Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 44.2

Editor: Endy.

“Tất cả là thật sao?”

Bình thường An Sênh rất thiếu kiên nhẫn, khó có được hôm nay đặc biệt nhẫn nại như vậy. Hỏi một lần Phí Hiên không trả lời, cô hỏi lại lần nữa.

“Nói chuyện.” giọng điệu cô hết sức bình tĩnh, nghe không ra một tia gợn sóng.

“Những điều anh ta nói đều là thật sao?” An Sênh lại hỏi.

Phí Hiên bị cô chất vấn một lần lại một lần, rốt cuộc quân lính tan rã, cong lưng co vai, hận không thể đem đầu cúi thấp hơn nữa, trong cổ họng truyền đến một âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy “Ừm…”

An Sênh im lặng, mím môi.

Cô bây giờ cùng với lúc Phí Hiên mới tìm thấy khác biệt rất lớn, không biết có phải vì Phí Hiên nuôi cô tốt hay không, ngay cả khuôn mặt cũng tròn hơn, đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, bởi vì mấy ngày nay đều ăn cháo đậu đỏ và uống nước đường đỏ tình yêu của Phí Hiên, cho dù mấy ngày nay đang trong kỳ s1nh lý nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận.

Mặc dù chịu bí tắc trong trang phục gấu bông nhưng da cô vẫn mềm mại như trước, quần áo cũng không phải kiểu qua loa. Không biết từ lúc nào, quần áo đều do Phí Hiên chuẩn bị, mỗi sáng sớm đặt một bộ tại đầu giường, màu sắc đến kiểu dáng tuyệt đối là thịnh hành nhất.

Tóc cô dài ra một chút, buổi sáng lông mày vẫn là do Phí Hiên vẽ, đặc biệt hợp với hình dáng khuôn mặt cô, cong cong, mặc dù mặt cô không có biểu cảm gì nhưng cũng giống như đang cười.

Bây giờ cô đã tan làm, chỉ tuỳ tiện buộc tóc lên nhưng toàn thân lại lộ ra một sự tinh tế.

Tinh tế giống như…một con búp bê.

An Sênh đối việc ăn mặc không quá chú ý, luôn là Phí Hiên ép buộc cô. Ngẫu nhiên lúc soi gương cô sẽ cười, thầm nghĩ Phí Hiên cũng thật biết cách phối đồ. Đây không phải là xem như nuôi con gái sao.

Nhưng đến giờ phút này, An Sênh mới hiểu được, Phí Hiên đương nhiên không phải xem cô là con gái nuôi, anh xem cô như một con búp bê.

Búp bê đương nhiên không thể rời khỏi chủ nhân, bởi vì sứ mệnh của nó chính là chờ đợi chủ nhân về thưởng thức, không thể động, không thể nói chuyện, không cần suy nghĩ, chỉ cần chờ chủ nhân về, cái gì cũng không cần làm.

Trong đầu An Sênh lại nhớ tới Phí Hiên đã vô số lần nói với cô, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ ở bên cạnh anh, không cần làm việc, anh chỉ cần cô ở bên cạnh, một chút cũng không rời.

Nhưng bây giờ lưng Phí Hiên gù như người già bảy tám mươi tuổi, cả người đều vặn vẹo, không dám nhìn An Sênh. Anh nửa quỳ xuống đất, nghĩ muốn bò lại phía cô một bước, tay chống đất nhưng một cử động nhỏ cũng không dám. Nước mắt im lặng làm mơ hồ tầm mắt, anh chỉ có thể vểnh tai lên nghe, chờ đợi phán xét của An Sênh.

Cho đến hôm nay An Sênh xem như chân chính hiểu được, cái gì gọi là đi ra hang sói, lại vào hang cọp.

Cô sống vất vả cả hai kiếp, chỉ mong có cuộc sống yên lặng bình thường. Mọi người đều dễ dàng có được, nhưng cô thậm chí kiễng chân, ngưởng cổ cũng không với tới.

Đứng trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, trong túi là tiền lương hôm nay của cô, định đưa cho Phí Hiên. Trong tay là bịch thịt xiên cay mua cho anh, là một quán ven đường hôm kia hai người ngẫu nhiên nếm thử.

Trừ những thứ này ra, cô còn có một tin tốt muốn nói cho anh biết, trước khi tan làm cô đã gọi điện cho ba mẹ, chuẩn bị ngày mai dẫn Phí Hiên đến gặp hai người.

Còn có cô đang háo hức muốn thông báo với anh là “bà dì” của cô đi rồi. Cô còn nghĩ sẽ thực hiện lời hứa trước kia với Phí Hiên, sắp xếp công việc của hai người, không câu nệ cái gì mà tổ chức đám cưới với không đám cưới. Cô đã từng trải qua một hôn lễ xa hoa nhất nhưng lại nhận được một kết cục bi đát. Cô nghĩ trước hết cứ đi lĩnh chứng, sau đó sẽ sinh một em bé. Mỗi ngày làm việc ở khu vui chơi, chụp hình chung với mấy bạn nhỏ, thật sự là rất đáng yêu…

Nhưng bây giờ, những dự tính tương lai của An Sênh đều sụp đổ. Đầu óc rối bời, thức ăn trong dạ dày chua xót và cay nồng, giống như hương vị cái bánh ngàn tầng mà An Sênh nếm thử trước kia.

Cô che miệng, chạy về phía cửa, chưa kịp tới nhà vệ sinh, phải ôm thùng rác nôn ra.

Bịch xiên que trong tay rơi xuống đất, mùi đồ nướng xộc tới làm cô nôn thêm vài cái.

