc chắn sẽ không khống chế được đến tìm anh, khống chế không được dính anh, ai cũng chẳng muốn gặp.
Phí Hiên nhắm chặt mắt, khởi động xe. Vài ngày nữa thôi, anh có thể đợi được. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua An Sênh đang ôm bó hoa hồng, khoé miệng lộ ra tươi cười vặn vẹo, nhưng nhanh chóng thu lại.
Buổi tối hai người về nhà, An Sênh đem hoa c ắm vào bình. Phí Hiên rửa mặt ngồi trên sofa, ánh mắt dõi theo cô, còn làm ra một bộ dáng uỷ khuất.
Lúc đi ngủ, hai người nằm lên giường, An Sênh làm bộ như không phát hiện ra đức hạnh của Phí Hiên, nhắm mắt muốn ngủ. Phí Hiên liên tiếp chọc chọc lưng cô, uỷ khuất nói “Hôm nay anh đã cho em bất ngờ, không có phần thưởng nào sao?”
An Sênh lập tức giả bộ ngáy hai tiếng, tỏ vẻ mình đã ngủ. Phí Hiên lại chọc hai lần, sau đó thở phì phò quay lưng lại với cô.
An Sênh mở to mắt nở nụ cười, tiến vào trong chăn thưởng một chút cho Tiểu Niêm Niêm.
Sau khi chấm dứt, An Sênh xuống giường chạy vào nhà vệ sinh, Phí Hiên theo sau. Lúc cô đánh răng, anh đứng bên cạnh, phản ứng còn chưa tiêu tán, nhẹ nhàng đụng cô.
“Còn vài ngày nữa…thời gian sao lại dài như vậy?” Phí Hiên cắn tai An Sênh, “Anh muốn em…”
An Sênh ngậm bàn chải đánh răng, hàm hồ nói, “Nhanh thôi, còn hai ngày nữa…”
Hai người ôm nhau ngủ. Ngày hôm sau, hai người đi làm bình thường, lúc tối tan tầm, cô đến tiệm bánh, Nguyên Khúc nói hôm nay không làm bánh kem.
“Hôm nay cô cứ về trước đi.” An Sênh gật đầu, đang muốn đi ra thì anh ta nói, “Tôi thấy bạn trai cô luôn tới đón cô, nếu không hôm nay cô chủ động đi tìm bạn trai cô thử xem. Anh ta nhất định sẽ rất vui.”
An Sênh choáng. Quả thật cô có ý định đi tìm Phí Hiên, nhưng lúc Ngyên Khúc nói ra lời này, cảm thấy có chút đơn giản nhưng thâm thuý.
Tuy nhiên anh ta có vẻ không bình thường, có khi làm một bài thơ đưa cô, An Sênh có thể hiểu được, cho nên cũng ậm ừ lên tiếng, chuẩn bị rời khỏi phòng bếp.
Nguyên Khúc theo An Sênh vài bước, lại nói, “Cô đi tìm anh ta?”
- Hết chương 43.3-