Cuối cùng cũng không nôn ra được cái gì, cổ họng nóng cháy. An Sênh nôn xong, nhíu mày đứng dậy, cảm xúc trong lòng cô lại dậy sóng và muốn phun trào ra ngoài.

Cô bình tĩnh đến quỷ dị, không trách cứ, không đánh mắng. Cuối cùng Phí Hiên đã hiểu, cô đã chết tâm nên mới không phát cuồng.

Lúc này, cô nhìn Phí Hiên, rõ ràng ánh mắt nhìn anh nhưng giống như nhìn người vô hình.

Cô lau miệng, miệng vẫn còn vị đắng, cổ họng vẫn nóng cháy. Phí Hiên đứng bên cạnh bàn làm việc, trong tay cầm cốc giấy đựng nước, nước tràn ra khiến cốc giấy biến dạng cũng không dám đưa cho An Sênh. Đối diện với ánh mắt của cô, mắt anh càng đỏ hơn, dưới ánh đèn, mặt anh đầy lệ, đôi mắt ngấn nước như ứa máu.

Hai người cứ giằng co như vậy không biết bao lâu, lâu đến nỗi Đồng Tứ nhịn không được lật người trên mặt đất. An Sênh cuối cùng đã nhận hậu quả, nghĩ lại tất cả mọi chuyện cô dây dưa với Phí Hiên trong một năm qua, sau đó chính mình tự đưa ra một kết luận.

Bạc mệnh.

Cuối cùng An Sênh cũng đem ánh mắt dừng lại trên người Phí Hiên. Bình thường anh là một người luôn tươm tất, sạch sẽ, quần áo phẳng phiu nhưng giờ đây tóc tai rối loạn, ánh mắt điên cuồng khiến cô cảm thấy thực xa lạ.

Nhưng Phí Hiên là nam chính trong tiểu thuyết, nhân cách vốn dĩ của anh là bệnh kiều, trước khi xuyên sách An Sênh cũng đã tìm hiểu qua, kết luận chính là bệnh thần kinh, cố chấp cuồng giai đoạn cuối.

Cô nhìn Phí Hiên có hơi chói mắt, nhưng như vậy mới là Phí Hiên, mới phù hợp với hình tượng nam chính đã đặt ra.

Nhớ tới tên của quyển tiểu thuyết, An Sênh khẽ nhíu mày, “Ca ca bệnh kiều hãy yêu tôi”. Tên truyện như vậy chỉ phù hợp nếu Phí Hiên được định sẵn đến với Phí Lam Lam, tuy rằng cô cảm thấy như vậy Phí Lam Lam cũng thật đáng thương.

Nhưng hiện tại cô thật sự nhận thua, trong khoảng thời gian này, cô cho rằng bản thân có thể chiến thắng hệ thống, tự cho rằng chỉ cần cô không thoả hiệp, ảo giác chỉ là ảo giác, ác mộng chỉ là ác mộng, cô cũng không phải người yếu ớt, làm sao có thể dễ dàng bị doạ như vậy.

Không nghĩ đến cuối cùng cô bị doạ không phải vì hệ thống, mà là cô không muốn làm búp bê, mỗi ngày chỉ chờ Phí Hiên về đùa nghịch.

Cô cứ nhìn Phí Hiên như vậy một lúc, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên cô thật lòng yêu một người, những cảm xúc ngọt ngào cùng chua xót, cay đắng kia quả thực là những tư vị tuyệt vời.

Đáng tiếc, hậu quả quá lớn, không thể muốn, cũng không dám muốn.

An Sênh thu hồi ánh mắt, thu lại những cảm xúc từ trên người Phí Hiên, dạ dày vẫn cuộn trào nhưng bị cô đè ép trở lại, nói như chết lặng.

“Xoá dấu ấn trên người anh đi.” An Sênh nói, “Tôi thu hồi.”

(Lúc trước An Sênh từng nói là đánh dấu chủ quyền Phí Hiên rồi, Phí Hiên là người của An Sênh)

Sau khi nói xong, cử động đôi chân đã tê cứng, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

An Sênh đi không nhanh, hai mắt Phí Hiên gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Đến lúc không thấy bóng dáng của cô đâu nữa mới hoàn hồn đuổi theo, nhưng vì đứng lâu trong một tư thế nên anh có chút lảo đảo.

Nhìn cửa phòng làm việc trống rỗng, anh hung hăng cắn đầu lưỡi đuổi ra ngoài.

An Sênh đang đứng trước cửa thang máy, nhìn gương mặt phản chiếu trên đó, lúc đối diện Phí Hiên đôi mắt cô không cảm xúc, nhưng lúc rời đi đã có ánh nước.

An Sênh vươn tay chuẩn bị lau thì Phí Hiên đuổi tới, nghiêng ngả lảo đảo, bò lếch bổ nhào bên chân cô, tay run rẩy bắt lấy mắt cá chân cô.

An Sênh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Phí Hiên đơn giản quỳ xuống đất, nước mắt tuôn như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống. An Sênh nhìn ánh mắt anh, may mắn anh không có đóng kịch diễn tuồng đáng thương, bằng không cô sẽ xoá sạch hoàn toàn những ký ức tốt đẹp của hai người trong tích tắc.

Đáy mắt Phí Hiên vẫn như cũ, lớp nguỵ trang đã bị xé rách, bày ra tư thái hèn mọn với cô nhưng ánh mắt vẫn hung ác, độc chiếm cùng cố chấp điên cuồng đều thể hiện rõ.

“Sênh Sênh…” Phí Hiên mở miệng, thanh âm so với An Sênh còn thấp hơn. Anh không nói anh sai, chỉ nói, “Em không thể đi.”

- Hết chương 44.2-
Bình Luận (0)
Comment